Em đóng dấu người bạn trai này rồi.
Trong nhà, ti vi đang mở và phát chương trình gameshow.
Hai người ngồi trên ghế sô pha, một trước một sau, Trần Lộ Chu mở rộng hai chân, ôm cô vào trong lòng mình, tựa cằm lên vai cô, nhìn cô mở bao lì xì một cách có trật tự và dạt dào hứng thú.
Trong nhà có máy lạnh, cả hai đều cởi áo khoác, chỉ mặc chiếc áo len cùng màu, một người thì mặc quần jean bó sát, một người mặc quần thể thao rộng rãi, ngồi nghiêm chỉnh ở đó giống như con búp bê của Nga.
Từ Chi rút ra một xấp tiền cụ Mao màu hồng từ trong bao lì xì, đếm tiền một cách điêu luyện, đếm xong lại quay đầu nhìn Trần Lộ Chu đang tựa trên vai mình, vẻ mặt ghen tị, “Nhiều quá, bố và chú Thái chưa bao giờ cho em nhiều như vậy, Trần Lộ Chu, anh thích không?”
Trần Lộ Chu đặt cằm lên vai cô, lười biếng nhếch khóe miệng, hiểu chuyện bày tỏ: “Anh thích cái gì, em định để anh lấy số tiền này sao?”
Từ Chi hài lòng nhét tiền vào trong bao: “Lễ phép đấy, em đóng dấu người bạn trai này rồi.”
“Không dám.” Cậu mất tập trung cười một tiếng.
Từ Chi quay đầu nhìn cậu, thấy ánh mắt cậu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiếc bao lì xì màu đỏ cuối cùng trên bàn trà.
Từ Chi không có ý định bóc nó, vì dù sao cũng là của bố cậu cho cậu, đang chuẩn bị đứng lên uống nước, Trần Lộ Chu lại không động đậy, không để cho cô đi, hai chân mở toang, đặt khuỷu tay lên đùi, hai tay vòng hờ qua eo cô, ngón tay sạch sẽ thon dài đan nhẹ vào nhau, hai ngón trỏ gõ nhẹ xuống, hất cằm: “Mở đi, anh biết em muốn xem.”
Từ Chi cầm lấy bao lì xì trên bàn, mặc dù tò mò nhưng vẫn xác nhận lại với cậu, “Có được không?”
Trần Lộ Chu mỉm cười, “Có gì mà không thể, giữa hai chúng ta còn có bí mật sao?”
Từ Chi cười, ngả người ra sau, đầu tựa lên cổ cậu, nghiêng đầu khẽ hôn lên mặt Trần Lộ Chu, sau đó ngẩng đầu giơ bao lì xì thật mỏng đó lên, dùng ngón tay phủi qua, “Vậy em mở ra nhé, bạn trai em bảo em mở nó ra.”
Trần Lộ Chu cũng cúi đầu hôn lên vành tai cô một cái, cười nói: “Mở đi, bạn trai đã bị em bóc ra gần hết rồi, bao lì xì của bạn trai có gì mà không thể mở được.”
Từ Chi mở bao lì xì ra, không hiểu sao lại thấy sợ, đúng là có chút tò mò không biết chú Phó sẽ cho cái gì, chờ đến khi cô rút hai thứ đó ra, nhìn Trần Lộ Chu với vẻ mặt mơ màng: “Đây là gì? Tại sao lại đưa cho anh cái này?”
Hai vé tập quyền anh?
“Nếu không em nghĩ đó là gì?” Trái lại Trần Lộ Chu rất bình tĩnh, ánh mắt chuyển từ vé lên mặt cô, nhìn dáng vẻ cẩn thận khi bóc bao lì xì của cô là đã biết trong đầu cô nghĩ cái gì rồi, sợ làm rách nó. Cậu ghé sát vào tai cô, cố ý trêu ghẹo, “Chi phiếu sao? Đồ mê tiền.”
Từ Chi thở dài, trả lại bao lì xì đỏ rồi tránh người, bóp mặt cậu, “Vậy thì không có một chút thành ý nào, ông ấy bỏ mặc anh nhiều năm như thế, đưa cho anh ít tiền cũng là ông ấy lời.”
“Ông ấy đối xử với em có tốt không?”
“Tốt lắm, chú Phó đối xử rất tốt với em. Lúc nhỏ em rất thích chơi cùng ông ấy, bởi vì cách ông ấy nói chuyện rất dí dỏm, cho nên lúc bố em nói mọi chuyện cho em nghe, em còn không dám tin trước kia chú Phó lại cặn bã như vậy.”
“Lãng tử quay đầu? Dù sao anh cũng không tin.” Trần Lộ Chu cười lạnh, cất bao lì xì vào trong ngăn tủ.
“Có phải anh đã mở nó ra từ trước rồi không?”
Trần Lộ Chu đáp ừ, ngửa người ra sau, tựa lưng mình lên ghế sô pha, ôm cô vào lòng, một tay đặt lên eo Từ Chi, tiện thể vuốt nhẹ lưng cô, “Lúc ở bệnh viện đã mở.”
Từ Chi ngồi lên đùi cậu, hai tay ôm lấy cổ Trần Lộ Chu, sống lưng bị cậu sờ đến tê rần, không nhịn được bật cười, cúi đầu vùi vào vai cậu, ngứa ngáy ngâm nga, “Trần Lộ Chu, bây giờ anh chơi trò lưu manh đùa giỡn càng lúc càng muốn gì được nấy.”
Cậu không nói gì, cứ như không có chuyện gì xảy ra. Bàn tay càng thêm càn rỡ, dứt khoát cho tay vào trong quần áo của cô, áp vào da thịt nhẵn nhụi, thờ ơ vuốt ve nhẹ nhàng, thậm chí hai ngón tay còn vuốt dọc theo sống lưng của cô, như có như không mà vuốt lên, động tác khêu gợi lại phóng đãng, nhưng lời nói ra vẫn nghiêm túc, tưởng chừng như là hai người, như thể nó không được điều khiển bởi một hệ thống cơ thể, giọng nói rõ ràng tỉnh táo, cùng cô phân tích động cơ của Phó Ngọc Thanh, “Em nói xem vì sao ông ấy lại đưa hai tờ?”
Từ Chi bị cậu mê hoặc, mà người khởi xướng giống như một vị sư, ngoại trừ ngón tay không chịu để yên đó ra, mí mắt và khóe miệng đều cong lên một độ cong thanh tâm quả dục, Từ Chi cảm thấy Trần Lộ Chu chính là một con chó, chỉ có một tấm da người tử tế được khoác lên bên ngoài.
Cô ngứa ngáy khó chịu cúi xuống cắn cậu, mút lấy môi của cậu, từ môi dưới lên môi trên, trượt đầu lưỡi đi vào tìm kiếm, giọng nói mơ hồ: “Em không biết.”
Trần Lộ Chu ngả người để mặc cho cô hôn, một tay ôm ngang eo cô, vuốt ve. Thỉnh thoảng, đầu lưỡi lại trượt ra sau, phần lớn thời gian đều để cho cô tự mình phát huy không có kỹ thuật gì, trong đầu còn mải suy nghĩ chuyện gì đó.
Thôi xong rồi, cậu đã học được khả năng làm hai việc cùng một lúc.
Từ Chi yên lặng thở dài trong lòng.
“Trần Lộ Chu, anh có thể tập trung hơn không?” Từ Chi nói.
Cậu cười thành tiếng, véo vào eo cô trả thù, “Em còn vội sao? Quên mất lần đầu tiên hôn anh em đã làm gì rồi à? Ở hạng mục làm hai việc cùng một lúc, em có thể đăng ký ghi vào kỷ lục Guinness thế giới được rồi đó. Đừng nói nữa, về sớm đi. Ngày mai còn phải đi đón bố em xuất viện, đưa chìa khóa xe cho anh.”
Từ Chi dính lên người cậu như một vũng bùn không xé ra được, một tay còn ôm lấy cổ cậu, tay còn lại chậm rãi lấy chìa khóa xe trong túi ra, đặt vào tay cậu, “Thảo nào lúc đi bố em lại đưa chìa khóa xe cho em, ông ấy bảo anh đi đón à?”
“Ừ, bảy giờ anh đi làm thủ tục, chắc hôm nay chủ nhiệm Vi cũng phải trực đêm, Vi Lâm cũng sắp đi học rồi, bố em không muốn làm phiền bà ấy.”
“Sao bố em không nói cho em biết? Em còn tưởng là ông ấy xuất viện chiều nay.”
Trong khoảng thời gian Từ Quang Tễ nằm viện, một ngày ba bữa đều là bọn họ đi đưa cơm, Trần Lộ Chu đi giao bữa sáng, sau một vài lần thì Từ Quang Tễ cũng hiểu ra, hỏi cậu có phải là Từ Chi còn đang ngủ không, Trần Lộ Chu gật đầu, ở trường học rất cực khổ, vất vả lắm mới chỉnh lại đồng hồ sinh học của cô nên cậu không muốn gọi cô dậy. Tiện thể lão Từ cũng hỏi mấy câu về chuyện Từ Chi ở trường, Trần Lộ Chu đều nói đúng sự thật, lão Từ nghe xong cũng không ngừng than thở, nói con bé này giống mẹ, tính cách mạnh mẽ. Nhưng ông lại rất yên tâm hạnh phúc, ít nhất là có một người bạn trai thương cô như vậy. Lại nghĩ đến việc đứa trẻ xuất sắc này là do lão Phó sinh ra, ông càng vui mừng khôn xiết hơn. Ông đã thèm muốn sơn trang của lão Phó từ lâu rồi, ông hoàn toàn coi cậu như con rể tương lai, hai người cũng ngầm hiểu về việc cưng chiều Từ Chi, cho nên buổi sáng có việc gì, lão Từ thường trực tiếp gọi cho cậu. Căn bản là cũng rất ít vì ông không quen sai bảo người khác.
Những chuyện này, hai người đàn ông sẽ không nói cho cô biết.
“Chắc là quên thôi.” Trần Lộ Chu nói, “Ông ấy không có nhiều đồ, một mình anh đi đón là được.”
Trong lòng Từ Chi cũng lờ mờ cảm giác được, hình như bố cô và Trần Lộ Chu đã hình thành một chiến tuyến ở trên phương diện nào đó, cô ôm chặt lấy cô cậu, được hời mà còn khoe khoang: “Bạn trai em thật sự bị em mê hoặc đến điên đảo rồi.”
Trần Lộ Chu nghĩ, mỉm cười dí vào đầu cô, “Em có nghĩ tới một khả năng là anh bị bố em mê hoặc đến điên đảo không?”
Từ Chi bật cười, “Trần Lộ Chu, anh đừng biến thái.”
“Nói nghiêm túc đấy, anh thật sự thích lão Từ.” Cậu cười, đặt tay lên lưng ghế sô pha, cười trông rất hào hoa phong lưu, một mình đóng hai vai tiểu nhân và quân tử, “Hay là thế này đi, anh ngửa bài, sau này em yêu anh, anh yêu lão Từ, lão Từ lại yêu em, chúng ta cùng nhau duy trì bảo tồn năng lượng.”
Từ Chi đánh cậu, “…. Có phải anh bị ngốc không?”
“Không ngốc như em.”
“Anh ngốc ấy.”
“Em ngốc nhất.”
Từ Chi chẹp miệng, “Vẫn chưa kết thúc phải không?”
Trần Lộ Chu cười đứng lên, “Không lộn xộn nữa, anh đưa em về nhà. Mấy hôm nay em ở đây bố em đều biết.”
Từ Chi lập tức nhảy dựng lên, vội vàng chỉnh lại quần áo: “Sao ông ấy biết?”
Trần Lộ Chu cúi người nhặt điều khiển từ xa lên, tắt ti vi rồi ném điều khiển lên ghế sô pha, túm lấy cổ cô ôm vào ngực, dẫn cô ra ngoài, “Nói em ngốc em còn không chịu thừa nhận, tối nào bố em cũng gọi vào điện thoại bàn ở nhà để xem em có về nhà không, mấy giờ về. Có phải em chưa bao giờ nghe máy không?”
Từ Chi: “…”
Thôi xong rồi! Sao cô lại quên mất nhỉ!
Từ Chi lo lắng trở về nhà, trong lòng như giấu một quả bom, không biết khi nào quả bom sẽ nổ, muốn chủ động gọi điện thoại cho lão Từ báo cáo là cô đã về đến nhà, tuyệt đối không qua đêm ở nhà Trần Lộ Chu.
Lòng còn đang rối bời.
Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên như chuông báo động….
Huyệt thái dương của cô nhảy lên thình thịch, Từ Chi vội vàng chạy tới ngồi trên ghế sô pha, ngẩng đầu khấn trời với dáng vẻ “sinh tử, phú quý đều do ông trời”, sau đó hắng giọng, nghiêm chỉnh….
“Alo bố! Con đang làm bài tập.”
Bên kia im lặng thật lâu, rất lâu, sau đó mới nghe thấy tiếng cười trầm thấp quen thuộc.
Từ Chi bỗng dưng hiểu ra, “Trần Lộ Chu, ông nội nhà anh!!!”
Bên kia vẫn không nhịn được cười, có lẽ người còn đang đứng dưới lầu, Từ Chi có thể tưởng tượng được dáng vẻ cười đến rung vai của cậu, chút da người còn sót lại trên người hiển nhiên là cậu cũng không cần, “Anh vẫn thích em gọi anh là anh trai hơn, bố thì không chịu nổi. Còn nữa, em thật là khờ. Cúp máy đây.”
Từ Chi: “…”
Em gọi anh trai lúc nào chứ.
À, nhớ ra rồi, ở trên giường.
**
Cùng lúc đó, ở trong bệnh viện.
“Ông đưa cho thằng bé vé tập quyền anh làm gì?” Lão Từ vừa bóc quýt vừa nói, tách ra một múi rồi bỏ vào trong miệng.
Phó Ngọc Thanh ngồi trước giường bệnh, hiếm khi bứt đầu gãi tai, muốn tách một múi quýt của ông nhưng lại bị lão Từ gạt tay ra, ông ấy hậm hực thu tay về, “Không có ý gì khác, tôi cảm thấy chắc thằng bé cũng không có gì muốn nói với tôi, tôi cho nó đấm hai cái, không biết chừng có thể hết giận.”
Từ Quang Tễ hừ một tiếng rồi nói, “Vậy ông không nên coi thường thằng nhóc đó, nó khỏe lắm, Từ Chi nói ngày nào thằng bé cũng chơi bóng, cơ thể rất tốt.”
Phó Ngọc Thanh thở dài: “Đó là lý do tôi đưa hai tấm vé, Từ Chi đi cùng thằng bé tới đó, ít nhiều gì nó cũng kiềm chế lại. Bây giờ tôi lớn tuổi rồi, không chịu nổi mấy cú đánh.”
Từ Quang Tễ lại nhét một múi quýt vào miệng, ung dung: “Tôi cá là thằng bé không thèm để ý đến ông.”
Phó Ngọc Thanh nói chắc chắn: “Không, nhất định nó sẽ dẫn theo cả Từ Chi tới.”