Đêm nay em muốn làm anh khóc bao nhiêu lần?
Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo gọi điệu thoại tới, hai người bỗng dưng nhìn nhau không nói một lời, Từ Chi cầm điện thoại nhìn, nhỏ giọng nói với cậu, “Bố em.”
Trần Lộ Chu yên lặng đứng lên, đi tới ghế sô pha ngồi xuống, trong lòng ít nhiều có chút không được tự nhiên, dù sao cậu cũng vừa mới kéo con gái nhà người ta làm chuyện mất nết xong.
Từ Chi tựa vào đầu giường, nhìn cậu im lặng ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, lơ đãng nói chuyện với lão Từ.
“Muộn rồi sao con còn chưa ngủ?” Lão Từ hỏi.
“Dạ, con đang làm bài tập.”
Nghe thấy thế, người ngồi trên sô pha hơi ngước lên, trong căn phòng mờ ánh đèn, cậu nhìn cô với ánh mắt sâu xa. Mặt không đỏ tim không đập nhanh, nói dối không cần viết kịch bản.
Từ Quang Tễ ồ một tiếng, “Dạo này sao con không gọi điện thoại cho bố, Bắc Kinh có tuyết chưa? Bố xem dự báo thời tiết nói hôm nay có thể Bắc Kinh sẽ có tuyết rơi.”
Từ Chi khẽ giật mình, có lẽ là lão Từ thật sự nhớ cô, từ nhỏ đến lớn, hai bố con chưa bao giờ phải xa nhau lâu như thế này, thế nên cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bông tuyết như lông ngỗng gần như che mất mái hiên, cửa sổ toàn là màu trắng xóa, “Vâng, rơi rồi, ngày mai có thể đắp người tuyết.”
Từ Quang Tễ cũng không có chuyện quan trọng muốn nói, dặn dò lần tiên cô trải qua mùa đông ở phương bắc, nhớ mặc thêm nhiều áo rồi tắt máy.
Từ Chi cúp điện thoại, thở dài, vén chăn đi xuống giường. Trần Lộ Chu cũng hiểu ý không nói gì vứt điện thoại sang một bên, mở rộng chân, tự nhiên cho Từ Chi ngồi vào, hai tay cô đặt lên vai cậu, cùng im lặng hôn một lát trước, âm thanh lộn xộn mập mờ dần vang lên. Đầu lưỡi hai người khó tách rời quấn lấy nhau, không mang theo bất kỳ tâm trạng trêu chọc nào mà từ từ mút, như thể chỉ hôn cho hết thời gian mà thôi. Thi thoảng Từ Chi lại mở mắt ra nhìn cậu, phát hiện giờ phút này cậu cũng đang mở to mắt nhìn mình, sạch sẽ chứa tình, nhưng cũng thờ ơ. Có lẽ hai người đều cảm thấy buồn cười nên liền tách ra.
Từ Chi: “Anh nhìn gì chứ?”
Cậu cũng cười trả lời: “Em nhìn gì chứ?”
Từ Chi phát hiện có lẽ mình không nhạy cảm trên chuyện của người khác, nhưng rất nhạy cảm với chuyện của Trần Lộ Chu, lúc này rõ ràng cậu đã ấm tập trung, khi hôn còn suy nghĩ điều gì đó.
“Anh vừa nghĩ gì vậy? Đang nghĩ đến cuộc thi mô hình Toán học sao?” Cô hỏi.
“Không.”
Bây giờ cậu nào có tâm tư nghĩ đến chuyện này, tối nay không có, chút ý thức học tập hoàn toàn đã bị người ta kéo đi mất rồi.
Cậu đan hai tay đè ra sau gáy, tìm tư thế thoải mái dựa trên số pha, nhìn những bông tuyết lặng yên bay ngoài cửa sổ, nửa đùa nửa nghiêm túc nói: “Chỉ là anh đang nghĩ, với cái dáng vẻ nói dối không chớp mắt này của em, sau này đồ chết tiệt nhà em muốn tìm người thứ ba, chắc anh sẽ chẳng hay biết gì.”
“Làm sao thế được, nếu em muốn tìm người thứ ba….” Từ Chi cười nói, “Chắc chắn em sẽ không để anh chẳng hay biết gì, em sẽ trực tiếp chôn anh xuống đất.”
Trần Lộ Chu rung chân, trực tiếp kéo ngược qua ôm vào ngực, cho tay vào trong quần áo của cô, hung hăng, nghiến răng nghiến lợi bóp eo, “Em muốn chết à, em còn muốn tìm ai? Hay để anh đi hỏi thăm tên cái người học ở Học viện Mỹ thuật kia giúp em? Ba năm bảy anh ở với em, hai tư sáu em đổi khẩu vị, để cho cậu ta ở với em, thế nào, anh có tốt hay không hả?”
Từ Chi quả thật bị cậu nắm được nhược điểm, có trời mới biết cô sợ ngứa, cuối cùng cười ngã trong ngực cậu, hết sức vui vẻ, “Trần Lộ Chu, anh đúng là bình giấm.”
Cậu cũng cười, không lộn xộn nữa mà lặng lẽ nhìn cô. Hai người không nói chuyện một hồi, cứ ngồi yên trong phòng. Tuyết ngoài cửa sổ lặng lẽ rơi xuống, Từ Chi lại nghe thấy cậu cất tiếng ngâm nga, trầm thấp nhạt nhòa, giọng nói lãnh đạm có phần giễu cợt.
“Dù có nói như thế nào, anh đều cảm thấy dối trá, bầu bạn với em lâu như thế, em nói là mang vạ, từ trước đến nay coi anh là gì, em là đồ ong bướm lăng nhăng….”
Từ Chi: “…”
Cậu tựa vào ghế cười nhìn cô, lại thay đổi bài hát, rõ ràng trông rất đắc ý, lời bài hát trong miệng đều là mấy bài tình ca đau buồn vớ vẩn.
“Nhưng anh khó tránh khỏi kết cục tàn nhẫn…. Anh không phải là ai, chỉ là anh muốn có một chức vị, anh đang chờ ai, anh chỉ có thể tự an ủi mình, chẳng lẽ muốn sa mạc hóa thành nước biển, sóng lùi về phía sau mới đổi lấy được nước mắt của em….”
Từ Chi: “…”
“Anh nguyện ý đánh cược, không chịu thua, yêu em là số tiền đặt cược duy nhất, trách anh quá đơn thuần, hiện thực quá tàn nhẫn, cố hết sức cùng không tìm được tổ ấm…”
Chất giọng của cậu quá trong trẻo, nghe như một người đa tình thực thụ.
Từ Chi vừa mở điện thoại di động lên chuẩn bị quay thì cậu lại không hát nữa.
“Đừng dừng mà, em muốn quay đăng lên vòng bạn bè, để các đàn chị nhìn xem bình thường siêu hot hoy tán gái như thế nào.”
Cậu vui vẻ, cầm lấy điện thoại của cô ném sang một bên, không hiểu sao lại thấy sảng khoái, “… Khôn nhà dại chợ.”
Thời gian gần mười hai giờ, hai người đều không ngủ. Trần Lộ Chu mặc quần lười biếng dựa vào đầu giường, thân trên chỉ mặc độc chiếc áo khoác, kéo khóa áo, bên trong không mặc gì. Từ Chi dựa vào bên cạnh, vừa nói chuyện với cậu vừa lơ đãng nghịch khóa áo trước ngực cậu, không cẩn thận kéo xuống, phát hiện bên trong ở trần, đường cơ ngực sạch sẽ ẩn hiện trong lớp quần áo, gầy nhưng săn chắc, mặc áo sơ mi cỡ nhỏ có thể làm đứt cúc. Từ Chi suy nghĩ mông lung, tay cũng không dừng lại, nghĩ bậy nghĩ bạ tiếp tục kéo xuống.
Trần Lộ Chu không cản cô, cúi đầu nhìn, để mặc cho cô muốn gì làm nấy, chỉ là khóe miệng được hời mà còn kiêu, cà lơ phất phơ cười: “Hey girl, làm gì thế, giở trò lưu manh với bạn trai à?”
Từ Chi cảm thấy thật ra cậu rất hiểu biết, ở mọi phương diện. Vừa rồi động tác ở trong phòng tắm rất chi là thông thạo, chứng tỏ bình thường rất hay làm.
Từ Chi có nhiều lời muốn nói với cậu, nhưng đêm hôm trước không ngủ, quả thật không chịu nổi nữa, mơ màng nhắm hai mắt gọi: “Trần Kiều Kiều.”
“Hử?”
“Em biết dù Lý Khoa không rủ anh tham gia cuộc thi mô hình kia thì anh cũng không có ý định trở về ăn Tết.” Cô nói, “Nghỉ đông thi đấu xong trở về đi, nếu như Khánh Nghi không có chỗ để anh đi, vậy chúng ta xây một tổ ấm của riêng mình.”
Cô không nói tới nhà của cô.
Điều này khiến Trần Lộ Chu ngây ra. Dù là ai nói với cậu ‘tới nhà tôi đi’, cậu đều sẽ có một loại cảm giác như mình bị thu nhận, cảm giác như một quả bóng cao su bị người ta đá tới đá lui như vậy không dễ chịu chút nào.
Cũng rất gay go.
Cho nên cô nói, chúng ta xây một tổ ấm của riêng mình.
Cậu cúi người xuống, nói khẽ bên tai cô, “Tối nay em muốn làm anh khóc mấy lần?”
Từ Chi cười một tiếng, “Đồ vòi nước.”
Lại lười biếng bổ sung thêm một câu, “Anh biết không? Giáo viên kiến trúc của bọn em nói thẩm mỹ của em có vấn đề, nói em thích thứ quá hoàn mỹ. Cô ấy nói tác phẩm nghệ thuật chân chính đều có tì vết, trên thế giới này không thể nào có tác phẩm hoàn mỹ, rất nhiều nhà thiết kế thêm một vài thứ khó hiểu trong bản thiết kế của mình nhưng lại khiến người ta ghi nhớ. Bởi vì cô ấy nói mọi người thích những thứ có khuyết điểm, những thứ có khuyết điểm mới có thể được ghi nhớ. Chẳng hạn như dấu chân trên tuyết, con chó màu trắng trên nền đen, bông hoa hồng trong nắp cống và thậm chí là giống mà không phải là tình yêu. Cô ấy nói thứ em vẽ quá đơn giản, tác phẩm chỉ đơn giản là tác phẩm, không đủ thu hút. Anh có hiểu nghĩa là gì không?”
Trần Lộ Chu là người có tài năng nghệ thuật trời ban, dĩ nhiên là hiểu. Sau đó cậu đáp, “Hiểu.”
“Vậy ngủ thôi.” Từ Chi ngã xuống, áp mặt vào gối nói.
― Có ý là, em hiểu tất cả những thứ sáo lộ đó, em là một nhà thiết kế tràn đầy năng lực thấu hiểu, em dựa vào chút cảm giác ấy mà kiếm sống, nhưng dù là vậy, em vẫn muốn cho anh một tình yêu rõ ràng, tình yêu không cần được chút ý, có một số thứ, khi được chú ý sẽ biến đổi.
Nói xong, cô lại ngẩng đầu lên, chưa bỏ cuộc, cảm thấy không tin nổi mà than thở với Trần Lộ Chu, “Nhưng mà điều đáng giận nhất là cô ấy nói trên người em không có năng lực phân tích tác phẩm thiết kế.”
Từ Chi còn chưa hiểu ra, thực sự cô không thể hiểu. Cô cũng không phải là một nhà thiết kế có nhiều hiểu biết.
Có lẽ đây chính là điểm yếu nhất của cô, cô vẫn không biết mình không có năng khiếu gì trong lĩnh vực này, còn rất tự tin cảm thấy mình là một nhà thiết kế tràn đầy năng lực phân tích, không phải là cô không biết làm, mà là cô coi thường.
Trái lại là Trần Lộ Chu ở đây với cô tìm hiểu nửa ngày, đã coi như nhìn thấu toàn bộ. Cái gọi là tình yêu thẳng thắn và rõ ràng của cô chỉ đơn giản là vì cô không câu được cá. Cô luôn là một người chơi bóng thẳng, cho nên mọi thứ mà cô đưa ra, bao gồm cả lời hứa cũng rất thẳng thắn. Có sao nói vậy, kể cả trước đây khi nói với cậu, chúng ta không nên ràng buộc tương lai của mình với đối phương, tốt nhất là hãy tự mình quyết định, còn bây giờ là chúng ta xây dựng một tổ ấm cho riêng mình.
Trần Lộ Chu tựa vào đầu giường cười không ngừng được, cũng không dám cười ra tiếng, chỉ có thể cong môi im lặng, vì Từ Chi như thế này quá dễ thương, cúi đầu nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô, bả vai liền run lên hai cái, nhưng lại không đành lòng làm cô hết ảo tưởng.
Từ Chi cảm nhận được, mở mắt ra nhìn cậu, chắc bây giờ cũng hiểu ra, không rõ lắm: “Em thật sự không phải sao?”
“Nói thật không?” Cậu cúi đầu, ánh mắt bó tay lại chỉ có thể cưng nựng, “Anh từng nghĩ là em rất giỏi, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, có nhiều lúc có thể là do anh suy nghĩ nhiều, thật sự không phải. Lần đầu tiên thấy em, Chu Ngưỡng Khởi còn nói em là nữ hải vương, cậu ta nói, nếu như em không phải là nữ hải vương, cậu ta sẽ đổi tên là Phong Cách Tây Chu.”
Từ Chi còn không thèm mở mắt: “…. Là sao? Giáo viên của em nói em không có năng lực phân tích này, còn nói là bạn trai của em trông rất có hiểu biết, cô ấy khen là anh biết bắt cá ư?”
“Sao giáo viên của em lại biết anh?”
“Gặp mấy lần trên đường, hỏi em là anh học ngành nào, còn tưởng anh ở Học viện Mỹ thuật.”
“Anh hơn em. Con người của em rất dễ đoán, giống như lần trước ở nhà anh xem phim, anh biết em sẽ hôn anh nhưng vẫn để em tới, có hiểu không, đây chính là nhử, rõ ràng em biết đối phương muốn làm gì, cứ việc đưa móc câu ra là được.” Trần Lộ Chu ngồi thẳng dậy, thờ ơ cởi áo khoác ném sang một bên, trực tiếp trần trụi chui vào trong chăn, nằm nghiêng trên gối nhìn cô nói, “Anh đã nói trước mới em rồi, nếu thật sự muốn chơi với anh, em không chơi thắng được đâu. Là anh không nỡ chơi đùa với em thôi.”
Từ Chi: “…”
Trần Lộ Chu cúi đầu trầm mặc nhìn cô, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi, “Nhưng tại sao lại học kiến trúc? Lúc trước em không nói thật phải không?”
“Anh còn nhớ không, lúc trước anh từng nói với em là anh thích thắng cảnh của Khánh Nghi, nói luôn cảm thấy rất ấm áp, đó là thiết kế của mẹ em. Nhưng thật ra em không thích thắng cảnh đó lắm. Có mấy năm mẹ em không tham dự sinh nhật của em, nghỉ hè, nghỉ đông hằng năm em đều bị đưa đến nhà bà ngoại. Bà ngoại em bị thoái hóa đốt sống bẩm sinh, tự chăm sóc mình còn khó, càng không thể chăm sóc cho em. Có lần em uống nhầm thuốc ở nhà bà ngoại, suýt chút nữa đã mất mạng, bác sĩ nói em tới trễ nửa tiếng nữa là sẽ chết, khi ấy mẹ em cũng không tới. Em biết bà ấy rất bận, khi ấy bọn em cãi nhau rất nhiều, thậm chí trước khi mẹ mất, hai mẹ con còn cãi nhau to. Mẹ em nói em không hiểu bà, em cũng nói là bà không cố gắng hiểu em, bà ấy nói nếu như có ngày em làm công việc như của bà ấy thì sẽ hiểu. Em nghĩ, không phải chỉ là một nhà thiết kế không chính thống thôi sao, chẳng lẽ em còn không làm được?” Cô nói xong bèn mở mắt ra, đột nhiên nghĩ, “Hay là ngày mai anh nhử em đi, để tìm cảm hứng.”
Trần Lộ Chu vốn đang bị cô kéo vào dòng cảm xúc, bị một câu nói của cô chọc cười, nghĩ rồi nói với cô: “Ừm, vậy ngày mai anh đi tìm người ở Khoa Ngoại ngữ ăn sáng?”
“Em bảo anh nhử chứ không phải bảo anh đi ngoại tình.” Từ Chi gần như tỉnh táo lại.
Trần Lộ Chu cười không ngừng được, nửa gương mặt vùi vào trong gối, cũng rất mệt mỏi, cổ họng khàn khàn: “Thật ra ý nghĩa của nhử cũng là như vậy, để cho đối phương cảm thấy em đang cưỡi lừa tìm ngựa, hiểu không? Lưỡi câu ở đây, ai cũng nghĩ là em sẽ cho anh. Giống như như tác phẩm mà em thiết kế, ai nhìn cũng cảm thấy đồng cảm, đó chính là năng lực phân tích mà giáo viên của em nói.”