• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Edit, Beta: Rum.




Cậu đi theo cô ấy luôn được rồi đấy
.



Mẹ nó đây là lần thứ mấy rồi.



Chu Ngưỡng Khởi muốn cởi áo giáp ra ngay tại chỗ, nói với Trần Lộ Chu rằng, thôi quên đi, cậu đi theo cô ấy luôn được rồi đấy. Mẹ nó đây là duyên phận có một không hai gì vậy, ở đâu cũng gặp được.



Thật sự, hai người sinh ra là để dành cho nhau.



Nhưng Trần Lộ Chu cũng không cảm thấy đây là duyên phận độc đáo gì. Khánh Nghi thật sự rất nhỏ, núi và biển kề nhau, hoạt động giải trí mùa hè của người dân không phải là du thuyền thì chính là leo núi, bạn luôn có thể gặp một vài người quen mà bạn không muốn gặp trong chuyến đi. Trần Lộ Chu tự động xếp Từ Chi vào loại “người mà cậu không muốn tình cờ gặp được”. Bởi vì sao? Bởi vì cô quá nguy hiểm.



Nên chào hỏi như thế nào?



Chào cậu?



Không được, quá lúng túng.



Tình cờ vậy sao?



Không ổn, nghe cứ như đang muốn bắt chuyện vậy.



“Tình cờ vậy sao?” Từ Chi lên tiếng trước.



Xem đi, là cô ấy muốn bắt chuyện với mình, mình cũng đâu thể hỏi rằng cậu theo dõi hành trình của tôi hả, đúng không? Ngay khi cậu vừa mới ngẩng lên, phát hiện Từ Chi không hề nhìn cậu một chút nào, ánh mắt trực tiếp lướt qua người cậu, đối diện với Chu Ngưỡng Khởi ở phía sau, “Gặp được cậu ở đây… Chu Ngưỡng Nằm.”



Chu Ngưỡng Khởi:?



Ngay cả Trần Lộ Chu cũng không vui, Chu Ngưỡng Khởi bị bắt chuyện cũng không thấy vui vẻ gì.



Lúc này Từ Chi mới ý thức được mình nói gì, lập tức ngoan ngoãn sửa lại: “Xin lỗi, Chu Khởi Ngồi…. À không, Chu Ngưỡng Khởi.”



Chu Ngưỡng Khởi nghiêm túc nghĩ, chuyện này cũng nên trách cậu ta, bởi vì ngày đó, chính cậu ta giới thiệu như thế này, “Chào cậu, tôi tên Chu Ngưỡng Khởi, là hai chữ Ngưỡng Nằm và Khởi Ngồi.”



……



Trần Lộ Chu nhìn cậu ta.



Chu Ngưỡng Khởi lập tức nhướng mày — đại thiếu gia ơi, cậu đừng mắc mưu, cô gái này đang thu hút sự chú ý của cậu đó. Đây là kịch bản quen thuộc của hải vương rồi. Sau đó Chu Ngưỡng Khởi giả bộ ho khan một tiếng, chỉ vào thằng nhóc bên cạnh, “Đúng vậy, trùng hợp quá, đây là em trai của Lucy, xảy ra chuyện gì rồi?”



Phó Ngọc Thanh cởi mũ nỉ xuống đặt lên bàn, từ từ kể lại đầu đuôi mọi chuyện: “Tôi là ông chủ của làng trại trên núi này, là như vậy, em trai các cậu cảm thấy nước ở chỗ chúng tôi có vấn đề, nhưng không may, chỗ tôi không cung ứng nước khoáng, nếu các cậu không uống nước ở chỗ chúng tôi thì chỉ có thể đi xuống núi mua, xe buýt hàng ngày ở đây không nhiều, đi đi lại lại rất phiền phức. Tôi đề nghị các cậu nên đổi một khách sạn khác đi.”



Chu Ngưỡng Khởi: “Không thể giao đến sao?”



Phó Ngọc Thanh: “Hai tiếng sẽ giao một lần, ai đưa cậu lên núi, nước suối ở đây rất sạch, khách tới đây đều uống thế này, không chấp nhận được thì mời các cậu trả phòng đi.”



Từ Chi vừa nghe vậy, biết ngay chú Phó không muốn làm ăn với họ nữa, ôi thôi, vịt đến miệng còn muốn bay đi.



“Cháu có thể lái xe xuống núi mua cho họ.” Cô nói.



“Cháu câm miệng lại cho chú, cháu có bằng lái không?” Phó Ngọc Thanh bực bội lườm cô, “Cháu muốn ngồi tù phải không, đúng là gan to bằng trời, lần trước còn chưa bị dạy dỗ đủ? Cảnh sát nói gì cháu quên rồi sao?”



Từ Chi nhận sai rất nhanh: “Dạ, cháu xin lỗi, cháu sai rồi, cháu không nên thăm dò ranh giới của pháp luật.”



Chu Ngưỡng Khởi: “……”



Trần Lộ Chu: “……”



Trần Tinh Tề và những người bạn nhỏ: “……..”



Trần Lộ Chu thậm chí không thèm nhìn Từ Chi mà thương lượng với Phó Ngọc Thanh: “Chỗ mua nước ở đâu, ngài có thể chỉ đại khái cho tôi biết không, hoặc chỗ ngài có xe để mượn không? Tôi có thể đưa tiền, xe đạp hay ô tô đều được.”



Rất bình tĩnh và lịch sự.



Từ Chi cảm thấy Trần Lộ Chu quá đỉnh, tính tình của Phó Ngọc Thanh không phải ai cũng có thể chịu đựng được, ông ấy có tính trẻ con, dù bề ngoài là một ông chú hiền lành, nhưng thật ra ông ấy có thể cãi nhau với một con chó rồi đào mộ tổ tông mười tám đời nhà nó lên, nếu không cũng không đến mức độc thân như bây giờ, bởi vì không ai có thể chịu nổi tính tình của ông ấy.



Chu Ngưỡng Khởi cũng từng nghe nói ông chủ của sơn trang Phó Ngọc này rất khó hầu hạ, người khác mở cửa làm ăn là để kiếm tiền, còn ông chủ này lại khác, dường như chỉ để tìm kiếm một vài người bạn cùng chung chí hướng với ông ta. Một khi đã hợp với tính ông chủ, đừng nói là mấy chai nước khoáng, ở miễn phí cũng không thành vấn đề. Nếu như gặp phải cậu ấm kén cá chọn canh như Trần Tinh Tề, ông ta sẽ âm dương quái khí khuyên các người đừng ở đây nữa. Thậm chí cũng không biết ông chủ Phó này có lai lịch gì, dù làm nhiều người phật ý nhưng công việc kinh doanh vẫn phát triển như bình thường.



Phó Ngọc Thanh nhướng mày: “Cậu đã có bằng lái?”



Trần Lộ Chu gật đầu, “Phải, lấy từ hè năm ngoái.”



Phó Ngọc Thanh không có xe đạp, nhưng lại có một chiếc ô tô, thỉnh thoảng sẽ lái xe xuống núi để vận chuyển hàng hóa, nhưng ông vừa bị thằng nhóc kia chọc giận, khó chịu đến mức không muốn cho mượn, “Không có, cậu tự nghĩ cách đi.”



Nói rồi, ông bảo nhân viên lễ tân làm thủ tục nhận phòng cho bọn họ, sau đó thong thả bế con chó cưng lên lầu, còn quay đầu lại, hứng thú tràn trề nhìn Từ Chi bên dưới, “Đi thôi, cho cháu đi xem cục đá mới đánh bóng của chú.”



Từ Chi đáp vô cùng dứt khoát: “Không đi.”



Phó Ngọc Thanh: “……”



Chu Ngưỡng Khởi: “……”



Trần Lộ Chu: “……”



Phó Ngọc Thanh đen mặt: “…. Cháu thích đi đâu thì đi!”



Nhìn thấy ông chủ Phó này quá cứng đầu, Trần Tinh Tề rầu rĩ không vui bĩu môi, dáng vẻ như muốn gọi điện thoại cho bố để cáo trạng, nhưng vừa lấy di động ra đã bị anh trai nó giật lấy, ném lên mặt bàn quầy lễ tân không chút thương tiếc, không có tiếng động nhưng nghe ra được ý tứ dạy dỗ trong đó, “Có lòng mà không có sức?”



Trần Tinh Tề cố chấp cãi: “Em vốn không biết mà! Nước máy trong nhà rõ ràng chỉ cần vặn ra là uống được, em với bố mẹ đi khách sạn cũng có thể uống nước như vậy.”



“Sữa bò nhà chúng ta mày cũng trực tiếp uống được.” Trần Lộ Chu không tốn công sức nhìn nó, “Khi đi tham quan ở trang trại mày cũng biết dùng não đấy, không thấy mày xông lên ôm con bò uống sữa.”



Trần Tinh Tề: “Em mặc kệ, em thuê anh một ngày 800, anh phải có năng lực làm việc.”



Trần Lộ Chu lại hung hăng lay đầu nó một phen: “Nếu biết mày phiền phức như vậy, một ngày cho anh 8000 anh cũng không tới.”



Trần Tinh Tề cảm thấy anh trai thực sự thấy nó phiền, trong lòng vừa tủi thân vừa tức giận, giận dữ cầm thẻ phòng đặt trên quầy lễ tân định lên lầu, kết quả lại bị người khác chặn mất lối đi, bên cạnh còn có đống vali hành lý. Nó nhìn thoáng qua, thấy là Từ Chi thì không khỏi tức giận, không biết vì sao, nó liền đem cơn tức giận với anh trai trút hết lên người Từ Chi, trực tiếp phun lửa: “Chị chắn đường tôi làm gì, tránh ra.”



Từ Chi ồ một tiếng, nhưng vẫn không tránh đi.



Trần Tinh Tề thẹn quá hóa giận: “Chị điếc hả?”



“Em mù sao?” Từ Chi bình tĩnh chỉ vào thẻ phòng trong tay nó, “… Em lấy thẻ phòng của chị rồi.”



Cô vừa đi xuống tìm chú Phó, thấy không khí tràn ngập mùi thuốc súng nên mới tiện tay để thẻ phòng lên quầy lễ tân, không ngờ bị thằng nhóc này lấy nhầm mất.



Trần Tinh Tề im lặng một lúc, nó cũng nhanh chóng nhận sai, có lẽ là bị câu nói ‘cháu không nên thăm dò ranh giới của pháp luật’ ban nãy của Từ Chi dọa, nên ngoan ngoãn trả tấm thẻ lại: “Được rồi, em xin lỗi!”



….



Làm thủ tục nhận phòng mất hơn một tiếng. Vì tất cả đều là trẻ vị thành niên và không có bố mẹ ở đây nên thông tin nhận dạng của hai đứa trẻ có chỗ sai sót, cần có giấy xác nhận chứng minh thân phận của đồn cảnh sát, nếu không thì không được nhận phòng. Phó Ngọc Thanh không buông tha cho bọn họ, Trần Lộ Chu không còn cách nào khác, chỉ có thể bảo Chu Ngưỡng Khởi mang hai đứa trẻ lên phòng cậu nghỉ ngơi trước, còn cậu chờ dưới lầu làm thủ tục.



Lúc này là thời gian lười biếng nhất của sơn trang Phó Ngọc. Sau giờ ngọ (1), ánh mặt trời mềm mại trải trên mặt đất, xung quanh yên ắng, dường như mọi người đều đang ngủ trưa, tiếng gõ bàn phím của nhân viên lễ tân trở nên vô cùng rõ ràng.




(1) Giờ Ngọ:từ 11h đến 1h.



Từ Chi cũng không đi, cho nên Trần Lộ Chu thấy hơi xấu hổ, giống như trên đời này chỉ còn hai người họ còn sống vậy. Nói chuyện thì không thích hợp, không nói thì cũng không ổn.



Trần Lộ Chu: “Cậu không đi xem cục đá mới đánh bóng của ông chủ Phó sao?”



“Không đi,” Từ Chi nói, “Nếu ông ấy mời cậu, cậu cũng đừng đi, chán lắm.”



Trần Lộ Chu khom người ngồi trên ghế sô pha, hai khuỷu tay chống lên đùi, mí mắt buông thõng lười biếng, trên tay không biết cầm tờ giấy quảng cáo từ khi nào, đang gấp giấy origami (2), “Ông ấy sẽ không mời tôi đâu.”




(2) Origami (tiếng Nhật: 折り紙, phát âm tiếng Nhật: [oɾiɡami]) là một loại nghệ thuật gấp giấy có xuất xứ từ Nhật Bản.



Từ Chi nghĩ, “Ồ, cũng phải.”



Trần Lộ Chu nhìn cô với ánh mắt “không biết nói chuyện phiếm thì đừng nói.”



Ở giữa sảnh lớn là một bể cá hình chữ nhật, bên trong nuôi loài cá nhỏ nhiệt đới sặc sỡ sắc màu, đẹp như một rải lụa đầy màu sắc bay tự do giữa đám rong biển thưa thớt. Từ Chi dựa vào bể cá, cúi đầu nhìn Trần Lộ Chu, cô phát hiện ra Trần Lộ Chu hình như lại đẹp trai hơn rồi, chắc trước khi ra ngoài đã chải chuốt qua, đầu tóc không bù xù như tối hôm đó, bởi vì ngũ quan quá mức tuấn tú nên toàn thân cậu trông thật lạnh lùng. Dưới ánh sáng ban ngày, cậu giống như một cây thông đã dầm mưa dãi nắng, cao lớn tươi tốt, luôn có sức sống vươn lên.



Từ Chi: “Lần trước cậu còn chưa nói cho tôi biết cậu thích xem phim gì.”



“Sao cậu lại hỏi chuyện này? Ở đây có rạp chiếu phim?” Trần Lộ Chu cúi đầu, động tác gấp giấy trên tay cũng không dừng lại.



Từ Chi gật đầu: “Có, phía sau bãi đỗ xe có một rạp chiếu phim nhỏ, nó hợp tác với các hãng phim toàn cầu, gần đây có chiếu nhưng không có nhiều suất lắm, cậu thích xem phim gì thì để tôi đặt vé trước cho cậu.”



Trần Lộ Chu thờ ơ rũ mắt, chuyên tâm gấp giấy, bụng lại nghĩ, tốt bụng như vậy làm gì, ban nãy còn giả bộ không quen biết tôi cơ mà.



“Ừm, đến lúc đó rồi nói sau.” Cậu hỏi, “Cậu rất thân với ông chủ Phó hả?”



Từ Chi trả lời: “Là bạn tốt của bố tôi đó, hồi bé tôi còn gọi chú ấy là bố nuôi.”



Trần Lộ Chu: “Ồ, ông ấy không có vợ sao?”



Từ Chi: “Vẫn luôn độc thân.”



Trần Lộ Chu: “Còn bạn gái?”



Từ Chi nghĩ rồi nói: “Chưa thấy chú ấy quen ai vào giờ, từ nhỏ đến lớn, tôi toàn thấy chú ấy sống một mình, cậu nói xem chú ấy giải quyết nhu cầu sinh lý thế nào nhỉ?”



Trần Lộ Chu: “……”



Khi nhân viên lễ tân giải quyết xong xuôi thì đã là hai rưỡi chiều. Ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa kính chiếu sáng cả đại sảnh, chậu cây xanh tươi sáng màu ngọc bích, giống như một bức tranh màu nước được vẽ ngẫu nhiên đầy màu sắc. Sơn trang Phó Ngọc áp dụng cấu trúc mộng gỗ (3) hoàn chỉnh, toàn bộ tòa nhà đều không sử dụng một cái đinh nào, từ bảng chỉ dẫn đến mỗi phòng và các tiện ích công cộng cũng như địa điểm giải trí đều được sử dụng toàn bộ các thiết kế mộng gỗ nguyên bản tinh tế, đơn giản lại sạch sẽ, hiện đại và hợp lý.




(3)Mộng gỗ là việc sử dụng các công cụ làm mộc không giống nhau gia công lên thanh gỗ để tạo 2 loại mộng: Mộng âm và mộng dương.




Hình ảnh mình họa:





Xem ảnh 1

Đây là loại ghép không cần qua các vật dụng trung gian





 



Trần Lộ Chu không muốn ngồi chung với cô nữa, ném thành phẩm origami gấp xong lên trên bàn rồi chuẩn bị lên lầu, lúc đi đến trước bể cá, cậu cúi đầu chậm rãi liếc nhìn cô.



“Tôi chỉ muốn hỏi là tại sao tính tình ông ấy lại kém như vậy?”



Nói xong liền bỏ đi.



Từ Chi khịt mũi, quay đầu nhìn bóng lưng cậu, chỉ vào thứ đặt trên bản, hỏi: “Không mang máy bay giấy của cậu theo à?”



Trần Lộ Chu chẳng thèm quay đầu lại, giọng nói vẫn lười biếng trước sau như một: “Cậu có phải là con gái không vậy? Đó là hoa hồng giấy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK