• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa dứt lời, Từ Chi đã liều lĩnh hôn cậu. Đang tính nói, cửa nhà vệ sinh bất ngờ vang lên tiếng động lạch cạch, hai người bừng tỉnh khỏi cơn mê, trong nhà có người sao? Trần Lộ Chu ừ khẽ, hai người cấp tốc tách ra khỏi người đối phương, xét về trình độ giả vờ, quả thật bọn họ chính là chuyên gia. Nhìn lướt qua, thấy người này còn trong sạch vô tội hơn cả người kia.



“Hai cậu làm gì thế?” Chu Ngưỡng Khởi kéo quần đi ra, không chút nể nang chọc phá, “Khỏi giả vờ, tôi ở bên trong nghe thấy tiếng hai cậu chụt chụt, bà cụ tám mươi tuổi nhà tôi ăn quýt cũng không phát ra tiếng vang như hai cậu đâu, sao hả, nước miếng ngọt lắm sao?”



Trần Lộ Chu: “…”



Từ Chi: “…”



Chu Ngưỡng Khởi khẽ dựa vào tường, dáng vẻ như muốn nghiêm khắc tra khảo, nhìn hai bọn họ chằm chằm, chủ yếu vẫn là nhìn Từ Chi và nói, “Nói đi, có phải cậu bắt đầu không. Tôi rất hiểu con chó Trần Lộ Chu này, cậu ta không dám ở nơi này, tại thời điểm này trêu chọc cậu đâu.”



Không đợi Từ Chi lên tiếng, Trần Lộ Chu đã mệt mỏi dựa vào ghế, bất đắc dĩ ngửa mặt lên nhìn trần nhà, nhìn giống như không được thỏa mãn và không kiên nhẫn, “Cậu có phiền không hả? Liên quan tới cậu sao?”



Chu Ngưỡng Khởi quái gở một cách khó hiểu: “Anh em của tôi mờ ám với một người trong nhà như thế, tôi không thể nói một hai câu sao…”



Còn chưa nói xong, Trần Lộ Chu lại chẹp miệng, yết hầu yên lặng lăn hai cái, miễn cưỡng lên tiếng: “Ừ, lòng hiếu kỳ của cậu quá nặng, cậu quên lần trước bố cậu đánh cậu như thế nào rồi sao?”



Lần đó có đồng nghiệp của bố Chu Ngưỡng Khởi tới thăm nhà cậu ta, Chu Ngưỡng Khởi nhìn kiểu gì cũng không thấy đứa con trai của đồng nghiệp kia giống bố nó, còn tưởng là được nhận nuôi giống Trần Lộ Chu, hồi đó còn nhỏ, nói chuyện không biết kiêng kị gì, thẳng thừng nói ra, “Sao trông hai người không giống nhau vậy? Chú là bố ruột của em ấy sao?” Hỏi đến mức sắc mặt vị đồng nghiệp kia tái mét, trở về lo lắng bất an mấy ngày, sau đó kéo đứa trẻ đi tới bệnh viện làm giám định thân nhân thật, kết quả, đúng là không phải con ruột.



Lần đó Chu Ngưỡng Khởi bị bố đánh rất hăng, bỏ nhà đi bụi ba ngày, sau này lúc cảnh sát tìm lại được, bố cậu ta ngậm thuốc lá, rất bình tĩnh đón lấy Chu Ngưỡng Khởi đang đói bụng và sợ hãi từ tay chú cảnh sát. “Ồ, còn sống sao?” Từ đó Chu Ngưỡng Khởi đã học được cách thành thật.



Chu Ngưỡng Khởi dựa vào tường, trầm mặc giây lát, “… Được, tôi đi, tôi đi được chưa.”



Lần đầu tiên Từ Chi thấy không khí giữa họ cứng ngắc như vậy, tối hôm nay Chu Ngưỡng Khởi khá kỳ lạ, nếu đổi lại bình thường, cậu ta sẽ không hung hăng như thế, chắc là do Trần Lộ Chu sắp đi, cậu ta không nỡ muốn gây sự.



“Hay để tôi về trước?” Cô nói.



“Cho nên cậu tới tìm tôi chỉ vì vế sau thôi đúng không?” Trần Lộ Chu dựa vào ghế sô pha lườm cô, chắc là do vừa rồi bị cô đè lên hôn, cổ căng cứng, cậu thử động đậy rồi ngửa đầu, nói lạnh lùng, “Tùy cậu, muốn đi thì đi đi.”



Từ Chi nói: “Cậu gọi Chu Ngưỡng Khởi về đi, tình cảm bao năm như thế, đừng vì tôi mà cãi nhau. Hơn nữa cậu cũng sắp đi rồi, nếu cứ mang tức giận lên máy bay thì sau này vết rạn nứt sẽ ngày càng lớn, không đáng giá.”



Thực ra hai hôm nay Chu Ngưỡng Khởi đã hơi là lạ, Trần Lộ Chu cũng đoán được là do cậu phải đi. Cậu còn nhớ năm cấp hai lúc cậu ra ngoài tỉnh học, Chu Ngưỡng Khởi cũng bịn rịn như bây giờ, soi mói các kiểu. Cậu đều biết, Chu Ngưỡng Khởi đang tìm một lý do chính đáng để gây sự với cậu, tiện thể trách móc cậu một hồi vì sao lại đi như thế, sao không coi người anh em này ra gì.



Chu Ngưỡng Khởi luôn vô tâm hỏi cậu rằng, cậu có thể ở lại không, lão Trần và Liên Huệ đối xử rất tốt với cậu còn gì? Cậu cầu xin bọn họ đi, cầu xin bọn họ nhất định sẽ đồng ý. Dù bố mẹ tôi luôn nói rất cứng rắn, nhưng chỉ cần tôi quỳ xuống cầu xin bọn họ thì họ sẽ đồng ý thôi.



Nhưng có lẽ Chu Ngưỡng Khởi không hiểu tình yêu mà cậu ta nhận được từ bố mẹ, cùng với tình yêu mà lão Trần dành cho cậu, nhìn thì có vẻ giống nhau, nhưng thực ra khác biệt rất lớn. Chu tổng là một người trong nóng ngoài lạnh, ba ngày cậu ta bỏ nhà ra đi, thực ra tối nào ông ấy cũng thức trắng, nhưng khi nhìn thấy Chu Ngưỡng Khởi vẫn không nóng không lạnh nói một câu, ồ, con còn sống sao. Mà Liên Huệ dù luôn ân cần hỏi han cậu, sợ cậu ăn không no mặc không đủ ấm, nhưng vào đêm Trần Lộ Chu bị nhốt ở đồn cảnh sát, nửa đêm ba giờ sáng gọi cho bà bà cũng không thèm nhận. Thật ra đêm đó bà không mở họp ở đài mà đang ngủ rất ngon, dù nhìn thấy có người gọi đến cũng sẽ tắt máy, quy luật làm việc và nghỉ ngơi của bà từ trước tới nay đều rất có kỷ luật.



Những thứ này, người lớn lên với cậu từ nhỏ là Chu Ngưỡng Khởi không hiểu, nhưng hình như Từ Chi lại hiểu.



Chưa tới một lát, Chu Ngưỡng Khởi lại quay trở về, lầm bầm không biết đang mắng cái gì, “Tôi đi mua gà rán, hai cậu muốn ăn cay không?”



Trần Lộ Chu không ngạc nhiên chút nào, sắc mặt bình thường, cằm hơi hất lên, chỉ vào chai rỗng trên bàn uống trà, “Không cay, tiện thể mang hai bình rượu trái cây tới đi.”



Đợi cánh cửa đóng lại một lần nữa, trong phòng chỉ còn hai người họ. Từ Chi phát hiện cậu đã thu dọn rất nhiều thứ trong phòng rồi, trống rỗng, bản vẽ lúc trước chồng chất trong tường, và cả mô hình cũng không thấy đâu, chồng sách trên bàn trà trước đó cũng được thu dọn, chỉ còn lại vài vỏ chai rượu, nơi này sẽ nhanh chóng được xóa sạch mọi dấu vết.



Cô hỏi: “Dọn hết đồ rồi?”



“Ừ.” Cậu lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như không muốn trò chuyện với cô, thỉnh thoảng lăn yết hầu.



“Trần Lộ Chu,” Lúc ấy Từ Chi nghiêng đầu nhìn góc nghiêng sạch sẽ của cậu, ánh mắt dừng lại ở yết hầu, không kìm được nói, “Thật ra lần đầu tôi gặp cậu không phải là ở trước cửa nhà cậu đâu.”



“Lúc nào?” Cậu hỏi, khi lên tiếng mới phát hiện ra chất giọng khàn khàn, bèn ho khẽ, hắng giọng, hỏi rõ ràng lại từng chữ.



Rèm cửa sổ trong nhà được kéo lại, TV cũng không mở, đèn tối đen, chỉ còn lại máy điều hòa đang làm việc, không gian yên tĩnh dễ chịu.



Từ Chi nhìn chiếc đồng hồ trên tường vẫn kêu tích tắc như thường lệ, nói: “Vào năm lớp 10, ở giải thi đấu bóng rổ, thực ra là ở trận đấu vòng loại đầu tiên, thi đấu với các cậu ở sân vận động trường Nhất Trung. Con trai lớp tôi tương đối yếu, tóm lại là lúc tôi tới đã thấy thua ghê lắm rồi. Tôi là lớp trưởng mà, phải phụ trách việc đưa nước cho bọn họ, nhưng hôm đó lão Khúc lôi tôi đi họp, nên lúc tôi chạy tới thì cũng là lúc các cậu đang trong giờ giải lao, có rất nhiều người vây quanh sân bóng, đó cũng là lần đầu tiên tôi biết có nhiều người xem nam sinh chơi bóng tới vậy. Ở trường chúng tôi không có nhiều người chơi bóng, cảm thấy trường các cậu rất náo nhiệt.”



“Sau đó thì sao?”



“Sau đó trùng hợp thấy cậu đứng bên rìa sân bóng nói chuyện với con gái lớp cậu, nhưng tôi không chen vào nổi, sau đó tôi nhìn thấy ủy viên thể dục lớp tôi đứng bên cạnh cậu, tôi liền vỗ nhẹ vào cậu, định nhờ cậu gọi ủy viên thể dục giúp tôi. Lúc ấy trên tay tôi có cầm chai nước mà, chắc cậu đoán tôi là con gái lớp cậu đưa nước cho cậu, cậu cầm lấy uống, sau đó cầm nước xoay người bỏ đi, tôi gọi cũng không được.”



“Thôi đi, từ trước tới nay tôi không hề nói chuyện với con gái lạ khi chơi bóng, cậu nhận nhầm người rồi.”



Từ Chi nhìn cậu như có điều suy nghĩ: “Cậu không tin thì thôi, tóm lại lúc ấy cậu đang nói chuyện cùng cô gái đó, cô gái đó tên gì, hôm quay chương trình tôi cũng nhìn thấy, trông rất xinh đẹp.”



Trần Lộ Chu ý vị sâu xa nhìn cô, vẻ mặt đột nhiên hiện lên nét đắc ý, chân cũng không nhịn được rung lên, “Đừng nói với tôi là cậu đang ghen đấy nhé.”



“Lúc đó căn bản là không có cảm giác với cậu,” Từ Chi nói chắc như đinh đóng cột, nhìn xung quanh một vòng, “Nhà thu dọn đúng là sạch sẽ, khát quá, có nước không?”



“Chu Ngưỡng Khởi đang đi mua.” Trần Lộ Chu đưa nước mình mới uống được một nửa trên bàn cho cô, tiện thể hỏi luôn, “Vậy lúc nào thì có cảm giác?”



Từ Chi mở nắp ra uống, hỏi ngược lại: “Còn cậu thì sao?”



Có lẽ là vì sự khiêu khích của cô, ánh mắt cậu bất ngờ trở nên thẳng thắn, “Vừa nhìn đã rất có cảm giác.”



Trần Lộ Chu đứng lên định đi tắm, cậu không nghĩ hôm nay cô sẽ tới nên để tóc bết lại rồi. Cậu cầm chiếc áo hoodie sạch sẽ từ phòng ra, vắt trên vai, sau đó khoanh tay dựa vào cánh cửa nhà vệ sinh, thẳng thắn nói với cô.



“Nhưng tôi không tin là vừa gặp đã yêu, khi ấy nghĩ rằng cậu có bạn trai, nên không nghĩ sang hướng khác nhiều.”



Nói xong cậu đi vào nhà tắm.



Khoảng mười phút sau, Trần Lộ Chu mặc áo hoodie đi ra, tóc còn ướt, cậu cầm khăn lông lau qua loa rồi ném sang bên cạnh, mở rộng chân ngồi xuống cạnh Từ Chi. Từ Chi phát hiện hình như trai đẹp không phân chia theo mùa, cứ mặc quần áo là đẹp, cô tò mò hỏi, “Không nóng hả? Hot boy?”



Trần Lộ Chu phớt lờ cô, ngả người, tóc còn đang nhỏ giọt mà cậu cũng không thèm để ý, tự kéo mũ áo hoodie lên đội, uể oải dựa người vào ghế sô pha, thần bí ngoắc tay với Từ Chi.



Từ Chi tiến tới.



Mặt cậu bị bao bọc trong mũ áo hoodie, cúi đầu nhìn cô và nói: “Hỏi cậu một chuyện, nếu lúc ấy cậu gọi tôi lại, tôi hỏi tên thì cậu có nói cho tôi biết không?”



“Có, tiện thể còn thêm Wechat luôn.”



“Tại sao?”



“Tôi sẽ bảo cậu thanh toán tiền chai nước đó.” Từ Chi nói.



“…”



Trần Lộ Chu dựa vào ghế sô pha, lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, sau đó dùng tay nhéo mặt cô, trong ánh mắt là tia bất đắc dĩ và hận đến ngứa răng tóe lửa, cậu nghiến răng nói: “Cậu có biết, lúc mới đầu có bao nhiêu đàn chị chặn đường tôi không?”



Từ Chi chui đầu vào trong ngực cậu, cười không ngừng được, giọng nói buồn cười vọng ra từ trong ngực Trần Lộ Chu, “Vậy cậu biết, nam sinh theo đuổi tôi từ nhỏ đến lớn xếp tới đâu rồi không?”



Cậu bật cười, đúng, đây chính là Từ Chi, từ trước tới nay cô đều không chịu thua.



Dĩ nhiên là cậu cũng không nhận thua, “Chờ bọn họ xếp hàng xong, cỏ trên mộ cậu đã mọc dài rồi.”



Vừa dứt lời, Chu Ngưỡng Khởi đã dẫn theo một nhóm người quay lại. Tiếng huyên náo phát ra từ bên ngoài, hai người lập tức tách ra, nghe thấy tiếng nói chuyện, Trần Lộ Chu biết ngay là có những ai tới. Phùng Cận, Khương Thành, còn có thêm hai người bạn lớp mỹ thuật của Chu Ngưỡng Khởi là Đại Tráng và Đại Thuân.



Cuối cùng đi sau lưng Chu Ngưỡng Khởi còn có Cốc Nghiên.



Chuyện về Trần Lộ Chu và Cốc Nghiên ngoại trừ hai người bạn học lớp mỹ thuật kia thì mọi người ở đây đều biết. Căn bản Khương Thành cũng không biết cô gái bên cạnh Trần Lộ Chu là ai, là lần đầu tiên cậu ta gặp, nhưng thấy bầu không khí có vẻ lúng túng, cậu ta vẫn lên tiếng giải thích: “Vừa gặp được ở quán bia, Cốc Nghiên nói cậu còn thiếu cậu ấy bữa cơm, chúng tôi mới nghĩ hay là liên hoan cùng nhau, tôi gọi điện thoại cho cậu hai cuộc mà cậu không bắt máy.”



Trần Lộ Chu nói ừ, “Các cậu ngồi đi, tôi đi bật đèn.”



Cốc Nghiên không ngờ trong nhà Trần Lộ Chu lại có con gái, nhưng lúc đó cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là em họ. Bởi vì cậu ta không nghĩ Trần Lộ Chu sẽ có quan hệ gì khác với một nữ sinh, dáng vẻ của cậu ở trường luôn làm người ta ấn tượng sâu sắc, tếu táo cười đùa với nam sinh thậm chí là với cả giáo viên, nhưng lại có thái độ không nóng không lạnh với tất cả các cô gái, chỉ có duy nhất một cô gái khá đặc biệt, có dáng vẻ phổ thông nhưng lại học rất giỏi, hình như Chu Ngưỡng Khởi từng nói là cậu đã khen cô gái ấy rất thú vị, sau này không chịu nổi áp lực ở lớp thi đua nên đã chuyển lớp từ năm lớp mười một.



Một nhóm người, tốp năm tốp ba thèm nhỏ dãi ăn thịt nướng, uống bia, hát hò như thể năm bà vợ đều đi vắng, bầu không khí rất rời rạc.



Từ Chi và Cốc Nghiên ngồi ở chính giữa ghế sô pha, mấy người kia hoặc là ngồi hoặc đứng vây quanh bàn trà. Tối nay Chu Ngưỡng Khởi hơi trầm lắng, đều là nhờ Khương Thành và Phùng Cận khuấy động bầu không khí, Đại Tráng và Đại Thuân giống như hai ca sĩ miễn phí tự do, chiếm lấy hai cái microphone hát hết bài này đến bài nọ.



Bầu không khí đến nước này thì nhất định phải uống một ly, thế nên Khương Thành xung phong đảm nhận việc này. Cậu ta giơ ly trong tay lên, âm thầm nhìn quanh một vòng, trong nhà ngoại trừ phòng khách thì những nơi khác đều vắng lặng, tắt tối đèn, không thấy một bóng người, “Trần Lộ Chu đâu?”



“Ở trong phòng ngủ.” Đại Tráng dùng ánh mắt buồn bã đau thương dựa vào vai Đại Thuân, hát giống như một cái máy, còn không quên nói chen vào.



Chu Ngưỡng Khởi xắn tay áo lên đi, đạp vào cánh cửa, “Trần Lộ Chu, làm gì đấy! Ra uống rượu đi.”



Một giây sau, cánh cửa mở ra, giọng nói lười biếng trước sau như một, “Các cậu cứ uống đi, kéo theo tôi làm gì.”



Lúc ấy Cốc Nghiên không cảm thấy có gì không ổn, vì khi đó Từ Chi còn ngồi bên cạnh cậu ta, im lặng uống rượu không lên tiếng, ngồi chơi điện thoại. Khương Thành nói với Từ Chi, “Sao tôi trông cậu quen thế nhỉ?”



Từ Chi cầm ly rượu, vừa cúi đầu trả lời Wechat, vừa lười biếng bớt chút thời gian nhướng mắt lên nhìn cậu ta, rồi lại thờ ơ cụp mắt xuống, lơ đãng trả lời: “Vậy sao?”



Rất có lệ, cũng rất khó gần.



Khương Thành thấy tức, cậu ta cũng tự xưng mình không kém hơn Trần Lộ Chu, sao lại không để cậu ta vào mắt như thế được. Đang tính nói hai chúng ta uống một ly đi, lúc này Chu Ngưỡng Khởi lại đi tới, kịp thời đạp cậu ta một cái, “Đừng mu muội nữa, bạn trai người ta đẹp trai hơn cậu nhiều.”



Từ Chi liếc nhìn Chu Ngưỡng Khởi, không phản bác, âm thầm chấp nhận, không nói tiếng nào ngồi một chỗ nhắn Wechat cho Trần Lộ Chu.



Cr: Vẫn chưa vào sao?



Từ Chi: [than thở đốt điếu thuốc.jpg]



Từ Chi: Người đẹp Cốc còn đang nhìn chằm chằm tôi đây này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK