Muốn bổ túc môn Toán cho cậu.
Nhưng muốn nói cậu chó, cậu lại không chó tới vậy. Lúc Từ Chi chuẩn bị căng da đầu đi lên, nghe thấy cậu ho nghe một tiếng bên tai, nhìn tấm bảng đen, hời hợt nhắc nhở một câu, “Có thể dùng định lý Lagrange để làm.”
Nhưng bọn họ đang học tích phân xác định, định lý Lagrange là của tuần trước, nhìn vào sách trên bảng đen chức năng, chắc hôm nay giáo sư Vương đang giảng về các định lý giá trị trung bình của tích phân, nhưng mà nửa đầu tiết học Từ Chi không nghe giảng, cô không hiểu gì về định lý giá trị trung bình của tích phân cả, cô cũng không thể vừa lên bảng đã vứt cách giải ra được, nên dựa theo lời nhắc của Trần Lộ Chu, cô đang nghĩ cách dùng định lý Lagrange để giải như thế nào.
Lớp học im ắng, chỉ còn lại tiếng viết bảng của Từ Chi, giáo sư Vương rất có kiên nhẫn, chờ cô viết xong mới hiếm khi nói đùa, “Đây, lại là một nữ sinh viên không quên được Lagrange, nhưng người ta là một đôi với Cauchy rồi.”
Định lý giá trị trung bình Lagrange là một trường hợp đặc biệt của định lý Cauchy, một số giáo sư thường đùa hai cái này là một đôi. Trên thực tế, hình như Lagrange đã làm thầy của Cauchy.
Nghe đến đây, cả phòng học đều bật cười, ngay cả Trần Lộ Chu cũng không nhịn được cong khóe miệng, giáo sư Vương bảo Từ Chi về chỗ trước, gõ tấm bảng đen chức năng rồi nghiêm túc nói: “Nói về đề bài này, năm nào tôi cũng có học sinh lên làm, làm không được mới dùng gương mặt táo bón nhìn tôi, nói thầy ơi em không làm được. Nhưng may quá, năm nay có người làm được rồi, quả thật, đề bài này có thể dùng định lý Lagrange để làm.”
Người nghiêm túc, nói chuyện vui vẻ càng là một giáo viên nghiêm túc, nói vậy càng gây cười hơn. Phòng học tiếp tục vang lên tiếng cười như thủy triều, nhóm học sinh cười đến nỗi ngã ngửa về sau, lần đầu tiên phát hiện ra giáo sư Vương cũng hài hước phết. Giáo sư Vương là giáo sư có tiếng ở đại học A, Toán cao cấp của khoa Toán cũng là do ông dạy, nhưng Toán cao cấp của hai lớp bọn họ khá đơn giản, yêu cầu của giáo sư Vương cũng tương đối thấp, đảm bảo qua môn là được. Cho nên đa số thời gian lên lớp cũng không có nhiều tương tác, chỉ yêu cầu tỷ lệ chuyên cần đầy đủ.
Tuy nhiên, một giáo viên xuất sắc có lẽ gặp phải một học trò xuất sắc mới có thể bộc lộ sức quyến rũ của mình. Tương đương với việc khi học sinh có thể vận dụng linh hoạt định lý, giáo sư Vương cũng khó tránh khỏi phấn khích hơn bình thường, không biết là do phản chiếu hay là cái gì mà đôi mắt dưới mắt kính của ông cũng sáng hơn. Ông chậm rãi nhấp ngụm trà trong bình giữ nhiệt, thổi bọt trà rồi nói: “Thôi, quay trở lại chuyện chính, đề bài này tôi sẽ dùng phương pháp đã nói ngày hôm nay giảng lại cho các em.”
Phòng học thoáng chốc lại yên tĩnh như tờ, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn thẳng vào tấm bảng đen, tay điên cuồng ghi chép. Từ Chi nhìn anh trai bên cạnh vẫn giữ nguyên tư thế dựa vào ghế, quyển sổ tay trước mặt không ghi một chữ nào, ngoại trừ đáp án khi nãy vừa mới viết cho cô.
Thành thật mà nói, quen biết nhau lâu như thế, Từ Chi còn chưa chính thức nhìn thấy chữ của Trần Lộ Chu. Trên cuốn sổ cũng chỉ có mấy chữ số Latinh và công thức, có thể nói mấy chữ số này viết thật tự nhiên, nhưng không nhìn ra được nét chữ. Trần Lộ Chu thấy cô chăm chú nhìn vào quyển sổ của mình, mỉm cười, giơ tay ra che lại quyển sổ, không biết là trực giác từ đâu tới: “Muốn nhìn chữ của người đẹp trai?”
“… Da mặt đâu rồi?” Từ Chi nghiêng đầu nhìn cậu, cố ý nói, “Cậu nghe sách trời mà không cần ghi chép hả?”
Vẻ mặt Trần Lộ Chu vẫn như thường nhìn cô, nói đúng tình hợp lý: “Nghe sách trời thì cần gì phải ghi chép.”
Từ Chi cảm thấy cậu đang vờ vịt, mặt vô cảm nhìn lên bảng đen: “Có phải cậu lén học trước ở nhà không, Lagrange mà cậu cũng biết.”
Trần Lộ Chu cũng nhìn lên bảng đen, hai người giả vờ giả vịt còn nghiêm túc hơn đối phương, thấp giọng giải thích: “Không phải, định lý Lagrange học từ hồi cấp ba, sáng nay trước giờ học tôi có xem lại mấy chương giải tích, thấy nó đơn giản hơn tôi nghĩ, nhưng không ngờ giáo sư Vương lại giảng nhanh tới vậy, mới khai giảng một tháng mà đã đến xác định vi tích phân, mèo mù vớ phải cá rán thôi. Nếu đổi sang đề bài khác, hai chúng ta chỉ biết mắt to trừng mắt nhỏ.”
Đúng vậy, vào tiết đầu tiên Trần Lộ Chu đã xem qua mấy chương đằng trước, đạo hàm và hàm số, cho đến những định lý Lagrange hay Cauchy còn đơn giản, trước kia cậu từng học sơ qua, phần phía sau hơi khó nên mới nhắn Wechat cho Từ Chi. Quả thật nếu hôm nay cứ thế tới nghe giảng lớp của giáo sư Vương, tuy không đến nỗi như nghe sách trời, nhưng chắc chắn là không dễ dàng gì.
Từ Chi lại tò mò hỏi: “Cấp ba cậu đã học Lagrange trong môn Toán rồi? Nhất Trung thành phố lợi hại như vậy sao?”
Tốc độ của giáo sư Vương rất nhanh, giảng xong định lý đã bắt đầu nói về các câu hỏi trong sách. Trần Lộ Chu ngả ra sau, một tay giấu trong túi, một tay cầm bút đánh dấu một số câu hỏi mà giáo sư Vương giảng trong sách. Nghe thấy cô hỏi vậy, cậu khẽ phì cười, sau đó đặt bút xuống, liếc nhanh qua cô: “Không phải, trong lớp thi đua cấp ba, giáo viên có từng giảng, nhưng đây chỉ là thi môn Vật lý thôi. Thực ra thì Lagrange dễ hơn trong bài thi Vật lý. Giáo viên Toán của chúng tôi cậu còn nhớ chứ? Chính là Tưởng Thường Vĩ, có nhiều lần chúng tôi hỏi ông ấy một số đề có thể dùng vi tích phân không, ông ấy đều trả lời chúng tôi một câu, bảo chúng tôi đừng học vi tích phân sớm như thế. Cái này giống như…”
Cậu ngập ngừng, phát hiện câu nói này không thích hợp, nhưng mà lúc ấy Tưởng Thường Vĩ cũng nói với bọn họ như thế.
Từ Chi nghi hoặc nhìn sang, chỉ thấy Trần Lộ Chu ho khẽ, vẻ mặt rất không tự nhiên, đè thấp giọng, nhanh chóng muốn nói hết hai chữ kia, “Thầy ấy nói, chưa tới hai mươi tuổi chưa cần phải tráng dương…”
Từ Chi phát hiện Trần Lộ Chu vừa kiêu lại vừa trong sáng, cảm thấy thích thú: “Thầy Tưởng biết miêu tả thật đấy.”
Trần Lộ Chu hiếm khi bối rối đáp ừ, lạnh lùng cụp mắt và nói: “Tóm lại chính là ý đó, thầy ấy không giống những giáo viên khác, nói Toán cấp ba có thể dùng kiến thức cấp ba để giải, nếu cậu cứ phải đi học vi tích phân để giải bài Toán cấp ba, nó tương đương với việc dùng dao mổ trâu giết gà, chỉ có người thiếu trình độ mới đi làm chuyện ấy, còn người có trình độ, cho một cái thìa cũng có thể xào ra một nồi thức ăn. Vậy đấy, thầy ấy luôn hy vọng chúng tôi dùng phương pháp nhỏ để giải quyết vấn đề lớn, chứ không phải là dùng đại bác đập chết muỗi. Cho nên lúc thi đua Vật lý chúng tôi đã nghe thầy giảng qua mấy lần.” Nói xong, cậu lại thở dài, cười nói, “Lần sau hai chúng ta vẫn ngồi riêng ra đi, cứ tiếp tục như vậy, năm nay cả hai chúng ta sẽ trượt mất.”
Chủ yếu là cậu phát hiện ra mình thật sự nghe không vào, trước khi cô tới, ít nhất cậu còn có thể nghe hiểu mấy câu hỏi, bây giờ thì không hiểu lấy một câu. May mà giáo Vương không thích gọi mọi người lên để trả lời.
Đúng lúc đó, giáo sư đứng trên bục giảng hỏi: “Được, nói nhiều như thế rồi, bài này chọn đáp án gì?”
Bạn học: “B.”
Từ Chi: “A.”
Giáo sư Vương nói lớn: “Đúng, bạn học nữ này phản ứng rất nhanh, chọn A, là công thức Newton Leibniz mà chúng mà vừa nói đến….”
Trần Lộ Chu: “…”
Bản lĩnh chú tâm vào hai việc cùng một lúc vẫn xuất sắc như thế sao?
Nửa tiết học sau, Từ Chi tập trung vào việc ghi chép, Trần Lộ Chu nhìn tấm bảng đen, hơi lăn yết hầu, đột nhiên hỏi, “Cuối tuần có thời gian rảnh không?”
Lúc này giáo sư Vương đang quay lưng về phía họ viết bảng, những cái đầu đông nghịt phía sau đều đang cúi xuống múa bút thành văn, Từ Chi cũng đang cúi đầu viết, thỉnh thoảng nâng mắt lên nhìn bảng đen, thậm chí còn không thèm nhìn cậu, đáp: “Để làm gì?”
“Muốn cho bổ túc môn Toán cho cậu.” Cậu nói mà không biết xấu hổ.
Từ Chi gục hờ xuống bàn, phì cười một tiếng vui vẻ, rồi ngẩng lên nhìn cậu, “Trần Lộ Chu, cậu đã từng xem bộ phim truyền hình này chưa, bây giờ cậu nói chuyện sặc cái mùi đó.”
“Bộ nào? Nói nghe thử xem.” Cậu uể oải.
“‘Minh Lâu, em quỳ xuống đi, đại tỷ cầu xin em một chuyện’, cậu cứ giả vờ đi, đề nghị cậu nên xem thử, vừa rồi cậu có mùi đó đấy.”
Cậu cười, “Được rồi, cậu muốn ngày ngày nhìn thấy tôi mất mặt nghe không hiểu bài.”
Mặt Từ Chi không biến sắc: “Cậu nói nếu như bây giờ tôi gọi điện thoại cho Chu Ngưỡng Khởi, sau khi cậu ta biết tình huống này của cậu, liệu có bắt xe đi cả đêm từ Phong Đài qua đây không?”
Trần Lộ Chu ngả người vào ghế không nói lời nào, Từ Chi thấy cậu mãi không lên tiếng, bèn liếc mắt qua, mới nghe thấy cậu nói như có điều suy nghĩ: “Thật ra cậu nhắc tôi mới nhớ, chi bằng cuối tuần hẹn cậu ta cùng ra ăn cơm đi, đừng nói cho cậu ta biết là tôi đã tới.”
“Cuối tuần tôi liên hoan ở ban rồi.” Từ Chi bất ngờ ném ra một câu.
Trần Lộ Chu ồ một tiếng, cúi đầu lật sách về phần đạo hàm, chuẩn bị xem lại từ đầu, trực tiếp không thèm nghe giảng nữa, ngoài miệng lạnh lùng thuận miệng đáp: “Ừ.”
Giữa giờ học được nghỉ giao lao mười phút, giáo sư Vương đi ra ngoài hút điếu thuốc, cũng có mấy nam sinh đi ra ngoài hút thuốc. Từ Chi và Trần Lộ Chu ở ngồi hàng đầu tiên, lúc Triệu Thiên Tề đi ra ngoài còn vòng qua sau gọi Trần Lộ Chu, hỏi cậu có muốn ra ngoài hút thuốc không.
Từ Chi theo bản năng liếc nhìn Trần Lộ Chu, không biết người này ngậm kẹo trong miệng từ lúc nào, đang nhai chậm rãi, giả vờ giả vịt trả lời, “Không hút được, phổi yếu.”
Lúc hôn có thấy phổi cậu yếu chỗ nào đâu.
Trần Lộ Chu rất giỏi trong việc xử lý các mối quan hệ, nếu nói một câu là tôi không hút, e rằng sẽ có người nghĩ cậu chảnh chọe, đây chính là chỗ lợi hại của cậu, gặp người là người, gặp quỷ là quỷ.
Triệu Thiên Tề gật đầu, không vội đi ngay mà ngập ngừng nhìn Từ Chi, sau đó chủ động hỏi cô: “Khi nãy Lưu Ý Ti làm sao thế?”
Thật ra cậu ta dây dưa với Lưu Ý Ti lâu như thế, Từ Chi chưa từng chính thức gặp mặt cậu ta, cũng chưa nói chuyện với cậu ta lần nào, chỉ nghe thấy tên. Nếu như không phải là cậu ta chủ động hỏi cô, có khi đi trên đường, Từ Chi cũng không biết đây là đối tượng mập mờ của bạn cùng phòng.
Cho nên lúc Triệu Thiên Tề hỏi, Từ Chi không kịp phản ứng là cậu ta đang hỏi mình, còn tưởng là đang nói chuyện với Trần Lộ Chu cơ. Một lúc sau cô mới nhận ra, nhưng cô không có ấn tượng tốt với người này, chỉ lạnh lùng đáp, “Không có gì.”
Ánh mắt Triệu Thiên Tề cứ nhìn qua nhìn lại hai người, dường như muốn hỏi gì đó, nhưng cả hai đều không thân thiết với cậu ta, đương nhiên là sẽ không nói rồi, cuối cùng vẫn biết điều rời đi. Sau khi cậu ta đi khỏi, Từ Chi lập tức nói với Trần Lộ Chu: “Cậu đoán xem ban nãy cậu ta muốn hỏi gì?”
Trần Lộ Chu nói: “Không cần đoán, lát nữa về phòng ngủ sẽ hỏi tôi ngay thôi, có lẽ hai người bạn cùng phòng của cậu cũng không nhàn rỗi.”
Trần Lộ Chu vẫn đánh giá thấp sự tò mò của người khác, cơ bản chưa cần về đến phòng ngủ, Từ Chi còn đang ngồi trong nhà ăn ăn cơm đã bị Hứa Củng Chúc và Lưu Ý Ti nghiêm hình tra khảo một lần.
Từ Chi cắn miếng súp lơ vua, lỡ đễnh nói: “Thì là tới trễ, chỗ của cậu ấy ở ngay cạnh cửa, tớ qua đó ngồi thôi.”
“Cậu không nhìn thấy đâu, ở hàng sau có mấy cô gái luôn nhìn chằm chằm cậu.” Hứa Củng Chúc chọc ống hút vào hộp sữa bò, “Nhưng mà Trần Lộ Chu cũng là người ở tỉnh S các cậu, trước đó hai cậu quen biết nhau?”
Từ Chi kinh ngạc: “Các cậu hỏi thăm tên nhanh thật đấy, ừ, có quen biết, trước kia là hot boy của trường Nhất Trung thành phố chúng tớ.”
“Bây giờ chắc cũng là hot boy rồi, nghe nói có mấy cô gái đã gọi thẳng cậu ấy là Lộ Thảo, không biết là biệt danh ai đặt cho nữa.” Hứa Củng Chúc: “Nhưng mà thảo nào, thấy hai cậu nói chuyện gần nửa tiết học, nói chuyện còn rất vui vẻ.”
Lưu Ý Ti: “Từ Chi, cậu nói xem Trần Lộ Chu có thích cậu không?”
Từ Chi thở dài, “Cũng có một chút.”
Hứa Củng Chúc cũng học theo, yên lặng thở dài: “Từ Chi, nếu tớ có một nửa sự tự tin của cậu thì sẽ không đến mức tớ không tìm được bạn trai.”