Trần Kiều Kiều, bạn trai của tôi là một nhà thơ theo đuổi chủ nghĩa lãng mạn.
Nửa tiếng trước, trong căn phòng không có ánh đèn, rèm cửa cũng đóng chặt kín kẽ, hai người họ đứng trước gương, Trần Lộ Chu cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm, câu nói cuối cùng mang theo sự cố chấp tức giận của thiếu niên, ít nhiều gì cũng có ý muốn dập tắt củi lửa, cậu muốn đẩy mối quan hệ này về hai cực khác nhau, còn tốt hơn là ngày đêm dằn vặt và phỏng đoán.
Chiều nay sau khi tranh cãi với cô trên sân bóng, Từ Chi xoay người bỏ đi, Trần Lộ Chu thật sự cảm thấy không thể nào nắm bắt được cô, cô gái này sẽ không chịu thua. Cậu cố chấp, cô lại càng cố chấp hơn. Cô kiêu ngạo đến mức khiến người khác phải bó tay, dù cậu nói ra những lời tàn nhẫn, dáng vẻ của cô vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, ngay cả cãi nhau cũng không thể cãi thoải mái. Thật ra trận bóng đã kết thúc từ lâu, một mình cậu ở lại chơi trên sân khoảng hai tiếng đồng hồ, lúc mặc áo khoác, cậu thừa nhận mình quá kém cỏi, cũng định cứ thế cắt đứt với cô. Sau đó Chu Ngưỡng Khởi gọi điện thoại cho cậu, cậu lại mặt dày nghĩ, mẹ nó, đây sẽ là lần cuối cùng.
Bên ngoài có bánh xe lộc cộc lăn qua, xung quanh yên tĩnh, gần như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, ngoại trừ tiếng hít thở dồn dập khó khăn và tiếng tim đập của cậu, cho đến khi có một chiếc xe cứu thương đỗ ở dưới lâu, tiếng “bí bo bí bo” cứ không ngừng kêu vang.
Trong căn phòng mờ tối, ánh đèn tỏa ra yếu ớt như ngọn lửa đen, tựa như ánh sáng bập bùng sắp tắt, như muốn tiêu hao hết sự kiên nhẫn của cậu.
Từ Chi dựa vào gương, nhìn gương mặt của cậu, mặt không biến sắc hỏi: “Nếu như tôi chọn ngủ với cậu thì sao?”
“Vậy cũng chỉ ngủ được một lần, sẽ không có lần thứ hai. Nếu cậu không muốn có bạn trai, vậy sau này ở trường học hai chúng ta coi như không quen biết…”
Còn chưa nói hết, Từ Chi đã im lặng ngửa đầu hôn cậu. Âm thanh của xe cứu thương dần xa, bốn phía khôi phục lại âm thanh, một tiếng động nhỏ cũng như đạp vào trong lòng, hồi hộp xen lẫn kích thích.
Cô vòng tay qua cổ cậu, một tay cởi dây rút trên quần thể thao của cậu. Trần Lộ Chu không ngăn cản cô, lúc ấy trong lòng cậu tràn đầy cảm giác mất mát nhưng cũng không thể làm gì. Toàn thân cậu phát nóng, trái tim cũng siết chặt đến phát hoảng, cổ họng vừa đắng vừa chát, cậu nhắm mắt, trở tay mạnh mẽ túm lấy gáy cô, kéo người về phía mình, cúi đầu, đầu lưỡi mạnh bạo hơn bao giờ hết, không kiềm chế được hôn cô.
Sau một hồi hôn nhau cháy bỏng, Trần Lộ Chu mới nhớ ra, “Tôi không có bao.”
Từ Chi thở hổn hển nhìn lướt qua đầu giường, “Bên kia có.”
Hai người đứng ở trước gương, Trần Lộ Chu buông cô ra, lạnh lùng hất cằm về chiếc giường đơn, “Ngồi trên giường đợi tôi, tôi đi mua.”
“Ai thèm dùng bao của khách sạn.” Cậu xoay người đi mở cửa, bỏ lại một câu như vậy.
“…”
Khi cậu quay trở lại, Từ Chi đã rất ngoan ngoãn dựa vào đầu giường chờ cậu. Trong phòng vẫn không bật đèn, chỉ có một ánh đèn nhỏ màu vàng phát sáng như ẩn như hiện, làm nổi bật dáng người mềm mại dịu dàng của cô gái trên giường.
Đường nét trên khuôn mặt Từ Chi thiên về kiểu thuần khiết, mắt tròn mặt tròn, cho nên nhìn rất ngây thơ vô hại, nhưng dáng người cô lại thuộc kiểu nóng bỏng nhất. Lúc này cô đang mặc một chiếc áo len mỏng tôn dáng, bên dưới là quần bút chì màu xám, đôi chân dài thon thả đặt trên mép giường, bốt và tất chân cũng bị cô cởi ra để sang một bên, ngón chân trắng trẻo, lười biếng giơ ra trong không khí, ngả người vào đầu giường nghịch điện thoại, không biết đang gửi tin nhắn Wechat cho ai mà chú tâm gõ cạch cạch trên điện thoại. Đôi mắt sắc sảo luôn lộ vẻ thờ ơ qua quýt nay lại vô cùng nghiêm túc và thành khẩn, người không biết còn tưởng là đang viết luận văn, ngón chân còn thường xuyên co lại, từng chút từng chút một. Thấy cậu bước vào, cô vô thức khóa điện thoại di động lại đặt trên đầu người, còn đắp chăn lên.
Trần Lộ Chu khóa cửa lại, đi về phía cô, không nói một câu nào. Sau khi tiện tay ném thứ kia xuống đầu giường, cậu túm lấy chân cô kéo người xuống, hai tay chống hai bên đầu Từ Chi, cúi đầu hôn cô trong im lặng.
Hai tay Từ Chi ôm lấy cổ và túm áo cậu. Trần Lộ Chu nửa quỳ trên giường, tiện tay vén áo hoodie lên đỉnh đầu rồi cởi bỏ, cơ thể đó gầy gò săn chắc, tràn đầy sức sống, nhìn mà khiến lòng người sôi sục, trái tim đập thình thịch không ngừng, khiến cô choáng váng đầu óc. Cuối cùng Từ Chi cũng ngồi dậy, hôn lên vành tai, cổ rồi đến gáy của cậu.
Trần Lộ Chu tiện tay vứt bỏ quần áo, cũng không quan tâm chúng rơi ở đâu, đưa tay qua mò mẫm đồ trên đầu giường, vừa bóc vỏ vừa quỳ trên giường để mặc cho cô hôn.
Trong căn phòng mờ chỉ còn lại tiếng hôn dày đặc của cô và tiếng sột soạt xé màng nhựa của cậu, cả hai đều không nói chuyện. Từ đầu đến cuối, đôi mắt cậu đều lãnh đạm u tối, như thể không muốn nói chuyện với cô dù chỉ một câu, cho đến khi bị người ta cắn vào yết hầu, Trần Lộ Chu mới rút ra một bao, ném những bao còn sót lại về đầu giường, sau đó không nói hai lời kéo chăn qua, nặng nề nhét người đang dây dưa liều chết vào trong chăn.
**
Đầu giường đầy quần áo rơi lả tả, lúc Trần Lộ Chu đi tắm đã nhặt hết chúng lên ném ở trên sô pha. Từ Chi không chịu tắm mà nằm ở trên giường nghịch điện thoại, nói chờ cậu đi rồi tắm sau.
Chờ cậu đi vào phòng tắm, Từ Chi lập tức lặng lẽ sờ điện thoại trên đầu giường đang được lật úp bọc trong chăn bông, sau đó vẫn tiếp tục gõ phần khi nãy chưa gõ xong trên điện thoại, trên trán toàn là mồ hôi, thực ra tay của cô vẫn còn hơi run rẩy. Trần Lộ Chu cũng không tra tấn cô nhiều lắm, động tác kiềm chế, cũng dịu dàng. Chỉ là còn ngây ngô non nớt nên ban đầu có chút không nhẹ không nặng.
Lúc ấy cả da đầu Từ Chi đều tê dại, lưng tê rần, máu chảy ngược ra sau, hoàn toàn không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cậu, lúc này mới chậm rãi lấy lại sức, vẫn chưa thỏa mãn lắm.
Trần Lộ Chu đã tắm xong, cậu chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay cùng một chiếc quần thể thao, bước ra từ nhà vệ sinh. Từ Chi gửi tin nhắn Wechat xong thì cuộn mình trong chăn bông.
Căn phòng mờ ảo, rèm cửa sổ đóng chặt, bên ngoài vẫn có tiếng bánh xe lăn qua, thỉnh thoảng bên ngoài hành lang lại có tiếng đóng mở cửa của những phòng khác, ban đêm yên tĩnh lạ thường.
Trần Lộ Chu dọn dẹp sạch sẽ đứng trước đầu giường, Từ Chi đang khỏa thân trốn dưới lớp chăn, hai người ở trong phòng lẳng lặng nhìn nhau, để lộ cảm giác không được tự nhiên, giống như đang hỏi đối phương cảm thấy thế nào. Cuối cùng, cả hai đều bị sự im lặng ăn ý này làm cho bật cười, nhìn sang nơi khác.
Trần Lộ Chu ném chiếc áo khoác hoodie đang định mặc sang một bên, bước tới mép giường ngồi xuống, hai chân lười biếng mở toang, một tay thả giữa hai chân, một tay khác không nhịn được giơ ra bóp má Từ Chi để trả thù, có một cảm giác “tính tình bướng bỉnh nhưng vẫn phải đi vào khuôn khổ”. Cậu cam chịu, giọng điệu cà lơ phất phơ: “Được toại nguyện rồi, vui không?”
Từ Chi mềm nhũn bọc trong chăn, cũng không để ý đến cậu, ánh mắt khiêu khích: “Hôm nay cậu chơi bóng mệt quá phải không?”
Có thể không mệt sao, cậu chơi trong sân suốt bốn mươi phút, nhưng chuyện này với chuyện chơi bóng có liên quan gì, không phải lần đầu tiên của con trai đều như vậy sao, cậu cũng không có kinh nghiệm trên phương diện này, nhưng lần đầu tiên được hai mươi mấy phút cũng tạm ổn rồi chứ?
Trần Lộ Chu ra tay càng nặng hơn, nhìn cô lạnh lùng, “Cậu khiêu khích tôi cũng cô dụng, sẽ không có lần thứ hai đâu.”
Từ Chi chỉ vào mấy thứ vương vãi trên đầu giường, dùng ánh mắt trong veo hỏi: “Những thứ này làm thế nào?”
Trần Lộ Chu chậm rãi thu tay lại, bắt đầu xỏ giày, nhẹ nói: “Giữ lại làm kỷ niệm đi.”
Từ Chi ừ một tiếng, chỉ vào những thứ đó nói: “Dù sao Trần Lộ Chu cũng đã dùng rồi.”
Mặc quần áo tử tế xong, Trần Lộ Chu cầm điện thoại bỏ vào túi quần, chuẩn bị quay trở về phòng ngủ. Lúc Từ Chi đang ở bên trong tắm rửa, cậu dựa vào vách tường nhà vệ sinh suy nghĩ một lúc lâu, cân nhắc nửa ngày trời, cuối cùng cũng không đợi cô ra mà đã đi.
Vừa mới đi xuống lầu, tiếng Wechat trong điện thoại vang lên, cậu đoán chắc là tin nhắn phong trào của Wechat, cho nên liền lấy ra xem, kết quả lại nhìn thấy tin nhắn khác. Cậu nhìn thời gian, là lúc hai người họ vừa mới làm xong, nhận được khi cậu đang đi tắm.
Từ Chi: “Tôi đã đồng ý là sẽ viết bài luận văn dài 8000 chữ khi muốn tiêu tiền cho cậu, vì tiền phòng tối nay là do tôi thanh toán, Chu Ngưỡng Khởi nói cậu sẽ trả, bảo tôi tới đòi tiền cậu, chắc sau khi làm xong cậu sẽ trở về phòng ngủ, nên tôi tính theo giờ phòng của cậu, chia ra, tôi viết mấy trăm chữ, cậu đọc tạm trước nhé.”
Từ Chi: “Thực ra lúc nghỉ hè tôi từng gặp mẹ cậu một lần, nhưng tôi chưa nói cho cậu biết, bởi vì khi đó cậu muốn xuất ngoại. Cậu yên tâm đi, bà ấy không nói nặng lời gì với tôi, cũng không ném chi phiếu cho tôi, tiếc thật. Mẹ cậu khá khó tính, nhưng từ lời nói tôi cảm thấy bà ấy rất yêu cậu, từng câu từng chữ đều là lo lắng cho cậu. (Nội dung cụ thể nếu như cậu muốn biết thì sau này tôi sẽ viết trong bài văn 8000 chữ). Bà ấy nói cậu rất ngoan, ai cũng khen cậu không ngớt miệng, nói gia đình họ đã nhận nuôi được một đứa con trai tốt. Bà ấy nói với vẻ tự hào khiến tôi nhớ đến câu quảng cáo này, không phải tất cả sữa đều được gọi là Deluxe, cũng không phải tất cả con trai mà mọi người nhận nuôi đều là Trần Lộ Chu. Nhưng bà ấy nói mấy ngày trước khi xuất ngoại, cậu đã cãi nhau với bọn hò một trận trước mặt bạn bè thân thích, có một vài người thân nói lời khó nghe. Sau đó mẹ cậu nói tình cảm của chúng ta chỉ là xúc động nhất thời mà thôi. Cậu yên tâm, tôi đã phản bác ngay tại chỗ, phản bác đến mức bà ấy á khẩu không nói được gì. Bà ấy ngồi đó tức giận đến mức quên trả tiền hai cốc cà phê, nhưng mà sau này nghĩ lại, chúng ta cũng chỉ quen biết nhau vỏn vẹn có một tháng mà thôi, thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt thật sự dễ bị kích động, thế nên tôi chưa bao giờ hỏi cậu có thể ở lại hay không, cũng sợ tôi lửa cháy đổ thêm dầu, sợ cậu vì nhất thời kích động mà cãi nhau với người nhà. Bởi vì tôi sợ sau này, cậu sẽ phát hiện Từ Chi cũng không tốt như cậu nghĩ, có thể cậu sẽ hối hận. Suy cho cùng tôi cũng biết bố mẹ đối với chúng ta quan trọng như thế nào, bởi vì tôi rất yêu bố tôi, mặc dù ông ấy rất tầm thường, có đôi lúc cũng rất nhu nhược, huống chi là bố mẹ của cậu ưu tú như thế. Nên lúc nghỉ hè tôi không dám gọi điện thoại cho cậu, cũng không dám nói nhớ cậu. Tôi không muốn để cậu đánh cược vì tôi, cũng không muốn người thân nói cậu là đồ ăn cháo đá bát.”
Từ Chi: “Trần Lộ Chu, có thể cậu còn chưa hiểu rõ về tôi, nhưng tôi lại càng hiểu cậu, tôi không dám nói, bởi vì con người cậu quá sạch sẽ, không thể lấy thứ gì ra trách móc được. Nhưng mà tôi cảm thấy đầu óc cậu có chút vấn đề, tôi nói là chó nhỏ vẫy đuôi, cậu lại nói với tôi chủ tịch trường là mẹ cậu.”
Từ Chi: “Theo cách nói của bố tôi thì chúng ta mới đi được một phần tư cuộc đời, được nuôi bằng sữa mẹ còn chưa phải là quá khứ, đúng là còn khá sớm để yêu đương, nếu như tôi chỉ đơn giản muốn yêu đương với cậu, tôi hoàn toàn có thể nói hoa mỹ hơn, tôi thừa nhận là như thế rất lãng mạn. Nhưng tôi muốn tiến xa hơn với cậu. Tôi luôn cảm thấy tình yêu sẽ khiến người ta trở nên dũng cảm và không bao giờ thất bại. Cậu còn nhớ triển lãm mà cậu đã xem vào kỳ nghỉ hè không, thật ra sau khi hai chúng ta chia tay, tôi đã tới xem nó, nhà điêu khắc ấy đã biểu đạt tình yêu bền vững kiên cố nhất trên thế giới một cách cực kỳ tinh tế.”
Từ Chi: “Tôi muốn bày tỏ với cậu điều này, nếu trên thế giới chỉ còn một đóa hoa hồng duy nhất, Từ Chi tám mươi tuổi cũng sẽ đẩy xe lăn lên trước cậu. Dẫu sao thì Trần Kiều Kiều, bạn trai của tôi cũng là một nhà thơ theo đuổi chủ nghĩa lãng mạn mà.”