Bạn gái, tự giác chút được không?
Bầu không khí bên trong căn phòng yên tĩnh ba giây.
“…. Em chờ đấy.”
Thế là Trần Lộ Chu nhốt mình trong nhà vệ sinh, mất nửa tiếng đồng hồ nghiên cứu cách đeo đúng của thứ đồ chơi kia, còn cố ý khóa cửa lại, không quên vứt máy sấy ra bên ngoài.
Một tiếng bộp vang lên, đặt trên bàn, vừa lãnh đạm vừa mạnh.
Từ Chi vừa sấy tóc vừa không nhịn được cười, còn không sợ lớn chuyện mà đứng bên ngoài hỏi: “Trần Lộ Chu, anh nghiên cứu có hiểu không? Hay để em vào giúp anh?”
Trần Lộ Chu mặc kệ lời trêu chọc của cô, ngồi trong bồn tắm, hai tay thờ ơ khoanh trước ngực, bên cạnh có một chiếc bao mới được bóc ra, cậu nghiêng đầu liếc nhìn, thở dài, sau đó lại nhìn với vẻ không thể tin được, tiếp đó là không thiết sống nữa ngửa đầu lên nhìn trần nhà.
“Trần Kiều Kiều?” Tiếng máy sấy bên ngoài dừng lại, lại nghe thấy tiếng cô hỏi dò.
Trần Lộ Chu miễn cưỡng đáp: “Chưa chết, em đừng ồn.”
Cho đến khi tiếng máy sấy tiếp tục vang lên, Trần Lộ Chu mới thở dài thườn thượt, nhặt thứ đồ nhớt nhát bên cạnh lên, cam chịu nhìn nó.
Vừa rồi cậu không để ý, vì đeo ở trong chăn nên cũng không nhìn, tự mò mẫm mà đeo. Ban đầu còn trượt ra rất nhiều lần, đeo vào cũng không thấy thoải mái, cậu còn tưởng là mình mua phải cỡ nhỏ, không ngờ đó lại là một phép màu mạnh mẽ, bởi vì trên mạng nói đeo ngược không dễ chút nào.
Trần Lộ Chu cũng không tính lấy lại oai phong cho mình, ngược thì cứ ngược thôi, quan trọng chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn là được. Trên mạng nói đeo ngược cũng không ảnh hưởng tới hiệu quả, chỉ là xác suất trúng chiêu sẽ cao hơn bình thường. Nhưng Trần Lộ Chu cảm thấy không khả thi lắm, thật ra quá trình vừa rồi rất qua loa, bởi vì cậu không nhét toàn bộ…. Một nửa vẫn còn ở bên ngoài, lúc ấy còn đang tức giận nên tùy tiện động đậy vài cái cho có lệ rồi đi ra.
Từ Chi sấy tóc xong vẫn chưa thấy cậu bước ra, bây giờ cũng đang nằm sấp trên giường với cảm giác chưa thỏa mãn lắm. Cảm giác này giống như cô vừa đi một quân tốt, đối phương lại trực tiếp ra quân tướng, nói cho cô biết trò chơi đã kết thúc rồi, chỉ cho cô nếm thử vị ngọt. Nhưng cô không cho là Trần Lộ Chu kiềm chế, cô cảm thấy có lẽ Trần Lộ Chu thật sự không được.
Lúc ấy bọn họ không giao lưu gì nhiều, khi làm, Trần Lộ Chu chống hai tay lên gối nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên vẻ tủi hờn và dục vọng, như một lẽ tự nhiên, ánh mắt giết đầy chữ: Thỏa mãn chưa? Thành công chưa? Vui mừng chưa?
Nhưng đôi mắt ấy đen đến phát sáng, long lanh như thấm đẫm mồ hồ, trẻ trung mà kiềm chế, lại khiến người xem mê người.
Chờ đến khi Từ Chi hết kiên nhẫn đi định ra gõ cửa, đúng lúc Trần Lộ Chu mở cửa ra, hỏi cô: “Cái đó của em bao giờ tới?”
Từ Chi nói: “Sắp rồi.”
Trần Lộ Chu đáp ừ: “Nếu như trễ thì nói với anh.”
Từ Chi kêu lên, không hiểu sao lại bị cậu làm cho sợ: “Không thể nào chứ.”
Trần Lộ Chu cầm điện thoại di động chuẩn bị sạc, phát hiện bộ sạc ở tủ đầu giường khách sạn đã bị Từ Chi cắm mất, cả hai đều không mang sạc theo, cậu ném điện thoại lên đầu giường, ngồi xuống mép giường liếc cô một cái đầy ẩn ý rồi dửng dưng nói: “Không biết nữa, anh sẽ để ý giúp em.”
Trần Lộ Chu vừa nhìn, Từ Chi đã hiểu ý, bước tới rút điện thoại của mình ra: “Anh sạc đi.”
Trần Lộ Chu cũng không cần lắm, dù sao cũng cô ở đây, không cần phải xem điện thoại, sau khi kiểm tra Wechat một lần cuối, cậu ném điện thoại lên đầu giường, ngả đầu vào thành giường, thản nhiên nhìn vào vị trí mép giường phía trước cậu, hất cằm, giọng điệu lười biếng và đứng đắn: “Tới đây, nói chuyện.”
Giờ này đã muộn, tiếng xe bên ngoài lẻ loi, không có mấy tiếng tiếng người, quán karaoke của khách sạn cũng chỉ mở đến mười hai giờ, lúc này đã sắp đóng cửa, xung quanh đều trở lại với không gian yên tĩnh, ánh trăng lọt qua các khe hở trên cửa sổ, nhẹ nhàng hắt vào như những làn khói nhẹ, khẽ đậu trên góc tường, kiều diễm như nước.
Từ Chi đặt điện thoại di động xuống, tới đó ngồi, đầu gối hai người chạm vào nhau, Từ Chi cọ lên đùi cậu.
“Em đừng cọ anh.” Trần Lộ Chu khoanh tay dựa vào đầu giường, hai chân mở hướng ra ngoài, nhìn cô và nói: “Tâm sự, có thể đứng đắn chút không?”
“…. Em không cẩn thận cọ vào thôi mà!”
“Bạn gái, nói thật đi.” Cậu cười, “Anh không nhìn ra là em muốn cọ anh sao?”
Từ Chi không nói nên lời, cũng lười quan tâm đến cậu, hỏi, “Anh muốn nói chuyện gì?”
Thực tế vừa rồi ở bên trong, đa số thời gian Trần Lộ Chu chỉ nghĩ làm thế nào để trả lời bài văn nhỏ của cô. Cậu thực sự bất ngờ khi Từ Chi có thể nói những lời đó, cậu nói: “Nói về tương lai của hai chúng ta.”
“Chúng ta nói về chuyện này vào năm nhất đại học có phải hơi nặng nề không?” Từ Chi hỏi.
“Hai chúng ta đều đã đến đây rồi, sao lại không trò chuyện nghiêm trọng một chút?” Cậu cầm lấy gối đặt ra phía sau đệm lưng, nhìn cô rồi hỏi, “Em có ý kiến gì về việc anh chuyển ngành không? Hoặc là em muốn anh làm gì trong tương lai?”
“Bản thân anh không có suy nghĩ gì?” Từ Chi hỏi.
“Có, nhưng anh muốn nghe ý kiến của em.” Tư thế của Trần Lộ Chu không thay đổi, hiếm có lúc nghiêm túc nhìn cô nói.
Đèn đọc sách ở đầu giường tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, phủ lên đầu cậu. Ánh sáng phác họa sống mũi thẳng tắp, lông mi rất đẹp, mái tóc mềm mại dính lên đầu giường, trông dịu dàng và kiên định. Gió ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại thổi về phía họ, mang theo mùi hương trên cơ thể cậu. Từ Chi không hề cảm thấy lạnh, trong lòng nảy nở vô số ý nghĩ.
“Thật ra em cảm thấy anh thích hợp với việc học hơn.” Cậu không cho cô cọ, Từ Chi chỉ có thể duỗi thẳng chân, nghiêng đầu nhìn cậu nói, “Em cảm thấy anh học ngành nào cũng được, sau này ở lại trường làm nghiên cứu sinh hay giáo sư cũng được đó.”
Cậu đáp ừ, nghiêng mặt, thoáng suy tư rồi nói: “Vậy thì phải ở lại Bắc Kinh.”
Từ Chi cúi người, ôm đầu gối: “Anh không muốn ở lại sao?”
“Còn em? Em muốn về nhà hay vẫn ở lại đây?” Trần Lộ Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm ngâm suy nghĩ rồi quay lại nhìn cô, “Anh đoán em muốn trở về nhà, nếu vậy, chẳng lẽ sau này hai chúng ta phải yêu xa? Em có nghĩ đến vấn đề yêu xa không? Hơn nữa, tiền lương của giáo sư không nhiều, giáo sư chính thức chỉ được ba mươi vạn một năm, chờ anh được đánh giá làm giáo sư chính thức thì cũng đến ba mươi tuổi rồi. Em không muốn có một người bạn trai kiếm được nhiều tiền?”
Thật ra không phải nghĩ là không thể làm giáo sư, chỉ là so với việc tự cậu lập nghiệp thì sẽ kiếm được ít hơn. Nhưng mà thái độ của Từ Chi đối với tiền bạc đã quá rõ ràng.
Vấn đề này rất chi là hấp dẫn, “Vậy bản thân anh cảm thấy thế nào?”
Trần Lộ Chu ngả người ra sau, hơi ngửa cổ, cụp mắt nhìn cô, suy nghĩ rất lâu mới nói: “Anh muốn chuyển sang lớp thực nghiệm khoa học xã hội, lên năm hai sẽ chuyển hướng sang học kinh tế, nhưng mà việc chuyển sang ngành khoa học xã hội phải mất thêm một năm nữa, anh cảm thấy quá rắc rối. Nếu như em cảm thấy tương lai làm giáo sư là tốt, vậy trước tiên anh sẽ cân nhắc đến việc đăng ký làm nghiên cứu sinh, sau đó có ở lại trường hay không thì sẽ nói sau.”
Lúc nói đến đây, Từ Chi cảm thấy mệt mỏi rã rời, chớp đôi mắt buồn ngủ, cuối cùng nằm trên đùi cậu, chân thành nói: “Em nói với anh này, em có một người chú là giáo sư ở đại học Khánh, chú ấy tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật của trường đại học A. Năm ấy khi họ được phân công công việc, trường học chia ra hai nơi, một là trường đại học ở Hồng Kông, hai là trường đại học Khánh. Nhưng khi đại học Khánh thuê chú ấy đã nói có thể sắp xếp công việc cho bạn gái chú ấy ở trong trường. Chú của em đã chọn đại học Khánh, sau này mỗi lần em tới nhà họ ăn cơm, em toàn nghe thấy bọn họ cãi nhau. Chú em nói nếu không phải tại thím thì bây giờ chú đã ở Hồng Kông rồi, thím em có thể nói gì đây? Lần nào thím ấy cũng im lặng chống đỡ, suy cho cùng thì chú cũng đồng ý là vì thím. Thế nên mới nói tình yêu khiến cho chúng ta trở nên dũng cảm, mà không phải là chấp nhận vì nhau, anh hiểu không? Yêu ra yêu, việc học hay công việc chúng ta đều phải tự mình quyết định, tương lai đừng ràng buộc lẫn nhau. Ai thèm ăn thứ củi, gạo, dầu, muối này chứ. Chúng ta cũng không phải là thần.”
Trần Lộ Chu thờ ơ nhéo lỗ tai cô từng tí một, tựa vào đầu giường trầm ngâm.
Đối với bọn họ thì quả thật mọi thứ còn quá sớm. Cậu muốn thời gian trôi chậm lại để cùng cô tận hưởng quãng thời gian yêu đương mấy năm đại học này, nhưng cậu cũng mong thời gian trôi nhanh hơn để cát bụi sớm lắng xuống.
Nhưng có một số chuyện không thể nào lắng xuống, quan tài đóng lại còn có thể mở ra, tình yêu không phải là thứ muốn chín năm hay mười năm là sẽ được, đến lúc nói chuyện cưới gả rồi vẫn có rất nhiều cặp chia tay.
Hai người không nói thêm lời nào, Trần Lộ Chu vẫn dựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn cô trong ánh sáng yếu ớt. Từ Chi đang nằm trên đùi cậu, Trần Lộ Chu đệm tay dưới mặt cô, thỉnh thoảng lại nhéo lỗ tai của cô, thịt trên mặt cô mềm mềm, không nhịn được lại véo một cái, khiến người đang mơ màng buồn ngủ phải khịt mũi, vùi cả khuôn mặt vào trong tay cậu, lông mi chọc vào lòng bàn tay khô ráo, vừa mất kiên nhẫn vừa bất lực, nỉ non: “Trần Lộ Chu, anh cứ nhéo mặt em làm gì.”
Trần Lộ Chu cúi đầu chọc cô, “Lông mi này, mới thế đã ngủ rồi?”
“Vậy anh muốn làm nữa không?”
Trong đầu chỉ toàn chuyện này, “Không làm, em ngủ đi.”
“Hừ.”
Một lúc sau, lông mi đã ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, có lẽ là do nhiệt độ điều hòa trong phòng quá cao nên Từ Chi bị nóng đến mức phải tỉnh dậy, khi đó đèn đã được tắt hết, trong căn phòng tối đen như mực, cô lờ mờ cảm thấy có người còn đang dựa vào đầu giường, cô liền quay đầu, phát hiện Trần Lộ Chu vẫn còn dựa vào đó. Cô dụi mắt, ngơ ngác hỏi: “Sao anh còn chưa ngủ?”
Trần Lộ Chu ngồi dựa lưng vào đầu giường lim dim, lẩm bẩm, “Không phải, vừa mới tỉnh, nằm mơ.”
Từ Chi hỏi: “Mơ thấy gì?”
Giọng Trần Lộ Chu khàn khàn, vừa ho vừa nói: “Mơ thấy hồi cấp ba.”
Từ Chi dụi mắt, cố mỉm cười, “Bị dọa à? Em cũng từng mơ mấy lần về hồi cấp ha, dị dọa đến mức phải tỉnh dậy, đúng là rất kinh khủng.”
Trần Lộ Chu cười không nói gì. Thật ra không phải vậy, cậu đi tìm Từ Chi ở trong giấc mơ, phát hiện khi ấy không có cô, cậu sờ mặt cô và nói, “Em ngủ tiếp đi.”
Từ Chi ậm ừ ngủ mất.
Thật tình, ban đầu cậu cũng không nghĩ bọn họ lại vội vã như vậy, nếu không phải vì Đàm Tư, cậu có thể đợi thêm nữa, chí ít là sau khi thi giữa kỳ, cậu luôn đi theo tiến trình, nhưng kể từ khi gặp Từ Chi, mỗi bước đi của họ đều không theo tiến trình bình thường, nhưng cũng thấy đây là phong cách của họ.
Trần Lộ Chu ngả người vào đầu giường, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc lâu, sau đó mở mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Ánh trăng dù có đẹp đến mấy cũng phải có người cùng mình thưởng thức, tiếng ve kêu ngày hè dù có êm tai cỡ nào cũng phải có người lắng nghe, nghĩ nhiều như vậy làm gì, cứ yêu hết mình đi rồi tính sau. Nếu sau này thật sự phải chia tay thì cũng đã từng yêu đương với cậu rồi, chẳng lẽ cô còn có thể tìm người kém hơn Trần Lộ Chu sao?
Ngày hôm sau, bọn họ trả phòng quay về căn tin trường ăn sáng. Trần Lộ Chu ngồi ở đối diện, vừa mới bóc trứng gà bỏ vào trong bát của cô, Từ Chi buồn ngủ đến mức hai mắt díp lại vào nhau, vừa cầm lên đã lập tức nhét vào trong miệng, phồng miệng nhai nuốt, cậu cảm thấy tình yêu này hơi giống chết đi sống lại rồi.
“Ngày đầu tiên yêu đương đã biểu diễn cho anh xem cách dọa bạn trai chạy mất sao?” Lúc Trần Lộ Chu thả quả trứng thứ hai vào trong bát của cô đã gật cằm xuống, “Chấm giấm ăn đi.”
Từ Chi: “Em đói từ nửa đêm hôm qua rồi, anh cứ ôm em đòi nói chuyện, em vốn định gọi thức ăn đêm.”
“Vậy sao em không nói?” Trần Lộ Chu cúi đầu gắp miếng há cảo bỏ vào miệng, liếc nhìn cô.
“Anh nghiêm túc nói chuyện chuyện ngành với em, em nào dám ngắt lời.” Từ Chi nói xong, bỗng thoáng thấy một bóng hình quen thuộc, “Kia chẳng phải là bạn cùng phòng của anh ư?”
Trần Lộ Chu quay đầu lại, tay vẫn đang gắp một miếng há cảo, chậm rãi quay đầu nhìn, là Triệu Thiên Tề và một nam sinh khác.
Từ Chi tò mò hỏi, “Nghe Lưu Ý Ti nói phòng ngủ của anh hay nói về nữ sinh mỗi khi tắt đèn vào buổi tối, anh cũng nói sao?”
Trần Lộ Chu mỉm cười, chấm há cảo vào đĩa giấm, nói: “Anh có thời gian tán gẫu với bọn họ không?”
Lúc cậu vừa tới, Lý Khoa đã nói với cậu, đại học khác với cấp ba, đám con trai khi còn học phổ thông có thể chung sống hòa hợp với nhau một cách đơn giản, còn lên đại học sẽ liên quan đến lợi ích. Cậu cũng không định kết bạn trong môi trường này, lại càng không học theo cách nói chuyện đó. Cậu và Lý Khoa đang vô cùng bận rộn, áp lực cũng lớn, những người ở đây chỉ lo học tập, sắp tới kỳ thi giữa kỳ, thành thật mà nói cậu cũng khá lo lắng.
Từ Chi nghĩ thấy cũng phải, dựa vào ghế nhìn ra bên ngoài. Cuối tuần sân trường rộn rã, có người đang ôm sách đi về phía thư viện, ngay cả cảnh thu ở hồ nước gần đó cũng không có thời gian nhìn ngắm, nhìn thẳng đi về hướng thư viện. Cô hỏi: “Lát nữa anh có tới thư viện không?”
Đúng lúc điện thoại của Trần Lộ Chu rung lên. Cậu nhìn xuống, nói: “Có, mấy hôm trước chỉ lo học lại phần tích phân, chưa xem Triết của Mã Vân. Lý Khoa lại tới rủ anh nữa rồi, em xem bây giờ mới có mấy giờ.”
Từ Chi nghĩ: “Vậy hôm nay em tới thư viện với anh.”
“Em không định đi chụp ảnh các tòa nhà sao?” Trần Lộ Chu ngẩng đầu.
Trong căng tin ngày càng có nhiều người, rèm cửa đóng rồi lại mở, thỉnh thoảng có gió lùa vào. Từ Chi xắn tay áo lên: “Không chụp nữa, mấy bức ảnh em chụp không thể xem nổi, trông rất trừu tượng. Mấy người bạn trong câu lạc bộ của em dạo gần đây đang chụp ảnh các trận bóng. Tuần thứ ba là thi giữa kỳ rồi, em muốn đọc sách trước, nhưng mà, biểu cảm của anh là sao thế hả?”
Trần Lộ Chu nhìn cô đầy ẩn ý, buông đũa xuống, thở dài: “Vậy em đừng cọ vào chân anh nữa.”
Từ Chi: “…”
Hai người trở về phòng ngủ, lấy sách rồi đến thẳng thư viện. Các bàn đã chật ních người, hai người vừa bước vào đã thấy vị vua cố gắng là Lý Khoa đang ngồi ở vị trí cũ, hai vị trí bên cạnh đều đặt một quyển sách, chiếm chỗ ngồi giúp bọn họ. Trần Lộ Chu vừa mới đặt mông xuống, Lý Khoa liếc nhìn Từ Chi, sau đó lặng lẽ thì thầm bên tai cậu, “Tối hôm qua cậu đi đâu, thậm chí cả hai hôm đều không về phòng ngủ?”
Từ Chi vừa đi vứt rác trở lại, Trần Lộ Chu kéo ghế ra cho cô ngồi, lúc này mới dùng giọng đều đều, quay đầu hỏi Lý Khoa, “Từ lúc nào mà cậu trở nên nhiều chuyện quá vậy? Tôi không về phòng ngủ cậu cũng biết, hai chúng ta cách nhau tận năm tầng đấy.”
“Là Triệu Thiên Tề nói, chắc cả tầng các cậu đều biết rồi.” Lý Khoa trả lời.
Trần Lộ Chu ngả người vào ghế, một tay nhàn tản gác lên lưng ghế của Từ Chi, một tay giở sách, lặng lẽ nhếch miệng, cúi đầu lười biếng nói, “Chu Ngưỡng Khởi tới đây, tôi ngủ với cậu ta ở khách sạn.”
Vừa nói xong, Trần Lộ Chu cảm giác hình như có người đang cọ vào chân mình.
Lại nữa rồi.
Đồ chết tiệt này không thể đọc sách hẳn hoi được đúng không?
Trần Lộ Chu mặc kệ cô, tiếp tục nói chuyện với Lý Khoa: “Ngành các cậu sẽ học đại số tuyến tính phải không? Cậu có sách không? Cho tôi mượn đọc, kỳ sau tôi định chuyển sang học Quản lý.”
Cái chân kia vẫn còn đang cọ, không chịu bỏ qua.
Trần Lộ Chu đành không biết làm thế nào quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lùng và mang tính cảnh cáo nhìn cô, “Bạn gái? Tự giác chút đi nào?”
Từ Chi vô tội chỉ vào túi quần của cậu, cầm lấy sách che mặt, nhỏ giọng thì thầm bên tai Trần Lộ Chu: “Không phải, là áo mưa của anh rơi ra ngoài rồi.”