Lúc này Từ Chi mới tiện thể dời mắt xuống, à một tiếng.
Trần Lộ Chu: “…”
“Ngày mai còn tới nữa không?” Cậu rút tờ khăn giấy, cúi đầu lau hai cái trên quần, thuận miệng hỏi.
Từ Chi nghĩ, “Có tới.”
Trần Lộ Chu ừ một tiếng, liếc cô một cái rồi thản nhiên ném khăn giấy vào trong thùng rác, bộ phim đã gần đến hồi kết, đèn không bật, phòng khách chập chờn ánh sáng, ánh sáng yếu ớt mập mờ quét qua hai người họ, chiếu lên gương mặt ngơ ngác của hai người.
Tiếng tim đập từ đầu tới cuối đều không trở lại bình thường, dù cả hai đã tách ra nửa tiếng đồng hồ thì trong lòng vẫn còn sóng gió, vẻ mặt cả hai vẫn như vậy, chăm chú xem phim điện ảnh không hề biến sắc. Từ Chi đã quay về ngồi trên ghế sô pha, hai chân Trần Lộ Chu vẫn gượng gạo rộng mở.
“Dưới áp lực của mẹ kế và cha mình, cuối cùng Juliana đã quyết định thẳng thắn nói ra tình cảm của mình với anh trai, mẹ kế nhặt cây gậy bóng chày đuổi cô ấy ra khỏi nhà, mà trong khi đó, ở trường đại học, bạn gái mới của anh trai lại hồn nhiên không hay biết gì về chuyện này…”
Từ Chi xem phim, đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Người bạn hôm đó của Địch Tiêu, Vương Quyền đó cậu còn nhớ không?”
Trần Lộ Chu đáp là có.
Từ Chi nói: “Cậu ấy thêm Wechat của tôi.”
Trần Lộ Chu quay đầu nhìn cô, “Cậu đã đồng ý?”
Từ Chi nhìn bà mẹ kế đang kích động trên TV, thở dài, “Lần đầu không đồng ý, lần thứ hai cậu ấy lại bổ sung thêm, hỏi tôi có muốn làm gia sư không, dạo này ở Khánh Nghi có rất nhiều phụ huynh muốn tìm gia sư cho con học cấp ba, cậu biết chứ? Nhưng mà nếu nhờ có sự giới thiệu của cậu ấy thì tôi phải trích ra 20% tiền lương làm tiền hoa hồng.”
Trần Lộ Chu nhớ hồi trước Lý Khoa đã từng nói chuyện này với cậu. Khi ấy Lý Khoa muốn làm gia sư dạy kèm tại nhà, bởi vì nhóm học bá trường Nhất Trung có rất nhiều tài nguyên, có thể kiếm được không ít tiền hoa hồng từ các bậc phụ huynh. Thành phố Khánh Nghi tương đối đặc biệt, nền giáo dục ở tỉnh S cạnh tranh gắt gao, ở trường Nhất Trung, có không ít người sau khi tốt nghiệp đều kiếm tiền bằng cách này. Trần Lộ Chu không hứng thú lắm nên không đồng ý, “Bên chỗ Địch Tiêu cứ lờ đi, nếu cậu muốn làm gia sư tại nhà thì có thể tới chỗ Lý Khoa, người ta là thủ khoa của tỉnh, tài nguyên trong tay còn thiếu sao? Hơn nữa, nếu cậu muốn đi, bên chỗ Lý Khoa cũng sẽ không thu tiền hoa hồng của cậu.”
Từ Chi can đảm dám nghĩ: “Hay để tôi bàn bạc với Vương Quyền, bảo cậu ta trả lại tiền môi giới cho tôi?”
Trần Lộ Chu nhìn cô bằng một mắt, ánh sáng xanh trên màn hình lọt vào trong mắt cậu, làm nổi bật vẻ mặt lạnh lùng sâu xa: “Dĩ nhiên là không thành vấn đề, cậu ta chỉ mong trả lại người cho cậu thôi.”
Từ Chi lại nhìn cậu, nghiêm túc trêu chọc nói: “… Cậu không tăng giá sao? Cậu bảo Lý Khoa đưa tiền hoa hồng cho tôi đi, hoặc là cậu bù lại chính bản thân mình cho tôi, nếu không tôi sẽ đi sang chỗ Vương Quyền đó.”
Trần Lộ Chu ngạc nhiên với cách suy nghĩ kinh doanh của cô, “Giỏi đó, làm kiến trúc sư làm gì, cô Từ, chúng ta làm quan hệ xã hội đi, không có cậu thì môi giới không nổi.”
Ngược lại, Từ Chi thấy hơi xấu hổ, “Nhưng tôi không thể đối phó được tài liệu đen đâu.” Từ Chi nhìn cậu, linh cảm lại bùng lên, “Hay là cậu làm minh tinh đi, tôi và Chu Ngưỡng Khởi sẽ kiếm tiền bằng cách bán các tài liệu đen của cậu, hy sinh một người là cậu, tạo phúc cho mọi người chúng ta, yên tâm, sau này tôi và Chu Ngưỡng Khởi sẽ nuôi cậu.”
“… Cậu với Chu Ngưỡng Khởi nuôi tôi? Thôi đi, hai cậu cầm tiền chạy, không biết chừng còn nhanh hơn cả hai mươi năm kỹ thuật công nghệ phát triển ấy chứ, còn nữa…” Cậu mỉm cười, dừng một lát rồi nói, “Cậu còn muốn tối trả người thế nào? Hử?”
Quả thật rất cứng.
Mấy ngày này, Trần Lộ Chu toàn đi về giữa chừng lúc đánh bóng. Sau khi cậu đi, Khương Thành như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng của cậu, trong lòng đầy nghi ngờ. Ngược lại Chu Ngưỡng Khởi hồn nhiên không cảm giác được, còn cầm bóng đập lên người cậu ta, không hiểu gì hỏi: “Này, nhìn gì đấy? Cuối cùng cũng phát hiện tôi đẹp trai hơn cậu rồi?”
Khương Thành vẫn cảm thấy xét về vẻ bề ngoài, cậu ta không phân cao thấp với Trần Lộ Chu, đây là lòng háo thắng không bao giờ hết của đám con trai, nhưng hiển nhiên, đây là chuyện lấy trứng chọi đá, dù sao thì đến chết cậu ta cũng không thừa nhận. Nhưng lúc này, Khương Thành nhìn bóng lưng cao gầy của Trần Lộ Chu đạp lên gió dưới chân, khiến người ta phải rối rít liếc nhìn, bỗng nói với Chu Ngưỡng Khởi: “Cậu không cảm thấy dạo gần đây cậu ta đẹp trai một cách khác thường sao?”
Chu Ngưỡng Khởi lại không thấy thế. Từ bé Trần Lộ Chu đã hấp dẫn người khác, người qua đường nhìn thấy cậu cũng phải nhìn chằm chặp, ánh mắt không thề rời đi. Có lẽ đây chính là tỉ lệ quay đầu trong truyền thuyết chăng? Có rất nhiều chàng trai nhận được tỷ lệ quay đầu của các cô gái rất cao, nhưng nhóm con trai sẽ không nhịn được đùa một câu, chỉ thế thôi ư? Tuy nhiên có rất nhiều thời điểm, tỷ lệ quay đầu của con trai mà Trần Lộ Chu nhận được còn cao hơn cả con gái, nhất là ở trong trường, thường xuyên có người tiến lên gọi Lộ Thảo rồi chuyện trò với cậu như quen biết, dù sao cậu cũng không từ chối ai.
Hồi nhỏ vì chuyện này mà Chu Ngưỡng Khởi ăn không ít giấm, cảm thấy cậu có quá nhiều bạn. Trong một nhóm có một hai ba bốn năm sáu người, ai cậu cũng quen biết, nhưng sau này mới phát hiện, bất kể cậu quen biết bao nhiêu người, thì bên cạnh cậu quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy người như vậy, đây là cảm giác an toàn mà Trần Lộ Chu dành cho bạn của mình. Thế nên Chu Ngưỡng Khởi mới vừa đập bóng, vừa lơ đễnh nói với Khương Thành, “Không có đâu, cậu quen biết với cậu ta bao nhiêu năm thì phải quen rồi chứ, từ nhỏ cậu ta đã thu hút ong bướm rồi…”
“Tôi không nói về chuyện đó.” Khương Thành dứt khoát cắt ngang, “Dạo gần đây cậu ta rất thích ăn diện. Tôi thấy, trước kia lúc đi ra ngoài cậu ta đều là vớ được cái này mặc cái đó, lúc nãy khi ra ngoài chơi bóng, tôi lấy đại cho cậu ta một thứ, cậu ta lại nói với tôi rằng hôm trước mặc rồi. Hơn nữa, mấy hôm nay tôi gửi tin nhắn cho cậu ta, nhắn lúc bảy rưỡi thì mười rưỡi cậu ta mới trả lời. Chơi bóng được một nửa lại chạy. Tôi nhớ hồi trước khi cậu ta tham gia tập huấn Olympic cũng không thấy cậu ta sống khép kín như vậy bao giờ, dựa trên kinh nghiệm bao năm của tôi, có phải cậu ta có một cô gái không?”
Chu Ngưỡng Khởi phì cười ra tiếng, cảm thấy Khương Thành nghĩ quá nhiều, vỗ bóng nói: “Hot boy Trần là người như thế nào, cậu ta yêu đương vào lúc này để làm gì, dù có yêu cũng không lừa hai chúng ta đâu. Cậu ta đang bận chuyện khác thôi, tôi nghe mẹ cậu ta nói, hình như muốn để cậu ta đi sớm hơn một tháng, chắc là đang bận chuyện visa rồi.”
Bên phía Từ Chi đang tra kết quả nguyện vọng, vẫn dùng máy tính mà Trần Lộ Chu từng search “Tại sao không cứng” kia, cho nên lúc cô mở trình duyệt, con chuột theo bản năng dừng lại ở khung tìm kiếm, muốn xem lịch sử tìm kiếm mấy hôm nay của cậu. Nhưng Trần Lộ Chu là người sẽ không rơi xuống hai lần trên cùng một dòng sông, cậu đã xóa sạch sẽ lịch sử tìm kiếm, không thể tìm ra dấu vết gì.
Hiển nhiên Trần Lộ Chu cũng nhận ra ý đồ xấu của cô nên ngồi phịch xuống ghế xem thông tin bên Liverpool đưa cho, thấy cô còn thở dài tiếc rẻ thì bình tĩnh đưa ra để nghị: “Sao cậu không mở hồ sơ lịch sử trình duyệt máy tính của tôi đi, xem những gì tôi thường tìm kiếm, nếu như cậu tò mò.”
Hai mắt Từ Chi bỗng chốc tỏa sáng, “Có được không? Lộ Thảo?”
“Có thể.” Cậu còn cười khách sáo.
Tuy nhiên Từ Chi vừa mở lên, bỗng nhiên phát hiện mình mắc bẫy rồi. Cậu đã xóa sạch lịch sử không còn một cái nào, không có gì bên trong, còn sạch hơn cả bát của ăn mày, chỉ có một lịch sử tìm kiếm sáng sủa ― Bạn học Từ Chi xin cậu hãy duy trì khát vọng tri thức mãnh liệt này, giải thưởng Nobel văn học lập tức sẽ được hiểu bởi nghiên cứu của cậu.
Từ Chi vờ như trấn định tắt giao diện, không nhịn được mắng một câu: “… Trần Lộ Chu, cậu chính là chó.”
Trần Lộ Chu dựa vào ghế, cười không ngừng được, chậm rãi lật tài liệu trên tay, nói: “Vậy thì chi bằng, thưởng cho chó nhà cậu một miếng xương đi?”
“Được, đợi lát nữa ra ngoài tôi mời cậu đi ăn miếng xương to, Trần Cẩu Cẩu.” Từ Chi cười híp mắt, nghiến răng nói.
Trần Lộ Chu xem xong tài liệu rồi tiện tay ném lên bàn, lạnh lùng liếc cô, mang đao giấu kiếm nói: “Hôm qua tôi hẹn cậu cậu không tới, cậu hẹn tôi là tôi phải ngoan ngoãn đợi ở nhà chờ cậu, cậu coi tôi là chó thật sao?”
Không ngờ cậu vẫn còn canh cánh trong lòng, Từ Chi giải thích: “Lão Khúc tìm tôi giúp đỡ, bảo tôi phải đọc diễn văn cho các đàn em học phổ thông, hôm qua tôi ở nhà viết bản thảo mà.”
Trần Lộ Chu lười so đo với cô, cô chỉ dựa trên ham muốn cá nhân muốn chiếm lấy cậu làm của riêng mà thôi. Cằm cậu hất lên, “Tra xong chưa?”
Từ Chi thở dài, đột nhiên thấy sợ. Trần Lộ Chu hiểu ý, được, còn phải là cậu tra cơ. Thế là mò mẫm máy tính để bàn, hơi nghiêng đi, đủ để ngăn cản tầm mắt của cô. Chờ cậu im lặng nhập số báo danh và số thẻ căn cước của Từ Chi vào, Từ Chi mới đột nhiên phát hiện trí nhớ người này quá siêu, chỉ nói một lần thôi cậu đã nhớ.
Đợi Trần Lộ Chu tra xong, cậu đóng máy tính lại, nhìn cô. Không hiểu sao Từ Chi lại thấy hơi lo lắng, đột nhiên cậu lại nói: “Tôi muốn bán một bí mật.”
Từ Chi biết ngay cậu sẽ không để cô được lời mà, bèn định đi xem máy tính, nhưng lại bị gương mặt vô cảm của cậu cản trở, còn không chịu cho cô chạm vào.
Từ Chi cũng bình tĩnh ngồi trên ghế, lặng lẽ thờ ơ nhìn cậu.
“Không gấp chút nào sao?”
“Dù sao sớm muộn gì cũng biết.”
Xét về tư tưởng, Trần Lộ Chu phát hiện mình không thể xử lý được Từ Chi. Vốn muốn hỏi cô, tại sao phải khuyến khích Đàm Tư thi vào đại học A chứ, sau này lại cảm thấy nếu như hai người họ lãng phí thời gian vào vấn đề này thì thật là nhàm chán. Giống như chuyện giữa cậu và Cốc Nghiên, tới bây giờ cô cũng không hỏi, ngay cả khi Thái Oánh Oánh đã hỏi Chu Ngưỡng Khởi về chuyện này, thì từ đầu tới cuối cô đều không nhắc đến với cậu một câu. Vì vậy cậu nhìn cô một lúc, thản nhiên nói: “Mua vé đi, sáu trăm tám mươi tệ.”
“Ngành kiến trúc.” Cậu bổ túc thêm.
Từ Chi thở dài, tỏ vẻ, mùa đông ở Bắc Kinh thật sự rất khô, cô sẽ bị chảy máu mũi.
“Đi thôi, mời cậu đi gặm xương.” Trần Lộ Chu búng vào trán cô một cái không nặng không nhẹ, “Tôi đi thay quần áo.”
Thấy cậu chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh, Từ Chi lại tự nhiên thở dài, thầm nghĩ, khách sáo làm gì. Hôn cũng đẫ hôn rồi, cậu còn tránh, có gì hay mà tránh, nhìn thì có làm sao? Phương nam đã không có mùa đông khiến người ta chảy máu mũi rồi, trai đẹp khiến người ta chảy máu mũi cũng không có nhiều, đây có không thể chiếm tiện nghi một chút nữa.
“Này Trần Lộ Chu, ngày mai đi bơi đi.” Từ Chi uể oải dựa vào ghế, tiện tay lật cuốn sách cậu đặt trên bàn, xấu xa đề nghị.
“Cậu nghĩ hay lắm.” Cửa nhà vệ sinh đang đóng, giọng nói lãnh đạm truyền ra từ bên trong, một giây đã nhìn thấu mục đích thật sự của cô.
Phụ nữ luôn thay đổi, Trần Lộ Chu thay quần áo xong trở ra, Từ Chi lại không muốn đi ra ngoài nữa. Hai người làm ổ trên ghế sô pha tìm đại một bộ phim để xem, xem phim được nửa chừng, Từ Chi nhìn bộ phim bắt đầu trở nên kịch tích, bất ngờ đặt ra câu hỏi.
“Trần Lộ Chu, cậu cảm thấy bốn mươi tuổi như thế nào mới được tính là thành công?”
Trần Lộ Chu gác một tay lên lưng ghế, vừa vặn ôm người trong ngực mình, cúi đầu nhìn cô rồi nói nghiêm túc: “Vợ không ngoại tình.”
Từ Chi: “…”
Khóe mắt nhìn thấy khóe miệng giương lên như có như không của cậu, Từ Chi biết ngay là cậu đang trêu mình, trong lòng cậu có một đáp án khác chứ không dừng lại ở đó. Đôi mắt giấu được tâm sự, gánh chịu giông tố dữ dội ấy có quá nhiều ý chí tuổi trẻ, nhất định cậu không chỉ dừng lại ở đây.
Tại sao không muốn nói cho cô biết, bởi vì cô chẳng liên quan gì, dù phong cảnh tương lai có đẹp đẽ đến đâu, sau này trong biển người sôi nổi của cậu cũng sẽ không có tiếng nói của cô.
Từ Chi nghĩ như thế.
Lần đó hai người rất ít khi ra ngoài, phần lớn thời gian đều vùi mình trong nhà xem phim. Tính tư duy của Từ Chi rất mạnh, kết hợp với tình tiết bộ phim, cô luôn có thể bất ngờ đặt ra một câu hỏi khiến người khác không thể trả lời được, cộng thêm tính mò mò thái quá của cô, nhiều khi Trần Lộ Chu còn đang suy nghĩ đáp án, nghĩ xem nên trả lời như thế nào để có logic và kín đáo, nhưng vấn đề mà cô hỏi phần lớn chẳng đâu vào đâu, cho nên nhiều lúc không thể trả lời ngay được, cô lại không có nhiều kiên nhẫn gọi cậu liên tục, gọi không ngừng Trần Lộ Chu, hot boy Trần này nọ. Trần Lộ Chu phát hiện ra, cô thật sự rất không kiên nhẫn.
Trần Lộ Chu ngửa đầu trên ghế sô pha, cười không biết nên làm thế nào, cũng bó tay chịu chết, một tay lười biếng gác lên lưng ghế, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu, chậm rãi vuốt ve đỉnh đầu mềm mại của cô, thấp giọng dỗ dành: “Cậu không để tôi nghĩ một lúc được sao?”
Căn bản là Từ Chi không nghe, làm này làm nọ, bởi vì có người đang lo mình sắp bị lật tẩy rồi, “Được, Trần đại thi nhân đã hết thời.”
Trần Lộ Chu cười không ngừng được. Mỗi lần bị cô làm cho dở khóc dở cười, cũng là lúc mới phát hiệu ra Từ Chi vô cùng ấu trĩ. Có nhiều lúc cô rất ổn định về mặt cảm xúc, nhưng lại không nhạy cảm với thế giới bên ngoài, chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, thảo nào người khác không ảnh hưởng được đến cô, thảo nào thành tích của cô cứ tăng vùn vụt.
Đề tài nói chuyện của họ thực ra là trời nam biển bắc, từ triết học, sinh học, côn trùng học… Và hàng loạt những thứ có liên quan tới thế giới, chỉ cần Từ Chi có thể nghĩ ra, thứ gì bọn học cũng nói đến được. Có lúc Trần Lộ Chu bị những tư duy của Từ Chi thuyết phục, nhưng họ chưa bao giờ nói đến chuyện tình cảm và tương lai, ở trong tình thế nguy hiểm tràn trề, hoặc nói là tình cảm như đóa phù dung sớm nở tối tàn này, thực ra lại nồng nhiệt và khắc cốt ghi tâm nhất. Tâm đầu ý hợp như vậy, tinh thần hài hòa như vậy, dù là thiếu niên trẻ trung, ở trong độ tuổi gió sương, cũng không thể nào làm được một cách tuyệt đối tỉnh táo và lý trí.
Hôn nhau đã trở thành một lẽ tự nhiên. Tiếng hôn môi không lưu loát thường xuyên vang lên trong đêm hè bốn bề vắng lặng, bí mật không muốn ai biết chìm trong tiếng ve kêu không biết mệt của thành phố Khánh Nghi, đến mức sau này mỗi lần Từ Chi nghe thấy tiếng ve kêu, cô lại nhớ tới mùi thơm cỏ đuôi chuột trên người Trần Lộ Chu.
Dĩ nhiên, cơn khát kiến thức của Từ Chi luôn nảy nở bất cứ lúc nào, lần thứ ba hôn nhau vẫn không thuần thục làm cho người ta vẫn chưa thoải mái, cô nằm trên người Trần Lộ Chu, nhỏ giọng lịch sự thương lượng với cậu.
“Trần Lộ Chu, cái đó, tôi muốn xem một chút ― “
Trần Lộ Chu:???