Cậu dữ cái gì chứ.
Đường đi xuống núi của sơn trang Phó Ngọc đều là đường đèo uốn lượn, một bên là sườn núi, bên ngoài cửa xe là những vách núi dựng đứng, còn có rừng thông trên vách đá cheo leo. Trần Lộ Chu không lên tiếng mà im lặng lái xe. Vài lần Từ Chi muốn mở miệng nói chuyện đều bị gương mặt lãnh đạm của cậu làm cho e ngại.
Một bữa sáng: [Cậu còn có thời gian chơi đấu địa chủ với tớ nữa cơ à, thêm được Wechat của soái ca chưa?]
Hoa sơn chi không muốn nở: [Cậu ấy đang lái xe, không quan tâm đến tớ.]
Một bữa sáng: [Cậu bắt chuyện đi, đang nghĩ cái gì vậy, bên cạnh là món hàng thượng hạng như Trần Lộ Chu, cậu còn có tâm trạng lấy bốn nổ hai của tớ cơ à!!!]
Hoa sơn chi không muốn nở: [Vậy cậu thử nghĩ lại xem, tớ nên làm gì để cậu ấy đưa tớ đi gặp mẹ cậu ấy đây.]
Một bữa sáng: [Muốn gặp người lớn thì phải làm bạn gái cậu ta, đương nhiên cậu ta sẽ mang cậu đi gặp mẹ cậu ta rồi.]
Hoa sơn chi không muốn nở: [Ngộ nhỡ cậu ấy có bạn gái rồi thì sao?]
Một bữa sáng: [Vậy làm bạn gái của bố cậu ta đi, mẹ cậu ta chắc chắn sẽ chủ động tới tìm cậu thôi.]
Hoa sơn chi không muốn nở: [… Chủ ý của cậu chẳng ra gì cả.]
Trên đường, xe xóc nảy nhiều đến độ Trần Lộ Chu có chút hoài nghi ông chủ Phó đã đắc tội với quá nhiều người trong núi này, cả một đường đi xuống, đừng nói là cửa hàng, ngay cả một bóng người cũng không thấy, khắp nơi đều là cỏ dại mọc thành từng cụm, không gian hoang vắng.
“Trước kia ông chủ Phó…”
“Cậu đã có bạn gái chưa…”
Hai người gần như đồng thời lên tiếng, lại đồng thời im bặt, theo bản năng nhìn sang đối phương, giống như cực bắc cực nam của nam châm dính chặt vào nhau, trong phút chốc, chiếc xe chìm vào một hồi yên tĩnh quỷ dị. Mãi đến khi chiếc xe hơi rung lên, hình như cán phải cục đá bên lề đường, Trần Lộ Chu mới thu hồi tầm mắt, ngón tay đặt trên vô lăng hơi siết chặt lại, thất thần bẻ tay lái, “Không có.”
Từ Chi ồ một tiếng, không nói thêm gì nữa, ánh mắt chậm chạp chuyển hướng nhìn về phía trước, cũng không biết là suy nghĩ cái gì.
Trần Lộ Chu rất khó chịu khi thấy cô như vậy, lần nào cũng chỉ nói một nửa, rốt cuộc là do không biết cách nói chuyện hay là đang cố ý thu hút sự chú ý của cậu đây?
Trần Lộ Chu có cảm giác như muốn ‘vỏ đã mẻ lại sứt’ với cô, dứt khoát ép cô nói ra, hoặc là ác liệt hơn một chút, hoặc là ái muội hơn một chút, chí ít cũng đừng như bây giờ.
Dưới sự chỉ dẫn yên lặng của Từ Chi, chiếc xe thuận lợi đi qua hai ngã rẽ, vượt qua hai đoạn đường núi gập ghềnh và hiểm trở nhất, sau khi tiến vào đường nhựa, cuối cùng nó cũng yên ổn. Sau khi trầm mặc hơn mười phút, Trần Lộ Chu cực kỳ lạnh lùng liếc nhìn cô, “Không còn gì để nói nữa đúng không?”
Từ Chi nhắm mắt lại, dựa vào ghế phụ suy nghĩ chuyện gì đó, hơi thiếu kiên nhẫn: “Tôi đang nghĩ, cậu đừng làm ồn, để tôi nghĩ kỹ lại đã.”
Cô thực sự đang nghĩ, cô nên trực tiếp nói thật với Trần Lộ Chu hay là vẫn giống như bây giờ, đánh Thái Cực tới lui với cậu. Mặc dù chuyện giải thích có hơi phức tạp, nhưng Trần Lộ Chu không phải là người không biết nói đạo lý, nhưng nếu nói thật thì cậu có cho rằng cô bị bệnh không? Dù sao chuyện này cũng chẳng có khoa học gì cả.
Nhưng mà, Trần Lộ Chu: “……”
Cậu dữ cái gì chứ.
Mãi đến khi xe thuận lợi rời khỏi con đường quốc lộ, chân núi Minh Linh là một dải biển xanh, mây trắng như tuyết nhấp nhô trên mặt biển cách đó không xa, tầm nhìn từ cửa sổ xe phút chốc được mở rộng, ngay cả tâm trạng cũng sáng tỏ thông suốt.
“Trần Lộ Chu.” Từ Chi gọi cậu với tâm trạng như vậy.
“Ừ.” Cậu trả lời theo bản năng, nói xong mới thấy sửng sốt, như thể phản ứng này là quá nhanh.
Từ Chi cũng sửng sốt, quả nhiên bọn họ đã quen thuộc đến mức như đã quen thân từ lâu, nhưng sự thật là họ mới chỉ gặp nhau có ba lần mà thôi.
Từ Chi: “Cậu có tin vào phong thủy không?”
“Còn phải xem đã, tôi không tin phong kiến mê tín.” Trần Lộ Chu tỏ vẻ như đang chăm chú lắng nghe, vừa lấy điện thoại trong hộp đựng đồ ra, có tiếng Wechat vang lên nhưng cậu không đọc, như là vì đáp lễ vừa rồi cô đã hung dữ, cũng rất tin tưởng tùy tiện ném điện thoại vào tay cô, “Mở bản đồ giúp tôi, tôi phải về nội thành một chuyến, lấy chút đồ, hoặc tới một khu mua sắm ở gần đây cũng được.”
Không biết là do di động của cậu vừa cắm vào ô tô để sạc, hay là do nhận được quá nhiều tin nhắn mà mặt sau của điện thoại nóng rẫy, còn không dùng ốp lưng, nóng đến mức làm Từ Chi giật mình, khó khăn lắm mới cầm được trong tay để hỏi, “Nóng quá, sao cậu không dùng bao.”
Trần Lộ Chu: “……”
Lúc cậu nói chuyện, có thể, dùng não, hay không.
Từ Chi hồn nhiên không phát giác ra điều gì: “Mật khẩu.”
Trần Lộ Chu: “Bốn số 1.”
Từ Chi thầm nói đơn giản vậy sao, vừa nhập mật khẩu vừa hỏi: “Cậu không có ngày sinh nhật à?”
Trần Lộ Chu lái xe, mặt vô cảm liếc xéo cô một cái: “…. Đó là ngày sinh của tôi.”
Từ Chi: “……”
Thật xin lỗi, không nghĩ ra.
Trong Wechat có một vài tin nhắn, đoán chừng là trước đó cậu đã tắt máy khi đang nói chuyện với cô gái này, trên điện thoại vẫn là giao diện cuộc trò chuyện. Từ Chi vừa mới mở khóa, những dòng tin nhắn đó như làn đạn xông ra.
GuGu: [Lần trước tôi không suy nghĩ kỹ, bởi vì tôi vẫn luôn rất thích cậu, nên vừa nhìn thấy cậu tôi đã quên mất mình muốn nói gì, tôi đã nói nhiều điều không phải, thật ra không có ý gì khác. Tôi biết bây giờ cậu không muốn tìm bạn gái, nhưng mà, tôi muốn ở bên cạnh cậu, dù lấy thân phận gì.]
GuGu: [Tôi vừa cãi nhau với bố mẹ, còn uống chút rượu, vì thế có lẽ tôi sẽ nói thẳng hơn một chút. Tôi muốn hỏi cậu rằng, không cần làm bạn trai của tôi, chỉ cần lên giường thôi có được không. Lần trước gặp mặt ở nhà cậu tôi cũng hỏi cậu câu này rồi, lúc ấy cậu đang xem thi đấu, cậu nói phải xem tâm trạng của cậu, vậy tôi muốn hỏi bây giờ tâm trạng cậu đã tốt hơn chưa? Tôi có thể tới tìm cậu không?]
GuGu: [Tôi thích cậu từ năm lớp 10, mỗi lần cậu chơi bóng tôi đều xem, cứ hết tiết thứ hai, mọi người ra ngoài mua đồ ăn vặt tôi cũng không đi, bởi vì tôi biết có thể cậu sẽ đến tìm Chu Ngưỡng Khởi.]
GuGu: [Trần Lộ Chu, tôi biết ở trường có rất nhiều nữ sinh thích cậu, nhưng sau này, cậu sẽ không gặp được người thích cậu hơn tôi đâu. Tôi thực sự sắp phát điên.]
……
Nhưng tin nhắn thứ hai nhanh chóng bị thu về.
Từ Chi vội thoát khỏi giao diện Wechat, mở bản đồ hướng dẫn ra, đái khái là có tật giật mình, dù không phải cô cố ý, nhưng vẫn cô tình đọc được lịch sử trò chuyện của cậu, bình tĩnh tìm cho mình một chủ đề, “Giao diện Wechat của cậu đẹp thật đấy.”
Trần Lộ Chu nhìn lướt qua: “Ừ, chụp trong một trận bóng.”
Từ Chi nhìn kỹ hơn mới nhận ra đó là ảnh chụp cậu. Bởi vì đây là là một bức ảnh nghệ thuật như của nhiếp ảnh gia chụp, chắc là chụp trong lúc cậu đang chơi bóng, chỉ mơ hồ nhìn thấy hình bóng cao gầy của cậu, nhưng vì bộ quần áo cậu mặc trong bức ảnh gần như giống y hệt với bộ cậu đang mặc bây giờ, nên Từ Chi mới bất giác phản ứng lại.
“Ồ.”
Từ Chi lại ngây ngốc, làm sao để có thể khen cậu hết sức nhỉ.
Trần Lộ Chu thấy cô lại yên lặng.
Kiểu tán tỉnh và kịch bản lúng túng này, cô thật sự quá hiểu biết. Trần Lộ Chu bật đèn xi nhan và nghĩ, ý tưởng ‘vò đã mẻ lại sứt’ trong đầu hiện lên ngày càng mạnh mẽ. Thật ra cậu cũng không định xác minh quan hệ với cô hoặc là đẩy mối quan hệ lên một trình độ nào đó, dù Từ Chi có chia tay với Đàm Tư thật, thì hai người họ cũng sẽ không có kết quả gì, cậu sắp phải ra nước ngoài rồi, bố cậu còn sợ cậu tranh giành gia sản với Trần Tinh Tề nữa cơ mà, không biết chừng sau này sẽ vứt bỏ cậu ở nước ngoài. Chẳng lẽ yêu đương trong hai tháng rồi chia tay?
Trần Lộ Chu, tốt hơn hết là mày vẫn nên chơi với bóng rổ và flycam của mày đi, mẹ nó đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Mua đồ xong đã là 12 giờ, Từ Chi hỏi Trần Lộ Chu có thấy đói không, hay là ăn xong hãy về, ở gần đây mới mở một nhà làm lẩu ếch trâu, muốn đi ăn không?
Ăn đi, một lần cuối cùng. Cậu gật đầu.
Đúng như dự đoán, cửa hàng ếch trâu phải xếp hàng, Từ Chi lấy số xong rồi quay lại, Trần Lộ Chu dựa vào cột đá giữa trung tâm mua sắm, qua loa lấy lệ độ phó với cuộc gọi video của em trai cậu. Dường như Trần Tinh Tề rất sốt ruột, khóc lóc la lối trong điện thoại, nói em mặc kệ, em mặc kệ, anh phải mang nồi ếch trâu về cho em. Trần Lộ Chu nhét một tay vào túi quần, lười biếng nói, “Đây không phải công việc của 800 tệ, đây là công việc của 8000 tệ.”
Trần Tinh Tề bắt đầu chơi xấu:
“Em mặc kệ, em mặc kệ, rốt cuộc là anh đi với ai, nửa ngày rồi không về.”
“Là cái chị hôm đó hả.”
“Cái người ‘thăm dò ranh giới của pháp luật’ đó?”
“Ừ, mày nói chuyện chú ý chút đi, cô ấy đang ở bên cạnh anh.”
Từ Chi thầm nói, cô là dã thú sao?
Trần Lộ Chu cũng không biết vì sao mình lại mở loa ngoài, dù biết rõ thằng nhóc Trần Tinh Tề này không thành thật, quả nhiên, một giây sau, Trần Tinh Tề đùa dai lớn tiếng gọi Từ Chi: “Chị gái xinh đẹp! Chị muốn làm chị dâu tôi không!!! Muốn thì mang giúp tôi một nồi lẩu ếch trâu về là được…”
Bị Trần Lộ Chu trực tiếp tắt máy.
Người xếp hàng ở đây rất nhiều, nhộn nhịp xen lẫn với tiếng nhạc xập xình của trung tâm mua sắm, Từ Chi không nghe rõ lắm, chỉ loáng thoáng nghe được nửa câu sau, hỏi Trần Lộ Chu: “Em trai cậu vừa kêu tôi mang lẩu ếch trâu về giúp nó sao?”
Trần Lộ Chu nhét di động vào trong túi, kết quả bị thu hút bởi một biển quảng cáo nhỏ trong trung tâm mua sắm, cậu nhìn chăm chú rồi thuận miệng nói: “Cậu mặc kệ nó đi, nó quen thói rồi.”
Từ Chi cảm thấy đây là lúc khôi phục lại hình tượng của mình, “Không sao đâu, đợi lát nữa gọi hai nồi là được, một nồi để đóng gói, em trai còn muốn ăn gì nữa không?”
Trần Lộ Chu lúc ấy đang nghĩ, dù như thế nào vẫn phải kiếm tiền trước, nếu không bốn năm đại học sẽ quá bị động. Dù xuất ngoại cũng không thể bị người khác bóp chẹt nguồn kinh tế được, nếu không muốn hẹn hò với bạn gái, ngay cả tiền thuê phòng cũng không có thì thật xấu hổ. Vì thế cậu rất hứng thú nhìn những tấm biển biểu ngữ về tinh thần gây dựng sự nghiệp đó, trong lòng thầm suy nghĩ xem nên bắt đầu khởi nghiệp hay bắt đầu với nền tảng công việc vững chắc trước, như làm phục vụ chẳng hạn.
Nhưng mà, nghe thấy Từ Chi đồng ý nhanh như vậy, thấy chưa, biết ngay là có ý đồ mà. Cậu cúi đầu nhìn cô, bất chấp tất cả mà hỏi: “Nói thật đi, có phải cậu muốn theo đuổi…”
“Từ Chi.”
Một giọng nam từ phía sau truyền đến, khô khốc như lâu ngày chưa được uống nước trên sa mạc.
Từ Chi và Trần Lộ Chu gần như cùng lúc quay đầu lại, trong dòng người mênh mông, Từ Chi còn đang nghĩ xem giọng nói ấy phát ra từ đâu, thì Trần Lộ Chu đã phản ứng lại trước, hình bóng gầy gò kia là của Đàm Tư.
Trần Lộ Chu chỉ vào vị trí của Đàm Tư, hất cằm, “Bạn trai cậu kìa.”
Rốt cuộc Từ Chi cũng nhìn thấy nơi phát ra âm thanh.
“Nếu cần giải thích, tôi có thể qua đó, không sao đâu, đừng nghĩ cho tôi, Từ Chi.”
Giọng cậu vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lại nghiêm túc hiếm thấy, không biết vì sao và Từ Chi nghe thấy trong lòng rung lên, như thể là cậu đang uất ức lắm vậy?