• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Chi không trả lời cậu. Trần Lộ Chu cũng không tiếp tục đăng lên nữa. Lúc ấy cậu đang ở hiệu thuốc mua dầu hoa hồng, bởi vì cánh tay cậu đầy những vết máu bầm và trầy da, khi chờ nhân viên quầy lấy thuốc, áo khoác vốn đang cởi treo hờ hững trên vai lại được mặc vào, bởi vì bên cạnh có đứa trẻ con đang đo nhiệt độ, cậu sợ làm dọa đứa bé.



Nhân viên hiệu thuốc thấy trên mặt cậu cũng có vết thương, đẹp trai thế này chắc cũng chú ý tới mặt mũi nên lấy một hộp Amoxicillin ra đưa cho cậu, theo thói quen dặn dò: “Kết hợp ăn uống điều độ, mấy hôm nay cố gắng đừng rửa mặt, nếu không vết thương dính nước sẽ dễ thối rữa, mặt xấu đi thì phiền phức lắm.”



Trần Lộ Chu thở dài. Đó là lý do vì sao cậu không muốn làm chuyện phiền phức như vậy. Thực ra đây không phải là lần đầu tiên Trần Lộ Chu đánh nhau, hồi còn bé ở viện phúc lợi cậu đánh nhau với người ta thường ngày, hồi đó mọi người luôn động vào đồ của cậu, cũng không biết tại sao, chắc là có một số người cảm thấy đồ của người khác thì thơm hơn, hoặc cũng có thể là lười nên mỗi lần ăn cơm đều dùng hộp cơm của cậu. Nhưng mà ham muốn chiếm hữu trong con người của cậu quá mạnh, lại có tí bệnh sạch sẽ, sống chết không để cho người ta chạm vào đồ của mình. Khi đó mồm mép không lanh lẹ như bây giờ, cũng không nói lại người ta nên chỉ có thể dùng nắm đấm. Thế nên sau này cậu mới khắc tên lên tất cả mọi thứ thuộc về cậu.



Lúc cậu xách túi thuốc đi ra ngoài, Chu Ngưỡng Khởi và Khương Thành đang đứng bên ngoài vừa hút thuốc vừa nói chuyện. Mặc dù hai người này không đánh nhau thường xuyên, nhưng chơi bóng nhiều, gặp mấy chuyện như thế này là quá bình thường, bị thương cũng không để ý lắm, hút hai điếu thuốc là có thể hòa giải. Thấy cuối cùng Trần Lộ Chu cũng đi ra, hai người đứng dưới đèn đường vàng, nửa đùa trêu chọc cậu, nói cậu quý giá: “Thế nào rồi, có phải người ở hiệu thuốc nói cậu tới muộn hai phút nên vết thương khép lại rồi không?”



“Phắn đi.” Trần Lộ Chu cười mắng, cũng không so đo, chỉ lấy trong túi ra một hộp dầu hoa hồng ném cho bọn họ, “Thoa đi, vết sẹo trên mặt hai cậu sắp đuổi kịp anh Long tới nơi rồi kìa.”



Nói đến đây, Chu Ngưỡng Khởi mới đột nhiên nhớ ra, tại sao chuyện anh Long lại đột nhiên không linh nghiệm nữa nhỉ. Khương Thành ho khan một tiếng, yên lặng bóp điếu thuốc, chuẩn bị dẫm xuống dưới chân, “Ờ thì, tôi đi tìm Hàng Tuệ đây.”



Hiệu thuốc nằm trên con đường nhỏ bên ngoài ngõ Di Phong, khu vực này hơi giống một ngôi làng trong thành phố, những tòa nhà thương mại cao tầng nằm im lìm bao quanh những tòa nhà thấp tầng đổ nát. Con phố thương mại sầm uất nằm ngay phía bên kia, dòng người đông đúc, mà vì ở đây là khu dân cư cũ nên người qua lại rải rác, các cửa hàng nhỏ ven đường thì lại bày la liệt. Có thể thấy ở đây đều là người già dân địa phương nên thỉnh thoảng lại nhìn thấy mấy chiếc xe thể thao cao cấp phi nhanh qua con đường vắng vẻ an tĩnh.



Hai người đi vào con hẻm men theo ngọn đèn đường sáng. Áo khoác của Trần Lộ Chu mở rộng, cầm túi thuốc trên tay, đi chậm rì rì, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra xem, cũng không có tin tức gì. Chu Ngưỡng Khởi hồn nhiên không cảm giác được là lòng cậu đang dao động, còn nhiệt tình nói chuyện phiếm với cậu về Khương Thành và Hàng Tuệ.



“…”



“Khương Thành gặp phải Hàng Tuệ là do cậu ta xui xẻo, con người Hàng Tuệ lòng dạ ác độc, nhắc tới cũng không biết tại sao, tôi cảm thấy Hàng Tuệ và Từ Chi khá giống nhau, hay đây là tính cách chung của mấy cô gái đẹp nhỉ?”



Gió đêm nhè nhẹ, ban nãy trời đổ mưa, trong không khí vẫn xen lẫn cái lạnh của mưa. Trần Lộ Chu không khỏi thả lỏng hô hấp, bây giờ chỉ muốn uống một ly nước nóng để lấp đầy khoảng trống trong lòng. Cậu bực bội mệt mỏi, đút một tay vào trong túi quần, dọc đường chỉ im lặng lắng nghe Chu Ngưỡng Khởi mà không lên tiếng. Nghe thấy câu cuối cùng, cậu mới tự nhiên tiếp nhận chủ đề này, giọng điệu lười biếng: “Thật sao? Giống chỗ nào, tôi không nhìn thấy.”



Chu Ngưỡng Khởi nói là không biết, chỉ là cảm giác mà thôi. Trần Lộ Chu nhìn thấy ven đường có con chó nhỏ màu vàng, đang nằm trước cửa quầy bán đồ ăn vặt 8090 thích chí vẫy đuôi. Cậu nhìn chằm chằm một lúc, không thèm quay đầu mà hỏi Chu Ngưỡng Khởi: “Cậu biết chó nhỏ vẫy đuôi có nghĩa là gì không?”



Chu Ngưỡng Khởi nói: “Không biết, chắc là muốn đi ỉa.”



Trần Lộ Chu liếc cậu ta: “….”



Buổi tối hôm đó, điện thoại Trần Lộ Chu vẫn không có hồi âm. Cậu cảm thấy Từ Chi sẽ không chủ động tìm mình. Trong khoảng thời gian đó, cậu gửi tin nhắn Wechat cho Thái Oánh Oánh, Thái Oánh Oánh cũng không trả lời, chắc là Từ Chi đã nói chuyện đêm hôm đó với cô ấy, hai chị em bao giờ cũng một lòng một dạ. Ngược lại, Trần Lộ Chu cảm thấy như vậy rất tốt, Thái Oánh Oánh thật sự nên đứng về phía cô vô điều kiện.



….



Chu Ngưỡng Khởi ngủ một giấc thức dậy, nhìn thấy Trần Lộ Chu im lặng ngồi trong phòng khách chơi điện thoại, tưởng rằng cậu đang tán gẫu với người khác, nhưng sau đó mò tới gần nhìn, phát hiện ra cậu đang lướt vòng bạn bè của Thái Oánh Oánh, lập tức nhanh chóng đấm cậu, “Cậu làm gì đấy! Thay đổi mục tiêu à?”



Trần Lộ Chu phản ứng siêu nhanh, theo bản năng giơ tay lên đỡ, vừa vặn đánh vào cánh tay của cậu. Tay cậu vốn đầy vết máu bầm, bị cậu ta đánh bất thình lình khiến cậu đau đớn ngã ngửa trên sô pha, cực kỳ cạn lời nhìn trần nhà, tức muốn chết, nhưng lúc này chỉ có thể hít hà thở dốc vì đau…



“Cậu đừng quyến rũ Thái Oánh Oánh, cô ấy không có sức đề kháng với trai đẹp đâu. Cô ấy đã nói rất nhiều lần với tôi rằng với khuôn mặt của cậu, tiến vào giới giải trí làm ngôi sao có thể đi lên tuyến 1, yêu đương với người như cậu sẽ cảm thấy rất mới mẻ, hơn nữa, cậu luôn thích tránh nghi ngờ cơ mà, nhất là cô gái mà tôi thích….”



Trong phòng khách yêu tĩnh đều là tiếng thở dốc đều đều của Trần Lộ Chu, làm người ta cảm thấy kỳ quái, nếu đổi lại là một người khác ở đây, hình ảnh rất khó để diễn tả được bằng lời. Cậu dựa lưng ngửa lên ghế sô pha, muốn đạp Chu Ngưỡng Khởi nhưng lại vô cùng chán nản với cái đầu óc heo của cậu ta, không muốn phí sức nhấc chân lên. Chờ đến khi bình ổn lấy lại sức, cảm giác đau đớn kịch liệt dần rời khỏi dây thần kinh của cậu, hơi thở đều đều, đôi mắt sạch sẽ trong veo giờ phút này chỉ có thể lạnh lùng và không biết nói gì nhìn Chu Ngưỡng Khởi, trong lòng có chút ý tứ hàm xúc…



“Từ nhỏ đến lớn, lần nào cậu thích ai đó tôi đều chủ động tránh xa, cậu đừng lôi chuyện của Cốc Nghiên vào, ba năm cấp ba tôi không hề nói chuyện với cậu ta một câu. Còn nữa, nếu tôi muốn tình ngay lý gian với ai đó, tôi cũng sẽ không đi tìm Thái Oánh Oánh. Cậu phải hiểu rõ, không phải bởi vì cậu thích cô ấy, mà bởi vì cô ấy là bạn của Từ Chi.”



“Vậy cậu ―” Chu Ngưỡng Khởi nhận ra dạo gần đây mình quá nhạy cảm, bèn vén áo phông lên để lộ bụng, vỗ vào bụng rồi nói, “Hay là cậu đánh trả đi.”



“Tránh ra,” Trần Lộ Chu bực bội muốn chết, tiện tay cầm lấy điện thoại trên bàn trà, lạnh giọng, “Tôi đang tìm sinh nhật của Từ Chi, ông chủ Phó nói cô ấy sinh vào tuần đầu tiên của tháng 7, tôi không biết là ngày nào.”



Năm đó là đầu tháng bảy, chắc cũng chỉ ở trong mấy ngày gần đây thôi. Nhưng vòng bạn bè của Từ Chi chỉ hiện thị trong vòng ba ngày gần nhất, cậu đành đến xem vòng bạn bè của Thái Oánh Oánh, may mà cô ấy hào phóng, mở hết vòng bạn bè ra, tuy nhiên lại có quá nhiều nội dung, một ngày đăng bảy đến tám bài, Trần Lộ Chu mất hai tiếng đồng hồ mới xem xong vòng bạn bè một năm của cô ấy, vì sợ bỏ lỡ tin tức.



Nên khi ấy Chu Ngưỡng Khởi mới tò mò hỏi một câu, “Tại sao lại là Từ Chi? Mấy năm nay có không ít người thích cậu, có người xinh đẹp hơn cô ấy, thành tích tốt hơn cô ấy cậu cũng đã gặp nhiều rồi, nhưng mà tại sao lại là Từ Chi?”



Trần Lộ Chu trầm mặc hồi lâu, đuôi tóc che khuất đôi mắt của cậu trong bóng tối, đường nét tuấn tú, cậu kể lại chuyện đi ăn xiên nướng đêm đầu tiên hôm đó: “Còn nhớ bữa ăn khuya hôm ấy không? Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, khi đó tôi chiếm chỗ ngồi giúp một người khuyết tật, tranh cãi với một đứa trẻ, cô ấy đi tới nói muốn ghi âm giúp tôi, không để tôi bị người khác đổ oan, cảm giác được người khác tin tưởng vô điều kiện đó thật thoải mái. Đây chính là sự khởi đầu, còn sau này thì tôi cũng không biết.”



“Tới mức nào? Ra nước ngoài có thể quên không?” Chu Ngưỡng Khởi đặt ba câu hỏi liên tiếp, “Khi trở về còn thích nữa không?”



“Cậu nghĩ sao?” Trần Lộ Chu bất thình lình nhìn cậu ta, nghĩ bụng, tiếc rằng sớm mai mưa lạnh gió tới muộn.



Cậu nghiêng người cầm lấy miếng bông đặt trên bàn trà, thấm dầu hoa hồng rồi vừa lau vừa nói thẳng thắn, “Nói trắng ra thì tôi với cô ấy chỉ biết nhau được vài nhau như vậy, có thể tới mức nào? Tôi không nói đùa, dù cô ấy ở Bắc Kinh yêu đương với người ta, tôi chỉ hy vọng tên đàn ông đó đáng tin một chút, tính cách của Từ Chi không biết cách bảo vệ bản thân, tôi chỉ sợ tên đàn ông kia còn chưa bắt đầu có tình cảm, cô ấy đã vội vã muốn xảy ra gì đó với người ta rồi.”



Chu Ngưỡng Khởi liếc mắt nhìn trầm tư. Suy cho cùng Trần đại thiếu gia vẫn là một con người bảo thủ. Cậu ta kéo dài giọng, nói, “À…. Yêu đương thì không sao, chỉ sợ cô ấy lên giường với người ta thôi chứ gì, tôi hiểu rồi, cậu mắc bệnh sạch sẽ.”



Trần Lộ Chu nhớ Từ Quang Tễ từng hỏi cậu có phải “trinh nữ” hay không, nhưng đâu phải ý này. Sau khi thoa thuốc xong, tay áo vẫn còn cuộn trên khuỷu tay, dù bị thương nhưng cánh tay cậu vẫn gầy gò săn chắc, dưới ánh sáng mờ nhạt chứa đậy sức mạnh không thể nói thành lời.



Sau đó, cậu khinh bỉ ném miếng bông vào thùng rác, tự giễu cợt bản thân: “Có thể cậu nghĩ nhiều quá rồi, tôi không mắc chứng bệnh sạch sẽ này. Không phải là tôi sợ cô ấy lên giường với người khác, mà tôi sợ cô ấy lên giường với người không đáng tin, hiểu chưa? Hai chúng ta đều là đàn ông, cần tôi phải nói thẳng những lời như thế này sao? Cho nên tôi mới bảo cậu trông chừng giúp tôi, tôi quen với cậu lâu rồi, biết ánh mắt nhìn người của cậu rất chuẩn. Bạn trai của cô ấy, ít nhất cậu cũng phải lấy tôi làm tiêu chuẩn mà tìm.” Nói rồi, đột nhiên nhớ ra lần trước Từ Chi tới nhà cậu nướng khoai để dư lại mấy củ, bèn thuận miệng hỏi, “Ăn khoai lang nướng không?”



Lấy cậu làm tiêu chuẩn, chắc chẳng tìm được mấy người ở đại học A đâu. Chu Ngưỡng Khởi thầm nói như thế, ngoài miệng lại đáp: “Ăn, thế hai cậu…”



Trần Lộ Chu đứng dậy đi đun nước, “Nếu cô ấy muốn cắt đứt với tôi thì cứ cắt đứt. Tôi mới nhận việc chụp ảnh trên không, mấy ngày sau có lẽ sẽ phải đi lên Tây Bắc một chuyến. Khi trở lại chắc cũng đến lúc phải đi rồi.”



Trong lòng Chu Ngưỡng Khởi bỗng như bị người ta ném vào một tảng đá lớn, đè nặng trong lòng cậu ta. Mặc dù biết rằng Trần Lộ Chu sẽ phải đi, nhưng con người cậu ta từ nhỏ đã phản ứng chậm về mặt cảm xúc, chỉ cần chưa tới thời điểm đó, cậu ta cảm thấy chuyện này còn rất xa. Lúc này, thật sự đã cảm nhận được sự lưu luyến bịn rịn trước khi chia tay.



Mặc dù Trần Lộ Chu luôn nói Chu Ngưỡng Khởi có người thứ ba thứ tư thứ năm bên ngoài, nhưng đúng là từ trước tới nay Chu Ngưỡng Khởi đều bám dính lấy cậu. Ở Nhất Trung, chỉ cần nói với người khác cậu ta là anh em của Trần Lộ Chu, mọi người sẽ để ý tới cậu ta nhiều hơn, Trần Lộ Chu là cái máy chủ đề để cậu ta đi bộ. Cậu ta đã từng nói với Phùng Cận rằng, vì sao trong điện thoại của cậu ta lại có nhiều Wechat của nữ sinh đến thế, vì đều nhờ có Trần Lộ Chu. Khi một người như thế muốn ra nước ngoài, suy nghĩ nội tâm của Chu Ngưỡng Khởi chính là, mặt trời của cậu ta đi mất rồi, mặt trời của cậu ta muốn chiếu sáng cho người khác. Quả thực buồn đến mức có thể khóc đến sáng luôn.



Nhưng Trần Lộ Chu cảm thấy cậu ta đang vờ vĩnh, sau khi đun nước sôi trở về, cậu liền ngồi xuống mở tivi, lên tiếng vạch trần mà không có một chút cảm động: “Thôi đi, chắc cậu đang cảm thấy sau này thêm Wechat của người khác không dễ dàng nữa có đúng không?”



Dĩ nhiên là Chu Ngưỡng Khởi không phủ nhận: “Đây cũng là một trong những nguyên nhân.”



Trần Lộ Chu mỉm cười, chuyển kênh không có mục đích, nói một cách thản nhiên và nhẹ nhàng, như thể đấy không phải là vấn đề khó. Điều đó cho thấy, Chu Ngưỡng Khởi không đáng tin một triệu lần.



“Hai năm thôi, tôi đã xem hết các chương trình học ở bên đó, học khoa chính quy cũng chỉ mất ba năm. Tôi định hoàn thành hết tất cả các tín chỉ trong vòng hai năm, rồi xem trong khoảng thời gian đó có thể kiếm được tiền hay không, chừng nào độc lập được về kinh tế tôi sẽ trở về, trả lại công ơn mười mấy năm nuôi dưỡng, sau này không còn dựa vào bọn họ nữa.” Ánh mắt Trần Lộ Chu vô cùng thành khẩn nhìn xuống dưới, điển hình cho việc thức thời là tuấn kiệt, “Chủ yếu là quần lót bây giờ tôi đang mặc vẫn do bà Liên Huệ mua cho.”



Chu Ngưỡng Khởi biết cậu chỉ mặc một nhãn hiệu nào đó, nhưng nhãn hiệu đó rất đắt, không phải đi làm một vài công việc làm thêm là có thể mua được. Chu Ngưỡng Khởi biết cậu chỉ đang nói đùa mà thôi, cậu ta cũng từng hỏi Trần Lộ Chu vì sao lại không phản kháng, sao không thoát khỏi cái gia đình đó đi? Có lẽ đối với người khác thì đây là một chuyện dễ dàng, nhưng mà đối với Trần Lộ Chu, cậu cảm thấy bản thân mình không có nơi để về, nói sao đây nhỉ, cảm giác thân thuộc này không phải ai cũng có thể cho cậu được. Ngay cả bây giờ cậu cũng không có cảm giác thân thuộc với Từ Chi, mà gia đình cậu sinh sống mười mấy năm, Liên Huệ và Trần Kế Thân luôn yêu thương cậu, nói đây là viên đạn học đường, là tình cảm giả tạo cũng tốt, nhưng mười mấy năm bầu bạn và thân phận “người nhà” này không thể xóa mờ. Nếu ngay cả chút yêu cầu cỏn con này mà cậu cũng không thể đồng ý, chắc sẽ có người đâm sau lưng cậu, nói cậu là con sói mắt trắng mất thôi.



Nếu cậu đã giả vờ nhân nghĩa đạo đức lâu như thế, cũng không thể làm hỏng vào thời khắc mấu chốt này được. Cho nên Chu Ngưỡng Khởi cảm thấy cậu nói hai năm thì chính là hai năm.



Nhưng cũng cảm thấy hai năm vẫn quá lâu, nếu thực sự muốn đợi cậu trở về, thì mẹ nó người khác đã gạo nấu thành cơm mất rồi.



**



Từ Chi cảm thấy tâm trạng của con người dễ dàng bị lây lan, ví dụ như lúc này Thái Oánh Oánh đang không vui, bởi vì chuyện lão Thái bị điều động công tác, có thể phải chuyển đến tỉnh khác trong một năm rưỡi. Còn cô đang nghĩ đến việc mình phải tới nơi khác học vào tháng chín, mặc dù kết quả xét tuyển còn chưa có, nhưng dù đỗ trường nào cũng đều cách Khánh Nghi rất xa, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng thay cho lão Từ rồi.



“Dù sao từ nhỏ đến lớn tớ vẫn luôn bị xếp ở cuối cùng. Khi mẹ còn sống, ông ấy chỉ lo cho mẹ, mẹ đi rồi thì là công việc, cuối cùng thì mấy năm nay ông ấy mới quan tâm đến tớ, hay lắm, giờ lại muốn chuyển đi nơi khác.”



Từ Chi cũng không biết nói gì, một mặt thì ghen tị với năng lực của viện trưởng Thái, mặt khác lại cảm thấy lão Từ như thế cũng rất tốt, bình thường không cần quá tài giỏi, có nhiều thời gian dành cho gia đình.



Hai người rảnh rỗi ngồi ở nhà sơn móng tay, Từ Chi cũng vẽ hình chiếc nhẫn lên ngón áp út, thở dài: “Ít ra thì như lão Thái, sau này về già sẽ không bị người ta lừa mất tiền lương hưu.”



Thái Oánh Oánh chống cằm nhìn cô nhét tay vào trong đèn rọi, cũng bất lực nói: “Lão Từ gửi hết tiền qua thật à?”



Từ Chi nói: “Không hết, vẫn còn một tấm thẻ nữa mà ông ấy quên mật khẩu, được nhân viên ngân hàng ngăn cản kịp thời, nhưng trước mắt thì tám vạn kia không tìm lại được nữa.”



Lúc lão Từ biết chân tướng thì hoàn toàn mất hồn, nên hai ngày nay cô phải đi tới đồn cảnh sát lấy lời khai.



Thái Oánh Oánh cũng không ngờ bây giờ kỹ thuật lừa đảo tiên tiến như thế, không thể đề phòng được. Cô ấy nhớ ra một chuyện, cầm lấy điện thoại ở bên cạnh, mở tin nhắn ra nói với Từ Chi, “Mấy hôm trước tớ cũng gặp được tên lừa đảo, nói là muốn đưa cho tớ hai tấm vé xem phim ở rạp chiếu phim Bác Hối, cái gì mà phòng bao tư nhân, cười chết mất thôi, rạp chiếu phim Bác Hối phát vé xem phim miễn phí hồi nào vậy, nè, cậu nhìn đi, một số lạ nhắn tới, bảo tớ đổi mã QR….”



Thái Oánh Oánh vốn định cho Từ Chi xem, kết quả lại hậu đậu nhấn vào liên kết, màn hình hiện ra vé xem phim và mã số ghế ngồi ở rạp chiếu phim Bác Hối, “Mẹ kiếp, đổi thành công?!”



Từ Chi hỏi: “Đâu?”



“Rạp chiếu phim Bác Hối, phòng Vip trên tầng 3….”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK