Từ Chi: “…”
Thái Oánh Oánh: “…”
Anh thợ xăm: “…”
Mọi người trong phòng đều ngạc nhiên nhìn cậu, nhìn nghiêm túc lại mê mang, ngoại trừ Chu Ngưỡng Khởi mặt đang viết đầy chữ căm phẫn ra. Nét mặt anh thợ xăm ngạc nhiên, đang điều chỉnh máy móc, vừa lắp kim vừa hỏi Từ Chi: “Cậu ta tên là quả cherry à?”
Trần Lộ Chu: …?
Chu Ngưỡng Khởi như vừa tỉnh mộng: “Hả? Cherry?”
Thái Oánh Oánh lấy lại tinh thần, đứng bên cạnh giải thích: “Chưa bao giờ nghe nói về cherry freedom sao? Đây là một trong những mục tiêu của Từ Chi năm tám tuổi, nhưng mà cậu nói cũng đúng. Hay là cậu đừng xăm cái này nữa, ai không biết còn tưởng cậu xăm tên của Trần Lộ Chu lên thật đấy.”
Cánh tay trắng trẻo mảnh mai của Từ Chi vẫn còn đặt trên bàn, không để ý lắm nhìn Trần Lộ Chu, “Loại trùng hợp này cậu cũng để ý sao?”
Trần Lộ Chu dựa vào mép bàn bên cạnh, sau đó cất di động vào trong túi, cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen tỉnh táo và thẳng thắn, càng nói càng chân thành, nhưng vẫn nhẫn nại chịu đựng tính tình đi dỗ cô, “Tôi sợ sau này cậu sẽ để ý, chi bằng, xăm hình quả cherry đi?”
Ngược lại Từ Chi cảm thấy không quan trọng, sau này có gì đó thì đi xóa là xong, nhưng cũng thật trùng hợp, cô không nghĩ ra, vì thế cô ngả người vào ghế, bó tay thở dài, nói: “Nhưng mà nếu xăm hình, để thể hiện cherry freedom phải xăm cả một giỏ quả cherry.”
Trần Lộ Chu nửa tin nửa ngờ nhìn cô, vẻ mặt hơi có ý cười, nhưng tính tình vẫn rất cứng rắn, không chịu thỏa hiệp, nói nửa đùa: “Không được là không được, thế cậu đừng xăm nữa, cứ giống như Thái Oánh Oánh ấy, xăm chữ tinh thần đền ơn báo quốc cũng được.”
Từ Chi lườm cậu: “Tôi xăm quốc huy trên trán luôn cho xong!”
Cuối cùng cũng không cho cô xăm. Lúc họ trả tiền ra về, anh thợ xăm tò mò đánh giá cẩn thận người đẹp trai trước mặt, không biết nên nói cậu là đồ cặn bã hay là ngay thẳng, đây là lần đầu tiên thấy có người ngăn cản không cho người khác xăm hình như vậy đấy, chậc chậc.
Giờ phút này, ánh trăng tĩnh lặng, người trên đường thưa thớt, thỉnh thoảng lại có tiếng bánh xe lăn qua trên mặt đường. Dọc theo con đường có cửa hàng mèo, Thái Oánh Oánh nhìn thấy thứ lông xù thì không thể kiểm soát được đi vào, Từ Chi cũng đi theo cô ấy. Trần Lộ Chu và Chu Ngưỡng Khởi đi bên cạnh mua một cốc trà sữa cho hai người họ, lúc đưa tới tay Từ Chi, cô vẫn không cam lòng hỏi một câu, “Bạn gái cũng không nhường à?”
Trần Lộ Chu kéo ghế ngồi xuống, dang rộng hai chân nhìn cô, cầm gậy mèo trêu chọc con mèo một cách lịch sự tao nhã. Ánh đèn trắng nhạt bao bọc vóc người của cô, phác họa dáng người mảnh mai, tôn lên những đường nét hoàn mỹ trên cơ thể, mềm mại uyển chuyển như những chiếc lá xanh đỏ trong hai mùa mưa nắng, cũng thật dịu dàng. Cậu nhìn bóng lưng ấy, cảm thấy sự kích động trong đáy lòng người trẻ tuổi, cậu hỏi: “Bắt buộc phải xăm sao? Không xăm thì không nói chuyện yêu đương được?”
Từ Chi tập trung trêu chọc con mèo trong lồng, chỉ hút một ngụm trà sữa, nói mà không quay đầu lại: “Ý tôi không phải vậy, chỉ là tò mò, cảm giác cậu không giống như lúc mới quen tôi, mới đầu tôi còn tưởng cậu là kiểu con trai có quan hệ nam nữ hỗn loạn, là một nam sinh nổi loạn, Oánh Oánh nói cậu không dễ theo đuổi.”
“Bây giờ thì sao?” Cậu nghiêng người, ánh mắt thay đổi.
Tôi rất dễ theo đuổi có đúng không?
Từ Chi quay đầu, buông cây gậy chọc mèo xuống, đối diện với đôi mắt đen láy trong veo của cậu, có chút hút hồn nhưng lại thản nhiên không sợ. Mỗi lần Từ Chi nhìn cậu, cô đều cảm thấy sau này không nên quen biết với những người có ánh mắt làm động lòng người như cậu nữa. Cô ngồi trước mặt cậu: “Bây giờ thì cảm thấy, cậu là kiểu người lớn lên trong gió xuân, chắc là bị người ta đóng đinh dưới lá cờ tổ quốc.”
“Móc mỉa tôi?” Trần Lộ Chu nghe thấy ý tứ bên trong, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô.
Từ Chi hút một lúc lâu, cuối cùng cũng hút được trân châu vào miệng, sợ cậu hiểu lầm, không nhịn được, chẹp miệng một cái, vẻ mặt chân thành như kiểu “bạn trẻ này, cậu nhảy cảm quá đấy”, “Có hiểu ngọc sáng giấu gươm là gì không? Giống như cậu đấy, thật sự tôi đang khen cậu.”
Trong tiệm mèo lúc này không có khách, ngoại trừ bốn người họ ra thì chỉ còn bốn nhân viên phục vụ. Chu Ngưỡng Khởi và Thái Oánh Oánh đang trêu chọc một con mèo quýt mập mạp ở lồng mèo bên kia, cả quán có thể nghe thấy tiếng cãi nhau trẻ con của hai người họ.
“Chu Ngưỡng Khởi, cậu đừng trêu mèo nữa đi, mắt nó sắp bị cậu chọc mù rồi kìa, cậu mau lấy ra nhanh!”
“Mèo không đần như cậu đâu! Cậu xem nó phản ứng nhanh chưa kìa.”
Không khí bên này của bọn họ yên tĩnh, giữa ánh mắt hai người có một sự quấn quýt âm thầm khó tả.
“Cậu muốn nói là tôi không chơi nổi sao?” Trần Lộ Chu rất tự biết mình biết ta, cậu ung dung ngả người vào ghế, lúc nhìn người khác, ánh mắt khó tránh khỏi để lộ ham muốn chiếm núi làm vua tàn nhẫn của thiếu niên có tính cách phong lưu, “Từ Chi, nếu thật sự muốn chơi, cậu không thắng được tôi đâu.”
Thực ra lúc đó Trần Lộ Chu cảm thấy có mấy lời Từ Chi nói rất đúng. Cậu đã nghĩ bản thân mình quá quan trọng, cậu có thói quen của một nhiếp ảnh gia, đó chính là nhìn thấy phong cảnh nào đẹp, suy nghĩ đầu tiên là chụp lại rồi giấu đi, muốn để sau này từ từ thưởng thức, nhưng lại quên mất rằng có rất nhiều thời điểm, lập tức trải nghiệm mới cảm nhận được sự chân thật và nóng bỏng nhất.
“Tôi hơi muốn cảm nhận đấy, hot boy Trần ạ.” Từ Chi uống trà sữa cậu mua, hơi ấm từ từ truyền vào trong dạ dày, căng đến nỗi làm cô suýt nấc lên.
Trần Lộ Chu đã quen nghe người khác gọi như vậy, nhưng mà nghe thấy cô gọi, không hiểu sao lại thấy không quen. Cậu khẽ ho và nói: “Cậu thôi đi, tôi hoài nghi nghiêm trọng rằng cậu nhìn trúng vẻ ngoài của tôi.”
“Vẻ bề ngoài cũng là một bộ phận của cậu mà, hot boy.” Từ Chi vô tư nói.
“Gọi nữa là tôi đánh cậu đấy.” Cậu cười bất lực, hiển nhiên đây là lời uy hiếp không biết làm thế nào cho phải.
Từ Chi cười hỏi cậu: “Ngày mai cậu tính làm gì?”
Trần Lộ Chu ngả người vào ghế, hai chân dang rộng sang hai bên, cúi đầu liếc nhìn thời gian trên điện thoại đặt ở trên bàn, phía dưới có lời nhắc nhở hành trình. Ngày 15 tháng 7, Tây Bắc, còn cách mấy ngày nữa thôi, cậu nói: “Muốn gặp mặt sao?”
“Cậu vốn định làm gì?”
Trần Lộ Chu khóa điện thoại, tựa lưng vào ghế nhìn cô, ánh mắt lơ lửng, đuôi mắt hiện lên độ cong hờ hững như muốn cười, nói: “Vốn là định mời cậu tới nhà tôi xem phim, tới không?”
Từ Chi đột nhiên phát hiện câu nói “cậu không chơi thắng được tôi” của cậu có lẽ không phải là nói đùa, tim cô đột nhiên đập nhanh hai nhịp, “Có tới.”
Cậu dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô ba giây, ngàn vạn chữ băng qua đỉnh núi, rồi mới không mặn không nhạt đáp ừ, uống một ngụm nước đặt trên mặt bàn, “Vậy chờ tôi chơi bóng xong, sau bảy giờ được không?”
“Được.”
Ánh mắt Từ Chi lấp lánh, sáng tựa như ánh trăng được ngâm qua nước, thẳng thắn mà sáng ngời.
Xét về tính cách thẳng thắn, cậu không bằng cô. Cô không che giấu tâm trạng của mình, nhìn thấy trọn vẹn cả sông núi bên trong. Trần Lộ Chu nhìn cô, đột nhiên cảm thấy nếu có một số chuyện phải có kết thúc rõ ràng, vậy thì cứ tiến về phía trước hai bước, để cô vui là được.
Với tính cách của cô, kết cục cuối cùng, người không quên được là cậu, không cho qua được cũng là cậu.
Trần Lộ Chu vẫn đánh giá khá cao sự tập trung của mình. Hẹn vào bảy giờ tối ngày hôm sau, từ ba giờ chiều cậu đã thấy lòng mình không bình tĩnh, cho nên cũng không ra sân đánh bóng. Chu Ngưỡng Khởi gọi cậu cũng không cử động, làm ổ trong nhà đọc sách hai tiếng, lật được hai trang liền dừng lại, sau đó tìm một bộ phim để xem. Không để tâm, uể oải dựa vào đầu giường xem gần hai tiếng đồng hồ, đừng nói là bộ phim kể về cái gì, ngay cả tên nhân vật nam nữ chính cậu con không nhớ lắm. Sau đó cậu lướt nhìn vòng bạn bè, phát hiện Từ Chi vẫn còn rảnh rỗi làm bánh quy, nhiệt tình đăng lên vòng bạn bè…
Từ Chi: “Em họ nói bánh quy mình làm rất… Ngay cả thần Cupid đeo bịt mắt cũng không làm được như vậy, xấu chỗ nào chứ?”
Trần Lộ Chu trả lời: “Đây là rùa đen sao?”
Từ Chi nhanh chóng trả lời Trần Lộ Chu: “Trời ơi, cậu nhận ra sao, đây chính là một con rùa đen chỉ không có mai thôi, em họ tôi hỏi cậu là nhà nào giới thiệu tới đấy.”
Trần Lộ Chu cũng khâm phục bộ não của chính mình, cậu đoán ngay thứ không có khả năng nhất, nhưng cũng chậm rãi phản hồi.
Cr: “Ừm, nói với nó là, thần Cupid giới thiệu tới.”
Trả lời xong, thoát khỏi Wechat, khi đang chọn rượu trái cây trên quầy, cậu phỉ nhổ bản thân và nghĩ: Trần Lộ Chu, mày đúng là không có tiền đồ, cô nam quả nữ hẹn gặp nhau mà thôi, có cần thiết phải loạn như một con nai nhỏ thế không? Cả buổi chiều hôm nay cậu chưa làm được việc gì tử tế, cận nhìn mớ sách thi đua trên kệ, hận không thể lấy ra làm lại từ đầu.
Một giây sau, rõ ràng là cầm điện thoại trong tay, nhưng lại không nhịn được cúi đầu lần thứ 101 nhìn đồng hồ màu đen trên tay, sao mãi chưa đến bảy giờ vậy, đệt, người sắp khô cong rồi.
Cho nên, từ nhỏ đồng chí Chu Ngưỡng Khởi đã nhìn thấu bản chất của cậu, tám phần mười cậu là một người yêu đương mất não, còn lại hai phần là vì cậu chưa từng yêu, giữ lại để sau này khi yêu rồi đánh giá sau.
Lúc Từ Chi bước vào cửa, Trần Lộ Chu đang đứng ở chiếc bàn cạnh phòng ăn, đổ hai bịch bắp rang vào trong một cái bát to, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, không chào hỏi mà cũng không lên tiếng, vẻ mặt rất tự nhiên, lạnh lùng hất cằm về phía sô pha, ý bảo cô ngồi ở đó.
Cô tới muộn một tiếng, tự biết mình đuối lý nên cũng không dám nói gì, ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí mà cậu chỉ, thấy cậu thong thả chạy qua chạy lại lăng xăng, dọn bắp rang xong, lại lấy trong ngăn kéo ra hai chai rượu, đặt xuống trước mặt cô, đưa cho cô dụng cụ khui nắp, vẫn không nói gì.
Từ Chu nghĩ cậu giận vì chuyện mình tới trễ, bèn giải thích: “Hôm nay nhà của em họ tôi tới, bố tôi uống quá chén với bọn họ đến tám giờ mới xong, bọn họ không đi thì tôi cũng không ra ngoài được.”
Trần Lộ Chu vào trong phòng bếp lấy ra hai cái ly, bình tĩnh đặt xuống trước mặt cô, đôi bàn tay vững chắc. Lúc này cậu mới ngẩng lên, nhìn cô một cách khó hiểu, phì cười ra tiếng, phản bác: “Tôi cũng không giận, cậu hồi hộp cái gì.”
Là cậu tức chiều hôm nay mình thể hiện quá kém, hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên chính thức, hẹn đối tượng mập mờ tới nhà, ít nhiều cũng có chút lúng túng và mới lạ, cậu không biết nên chào hỏi như thế nào cho đàng hoàng.
Hai người ngồi xuống, phim đã bắt đầu bật lên rồi, hình ảnh tạm dừng lại ở trên đầu con rồng kinh điển. Từ Chi cầm điều khiển từ xa ấn vào giao diện, mới nhìn thấy là bộ phim 《Phòng tâm chứng》của Kartu, trùng hợp là cô chưa từng được xem.
Trần Lộ Chu ngả người về sau, biết rõ còn cố hỏi: “Đã xem chưa?”
Từ Chi lắc đầu, kinh ngạc vui mừng quay đầu nhìn cậu, nói: “Chỉ có bộ này là chưa xem, cậu tìm chuẩn thật đấy, phát nào trúng phát đó.”
“Do cậu may mắn.” Cậu đáp, “Trùng hợp là chỉ có bộ này,” Cằm lại hơi nhúc nhích: “Mua rượu trái cây cho cậu đấy, nồng độ cồn không cao, lát nữa uống xong tôi đưa cậu về.”
Từ Chi nói được, lúc bưng ly lên uống, ánh mắt lặng lẽ quay lại quan sát cậu, vẻ mặt giống như con chuột lén uống rượu của người khác, “Sao tôi cảm thấy hôm nay cậu khác thế nhỉ?”
Hình ảnh bộ phim vẫn tối mờ như thường. Trần Lộ Chu nhàn nhã dựa vào lưng ghế sô pha, một tay cầm điều khiển chỉnh độ sáng, vươn một tay ra sau lưng ghế sô pha tắt đèn. Căn phòng bỗng chốc trở nên tối tăm, mặc cho bầu trời xanh bên ngoài tỏa ra màu xám xịt, Trần Lộ Chu cũng không đi kéo rèm, chỉ tắt đèn rồi quay đầu nhìn cô. Màu đen kiềm chế trong ánh mắt trước kia nay đã chuyển thành vũng ao vui vẻ, sáng rực mà khiêu khích: “Hẹn cậu tới còn chưa đủ rõ ràng sao? Còn muốn tôi nói cụ thể hơn chắc?”
Ngược lại Từ Chi rất muốn nghe cậu nói, nhưng ánh mắt cậu bộc lộ rõ rằng “Nếu cậu muốn để tôi nói, thì tôi sẽ đánh cậu”, nên đành gật đầu lia lịa: “Hiểu.”
Lúc bộ phim chiếu được nửa chừng, Từ Chi cảm thấy khô miệng khô lưỡi, muốn nhờ Trần Lộ Chu đi rót cho mình ly nước. Nhưng thấy nét mặt chú tâm của cậu, nghĩ rằng có sai chắc cậu cũng không đi, nên cô đành tự mình đứng dậy đi rót nước, kết quả không biết bị vấp thứ gì ở dưới chân mà trực tiếp đặt mông ngã lên đùi đang mở rộng của Trần Lộ Chu.
Từ Chi: “…”
Trần Lộ Chu dựa vào ghế sô pha, vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh, cúi đầu hỏi cô, “Sao hả, xem phim nhàm chán? Ngồi trên chân tôi xem thì sẽ thú vị hơn?”
Từ Chi: “…”
Cô đang định đứng dậy, tay lại bị người ta kéo lấy, đôi chân dưới mông được tách ra, cô bị người ra nhấc bổng lên, đổi vị trí, bị cậu ấn ngồi lên một cái chân khác, giọng điệu bất lực, “Ngồi bên này đi, chân bên kia mấy ngày trước đánh nhau vẫn còn đau.”
Lúc này, đèn ngoài cửa sổ bỗng nhiên sáng lên, giống như một quả cầu lửa nhỏ trong bầu trời đen tối, đốt từ đầu phố này đến đầu phố khác.
Bên trong nhà vẫn ảm đạm, chiếc đèn nhỏ ngoài hàng lang tỏa ra tia sáng yếu ớt, ngoại trừ nó ra, trong nhà không có một chút ánh sáng nào. Từ Chi vẫn cảm thấy ngọn đèn ngoài cửa sổ thiêu đốt trái tim cô, hừng hực cháy trong lồng ngực, ánh mắt nhìn cậu cũng chứa tia nóng bỏng và to gan của trái tim thiếu nữ.
“Hôm nay cạo râu rồi sao?” Cô hỏi.
Hình ảnh trong TV mờ mờ ảo ảo, phản chiếu trong ánh mắt ngây thơ mà lại dò xét của hai người, giống như liều thuốc trợ cháy tốt nhất, không biết tại sao, ngọn lửa đột nhiên bốc cháy dữ dội. Nóng, cả hai người đều nóng, dung nham ẩn giấu giữa hai người đều bắt đầu rục rịch không chút e ngại.
“… Cạo rồi.” Trong ánh mắt cậu nhìn cô hàm chứa sự nóng bỏng không muốn ai biết của thiếu niên trẻ tuổi.
Thời điểm Từ Chi ập xuống ôm lấy khuôn mặt cậu, có lẽ là để bù đắp cho hối tiếc lần đầu tiên, hoặc là để xác minh xem cậu có thật sự cạo râu hay không; ban đầu, cô nhẹ nhàng chậm rãi hôn dịu dàng lên cằm cậu, sau đó mới không nhịn được ngửa đầu trúc trắc ngậm lấy môi cậu, tỏ ra rất điêu luyện.
Hai cơ thể trẻ tuổi nóng như lửa quấn quýt lấy nhau trong đêm bốn bề vắng lặng, nhiệt huyết gần như xông lên tận trời, toàn thân tê dại, thần kinh da đầu không tự chủ được nhảy lên, giống như buổi chiều gặp mặt lần đầu tiên đó, cũng không biết là ai nồng nhiệt hơn ai, nhưng nhịp tim đều đang đập thình thịch thình thịch, gần như muốn xé toang lồng ngực bay ra, bên tai chỉ còn những tiếng hôn nông sâu triền miên không lưu loát.