Anh mà kêu một tiếng thì sẽ không đủ tư cách làm bạn trai em.
“Niếp Niếp à, bố….”
Từ Chi thở dài, mỉm cười như bình thường: “Bố, lẽ ra bố nên nói với con sớm hơn chứ, thật ra không có vấn đề gì.”
Nụ cười của Từ Quang Tễ đông cứng trên mặt, hơi luống cuống: “Bố nghĩ để qua một thời gian nữa rồi mới nói với con….”
Trong hành lang không ngừng có người bị thương được đưa tới, nhiều bác sĩ từ mọi hướng chạy tới hỗ trợ, thay áo blouse trắng, vội vã lao vào phòng cấp cứu, tình cảnh căng thẳng và hồi hộp.
Từ Chi sợ làm phiền đến công việc của người khác, bèn vội vàng nói: “Không sao đâu, con về trước đây, lần sau bố mời dì đến nhà ăn cơm để chính thức giới thiệu.”
Chủ nhiệm Vi dịu dàng, gật đầu mỉm cười: “Được, cảm ơn cháu, Từ Chi.”
Lúc Từ Chi trở về nhà, cô nhìn thấy một bát hoành thánh lẻ loi đặt trên bàn bếp, bèn thở dài không dứt.
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng bát đũa kêu vang, một mình Từ Chi ngồi ăn hoành thánh, không bật đèn, trong phòng tối om, ánh trăng bên ngoài cửa sổ tràn xuống, nhàn nhạt phác họa dáng người gầy gò mảnh mai của cô, giống như một đóa mai nở rộ trong tuyết lạnh, trông có vẻ thê lương nhưng lại cứng rắn.
Một tiếng gõ cửa đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh.
“Cộc cộc…. Cộc cộc cộc!”
“Từ Chi! Từ Chi!”
Từ Chi giật mình, vội vàng bước ra mở cửa, thấy Thái Oánh Oánh mệt bở hơi tai đứng bên ngoài, vẫn còn đang mặc áo ngủ, lo lắng nói: “Cậu ở nhà mà sao không nghe điện thoại?”
Từ Chi ồ một tiếng, điện thoại của cô ở trong phòng, vừa rồi vội quá nên cô không mang theo. Hơn nữa dạo này đang bận đấu trí đấu dũng với lão Từ nên cô đã chuyển sang chế độ im lặng, chắc là lão Từ cũng làm vậy, điện thoại của hai bố con không hề đổ chuông trong nhà. Lúc nãy Từ Chi đang chuẩn bị đi ăn hoành thánh mới nhìn thấy điện thoại của ông đặt trên bàn bếp cứ mãi sáng lên, nên cô mới biết ông để quên điện thoại ở nhà.
Từ Chi né người để Thái Oánh Oánh bước vào, cúi đầu nhìn cô ấy vội vã đổi giày, hỏi: “Làm sao thế? Tớ vừa đi đưa điện thoại cho bố, có trường học xảy ra vụ cháy, bố cậu cũng phải vội vàng chạy về.”
Thái Oánh Oánh thật sự muốn đánh cô một trận, gần như mất giọng, “Cậu biết Trần Lộ Chu tìm cậu muốn phát điên rồi không?”
Từ Chi phản ứng lại ngay lập tức, vội vàng chạy vào phòng lấy điện thoại. Thái Oánh Oánh vừa đi phía sau vừa xỏ dép, cô ấy bị cảm mạo, giọng nói như bị nhét một cục bông vậy, phải dùng sức gân giọng lên mới nói được, “Nếu mấy ngày trước lão Thái không trả lại điện thoại cho tớ thì cậu ta cũng không liên lạc với tớ được. Chu Ngưỡng Khởi nói cậu ta đã đặt vé máy bay rồi, cậu mau gọi lại đi.”
Từ Chi vốn không hoảng sợ, định gọi lại giải thích cho cậu là xong, nhưng khi nhấc máy lên, cô bất ngờ khi thấy giao diện cuộc gọi….
Cuộc gọi nhỡ (45).
Trong lòng Từ Chi như bị thứ gì đó chặn lại một lát, nước sông khô cạn trong lòng lại từ từ dâng lên, tràn ngập cửa trái tim cô, hoảng sợ và lo lắng.
Điện thoại tiếp tục sáng lên, Từ Chi lắc đầu lấy lại tỉnh táo, lập tức nghe máy, vội hỏi: “Anh đang ở đâu?”
Người bên kia dường như không ngờ lần này lại bắt máy nhanh như vậy, thật lâu không lên tiếng, hơi thở dồn dập, nghe thấy giọng nói của cô thì mới dần bình tĩnh lại, rất lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu lạnh lùng: “Sân bay.”
Từ Chi cũng không ngờ đến, “Cuộc thi sắp bắt đầu, anh điên rồi sao?”
“Tại sao em không trả lời điện thoại của anh? Chơi trò nóng giận cũng có mức độ thôi được không?” Giọng cậu rõ ràng đang bốc hỏa, khàn giọng như có lửa đốt. Từ Chi có thể tưởng tượng được gương mặt của cậu lúc này lạnh tới mức nào, còn hơn cả bia lạnh của mùa hè, khiến trái tim người khác run rẩy.
Cô vốn định giải thích, nhưng bị cậu mắng như vậy làm cổ họng như có gì đó nghẹn lại, sợ bị cậu nghe thấy một số tâm trạng không cần thiết.
“… Anh thật sự chịu rồi.” Giọng cậu trầm đến mức như bất lực, lẩm bà lẩm bẩm.
Cổ họng nghẹn ngào, Từ Chi phải thở ra một hơi, thấp giọng hỏi: “Anh bay lúc mấy giờ?”
“Một rưỡi.”
“Đừng cố, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, nếu thời tiết không tốt khiến anh không kịp trở về thì mọi nỗ lực của anh trong thời gian qua đều là vô ích.”
Cậu không nói gì.
Từ Chi hỏi: “Trần Lộ Chu, anh đang căng thẳng cái gì? Lo là em sẽ chia tay với anh sao?”
Cậu vẫn không lên tiếng, tiếng hít thở nhanh rồi chậm, giống như con thú nhỏ vừa mới được xoa dịu tâm trạng, trong loa phát ra tiếng nhắc nhở các hành khách lên máy bay.
Mãi lâu sau, cậu mới mệt mỏi mở miệng: “Anh không biết nói như thế nào, có thể là do lâu rồi không được gặp em. Khoảng thời gian này hết anh bận rồi đến em bận, lâu rồi hai chúng ta chưa nói chuyện được với nhau, anh thật sự sợ em xảy ra chuyện gì đó. Lúc nãy em không nghe máy, anh còn đang tự hỏi, không biết có phải là những người đó lại tìm đến hay không.”
“Bây giờ là thời đại xã hội được cai trị bởi luật pháp.” Từ Chi mỉm cười.
“Cũng đâu phải là không có tội phạm giết người.”
“Em vừa đến bệnh viện.”
Bên kia sửng sốt, “Em sao vậy? Khó chịu chỗ nào ư?”
Từ Chi nói: “Không có gì, bố em phải đi tới phòng cấp cứu, ông ấy quên mang theo điện thoại nên em đi đưa cho ông ấy, tình cờ gặp được bạn gái của bố em, phải mất một lúc mới về nhà.”
Bên kia không nhịn được mắng một câu chửi thề, “Anh còn tưởng là em ghen thật….” Bỗng dưng lại ngớ ra, “Bạn gái…. của bố em?”
Từ Chi thở dài, “Ừ, ông ấy đã tìm được bạn gái rồi, thế nên Trần Lộ Chu, bây giờ em chỉ còn mỗi anh thôi, chỉ cần anh không nhắc đến chuyện chia tay thì chúng ta sẽ không chia tay.”
Bên kia im lặng thật lâu, giọng nói nghiêm túc và trịnh trọng:
“Em đợi anh ở nhà, thi đấu xong anh sẽ về.”
Từ Chi cười nói: “Em không sao đâu, em thấy mừng cho ông ấy.”
“Anh hiểu.”
Một câu nói anh hiểu khiến Từ Chi suýt chút nữa nghẹn ngào, bọn họ giống nhau những lại có chỗ khác nhau, tuy nhiên cậu đều hiểu hết.
Trước khi cúp điện thoại, Từ Chi đã nói: “Nhưng mà bây giờ em hơi tức giận, anh vừa mới mắng em xong. Trần Kiều Kiều, sau này anh đổi tên thành Trần Hung Dữ đi thôi.”
“Anh thật sự rất sợ, hay là như vậy đi, đợi anh trở về rồi em đánh anh. Làm gì anh cũng được, anh mà kêu một tiếng thì sẽ không đủ tư cách làm bạn trai em. Có được không?”
“Kêu trên giường có tính không?” Từ Chi nói nửa đùa nửa thật.
Trần Lộ Chu bị vấn đề 18+ làm cho trở tay không kịp, ho một tiếng: “…. Đừng, bên cạnh còn có đứa trẻ con đang uống sữa.”
Từ Chi không nhịn được cười, “Anh nhìn người ta cho con bú?”
“Là bình sữa!”
Từ Chi buồn cười, không đùa cậu nữa, “Cúp đây cúp đây, anh mau về đi, nửa đêm rồi.”
Sau khi Từ Chi cúp máy, điện thoại lại rung lên hai lần, Trần Lộ Chu gửi định vị qua cho cô.
Salt: [Căn nhà anh thuê cách đó hai tòa nhà, phòng 903, mật khẩu là ngày sinh nhật của em và anh. Anh còn chưa kịp thu dọn đồ đạc, chỉ mang theo mấy bộ quần áo nên hơi bừa bộn, nếu em thấy không quen thì cứ vứt đi cũng được, em muốn sắp xếp như thế nào thì tùy em. Nếu như sau này trong em không thể ở nhà được nữa thì có thể đi tới chỗ của anh, nhưng mà đừng suy nghĩ lung tung, hãy tin tưởng bố của em, ông ấy sẽ luôn có một vị trí cho em trong nhà.]
Từ Chi: [Anh chỉ muốn tìm một người dọn dẹp miễn phí mà thôi, lại còn nói đường đường chính chính như vậy.]
Salt: [Trả tiền, giá dành cho bạn gái, gấp đôi.]
Từ Chi: [Vậy em có thể lăn lộn trên giường của anh khóc lóc om sòm được không?]
Salt: [Đừng đi vệ sinh lên đó là được.]
Từ Chi: [Anh coi em là chó thật à?]
Salt: [Vậy thì không được, cả chó cũng không được, nhưng Từ Chi bại liệt thì có thể.]
Từ Chi: […]
**
Trần Lộ Chu quay trở lại căn nhà mà Chu Ngưỡng Khởi thuê, mấy người này đang ăn lẩu tự sôi, nghe thấy tiếng mở cửa bỗng liếc nhìn nhau, ai mà tới lúc nửa đêm nửa hôm vậy. Khi thấy hình bóng quen thuộc kia bước vào mới sửng sốt, giơ đũa trong không trung, “Cậu bị trễ chuyến bay sao?”
Vương Dược và Lý Khoa cũng ở đây, Trần Lộ Chu kéo khẩu trang xuống ném vào trong thùng rác, cởi áo khoác ném lên sô pha, đi vào rửa tay, rồi mới ra ngoài mở máy tính: “Bắt đầu đi, chờ cuộc thi kết thúc, tôi sẽ về sớm với cô ấy.”
Vương Dược gắp thêm một miếng thịt bò, đặt đũa xuống rồi đi qua mở máy tính, miệng vẫn chưa thỏa mãn nhai, nói không rõ: “Tới đây, tiện thể tôi sẽ nói lại một vài ý kiến sửa chữa của thầy Bạch cho các cậu, mặc dù nói là cuộc thi do Mỹ tổ chức nhưng phần lớn số lượng tham gia là học sinh Trung Quốc. 90% các đội đăng ký đều đến từ các trường đại học lớn của Trung Quốc, cho nên cách suy nghĩ của mọi người có thể tương đối giống nhau. Có lẽ chúng ta phải sáng tạo ra một số cái mới trong lối tư duy cũ bền vững này.”
Trần Lộ Chu dựa vào ghế suy nghĩ, “Sáng tạo cái mới thực ra rất dễ xảy ra sai sót, luận văn giành được giải O năm ngoái cũng khá khả quan. Tôi nhớ hình như đề bài là về nhận dạng dấu vân tay, đến lúc chọn đề chúng ta lại gặp phải. Tạm thời không nói đến cái này, trước tiên hãy sửa lại một số câu hỏi mà thầy Bạch gửi trước đã.”
Vương Dược ừ một tiếng, bấm vào chuột máy tính, hỏi Trần Lộ Chu: “Mà này, chị tiền bối dưới trướng giáo sư Lưu có phải từng tới tìm cậu không?”
Cậu đang nhìn máy tính tra cứu một số từ vựng chuyên môn để dịch các bài luận tiếng Anh, số lượng phiên dịch tiếng Anh của cuộc thi Toán mô hình MCM/ICM rất lớn, nhưng may mà có thể tra cứu tài liệu và từ điển, cậu ậm ừ lười biếng.
Vương Dược nói: “Giáo sư Lưu không muốn cướp cậu đi chứ? Tôi nghe nói mấy năm gần đây, sau khi kết thúc cuộc thi nội bộ trong trường, giáo viên hướng dẫn của các nhóm sẽ thay đổi.”
Cuộc thi nội bộ chính là để tuyển chọn, có những giáo sư nhìn thấy các sinh viên có ưu điểm sẽ ném cành oliu về phía họ, nhận hay không nhận là do mình, sẽ không có ai nói gì, hầu như mọi người đều chấp nhận, vì dù sao tài nguyên các giáo sư có được cũng nhiều hơn.
Trần Lộ Chu tra xong từ đơn, trên tay cầm tài liệu đưa cho Lý Khoa, bấy giờ mới thản nhiên liếc nhìn Vương Dược, không nói nhiều, “Có lẽ là vậy, tôi đã nói với chị ấy là tôi đăng ký rồi, tên giáo viên hướng dẫn đã được báo lên.”
“Chẳng phải sau kỳ nghỉ cậu mới đăng ký sao….” Vương Dược đột nhiên nhận ra, cũng hiểu điều đó có nghĩa là gì. Có nhiều lúc, quen biết với giáo sư giỏi giang nổi tiếng ở trường sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, chỉ là Trần Lộ Chu không chọn đi con đường tắt này. Trái tim cậu ta bỗng nhiên nóng lên, ngượng ngùng nói: “Cảm ơn.”
Lý Khoa nhìn cậu ta, cười: “Ôi, bạn nhỏ này thật dễ cảm động.”
Trần Lộ Chu đang xem đề bài cuộc thi Toán mô hình trong năm 13, là sự phân bố nhiệt của nồi hình tròn và nồi hình chữ nhật, trong lòng con đang nghĩ đề bài cuộc thi quá nhàm chán, nghe thấy Vương Dược ngại ngùng tự cảm động thì không khỏi cảm thấy buồn cười, thờ ơ nhếch khóe miệng: “Đừng làm kiêu, à phải rồi, đến lúc đó đề bài cuộc thi Toán mô hình có thể phải tự dịch đấy.”
Trước đó Vương Dược cũng đã nói rằng lo lắng tiếng Anh của mình sẽ ảnh hưởng tới mọi người, không muốn tham gia cuộc thi. Lý Khoa phải cố hết sức thuyết phục, nói bọn họ có một tên trộm siêu giỏi tiếng Anh, cậu ta sẽ phụ trách việc phiên dịch luận văn, nhưng mấy ngày trước mới biết có thể phải tự dịch đề bài.
“Có chút lo lắng.”
Trần Lộ Chu làm một tài liệu từ vựng chuyên môn mà cuộc thi sử dụng trong những năm gần đây gửi cho cậu ta: “Chắc là đủ rồi, có thể đề bài sẽ không rộng lắm.”
Lý Khoa đột nhiên nói: “Thầy Bạch bảo chúng ta quan tâm nhiều hơn đến vấn đề dự báo sinh học gần đây, tức là cải thiện môi trường sinh thái bằng cách đề xuất mô hình toàn cầu. Hình như mấy năm nay cuộc thi khá quan tâm đến vấn đề sinh học toàn cầu và khí hậu. Dù chưa có lịch thi nhưng đến lúc đó, dù có như thế nào chúng ta cũng phải khiêm khắc tuân thủ thời gian biểu, không được để tâm vào bất kỳ vấn đề nhỏ nào.”
Vương Dược: “Cậu tự khống chế mình là được.”
Trần Lộ Chu cười không nói gì.
Những ngày đó, ba người họ làm việc cả ngày lẫn đêm, trừ mấy tiếng đồng hồ để ngủ ra thì hầu như không rời khỏi cái bàn này. Có những hôm Chu Ngưỡng Khởi nửa đêm tỉnh dậy, nhìn thấy Trần Lộ Chu và Vương Dược còn đang tra tài liệu trên máy tính, cậu ta thở dài thườn thượt: “Thằng nhóc Lý Khoa này ngủ hơi nhiều, nhưng trẻ nhỏ buồn ngủ cũng còn may, nhìn hai người đồng đội các cậu trông thật vật vã.”
Chờ Lý Khoa mơ màng tỉnh dậy, Trần Lộ Chu và Vương Dược đã trở về phòng ngủ, cậu ta tiếp tục làm nốt công việc còn lại.
**
Tết năm ấy vào ngày mùng 8 tháng 2, gần sát mấy ngày Tết, Khánh Nghi rơi một trận tuyết sau một năm, mặt đất không đọng lại được chút tuyết nào, mái nhà bị phủ một lớp trắng xóa, giống như một lớp chăn mỏng.
Thái Oánh Oánh coi như lớn lên từ nhỏ ở phương nam, mỗi dịp năm mới, cô ấy đều nhân cơ hội này chơi ném tuyết với những người khác, kéo Từ Chi xuống lầu chơi tuyết.
Sau khi Từ Chi chơi một trận ném tuyết thỏa thích vui vẻ ở Bắc Kinh thì không còn hứng thú với loại tuyết nhỏ này nữa, chỉ sau trận ném tuyết kia, cô mới cảm thấy Trần Lộ Chu đã thực sự bước vào cuộc sống của cô, chàng trai trẻ chứa đầy tế bào lãng mạn, chủ nghĩa lý tưởng, thơ rượu nhân lúc tuổi hoa.
“Chừng nào bọn họ mới về?” Thái Oánh Oánh tìm tuyết khắp mặt đất, cuối cùng cũng kéo một năm tuyết nhỏ từ trên cây xuống.
“Không biết nữa, nghe nói còn chưa đặt vé. Ở Bắc Kinh đang có bão tuyết, không biết có đặt được vé không, muộn nhất là mùng ba Tết cậu ấy sẽ về.”
“Chu Ngưỡng Khởi cũng sẽ về hả?”
“Đồ nịnh bợ đó có thể không về sao.” Từ Chi dựa vào cây cười nhìn Thái Oánh Oánh, “Sao tớ cảm thấy cậu đang quan tâm đến Chu Ngưỡng Khởi vậy nhỉ?”
Thái Oánh Oánh không để ý đến cô mà nhìn cái cây, tuyết đang dính trên thân cây, tựa như một mái đầu bạc trắng giữa những bông hoa, trong đầu bỗng dưng hiện lên ký ức, “Cậu nói xem cái cây này có giống cái cây trước cửa phòng Trần Lộ Chu, cũng có dây chuyền vàng không? Ha ha ha ha…..”
Nói xong lại lắc thật mạnh, bông tuyết xen lẫn với lá cây còn sót lại rơi xuống, bay lả tả.
“Này! Thái Oánh Oánh!”
Cô ấy cười đến mức ngả người về sau, mặc kệ, vẫn lắc lư, “Dây chuyền vàng! Dây chuyền vàng!”
Kỷ niệm đúng là đẹp.
Sau đó hai người về nhà với cái đầu đầy phân chim.
Viện trưởng Thái đang dán câu đối Tết ở cửa chính, quay lại thấy trên người hai cô đều có đốm trắng lốm đốm, chán ghét không nhịn được tiến lại gần ngửi mùi, lật tức bật ra, “Thái Oánh Oánh, Từ Chi! Hai đứa lại đi đào ổ chim sao? Đã mấy tuổi rồi?”
Thái Oánh Oánh cười hì hì bí ẩn, “Bố không hiểu đâu. Lão Thái, trong ổ chim có dây chuyền vàng, con lén nói cho bố biết, sau này nếu đi qua những cây ngô đồng đều phải đưa tay vào mò thử, nhất là ở dưới lầu tiểu khu.”
“Bệnh thần kinh!” Viện trưởng Thái tự dán câu đối, mắng một câu, “Sao bố lại sinh ra đứa ăn hại như này nhỉ?”
Từ Quang Tễ cũng nghe thấy tiếng, cầm muôi lao ra khỏi bếp, khó tin nhìn Từ Chi: “Con cũng đi đào?”
Từ Chi thật thà bảo: “Có dây chuyền vàng thật đấy ạ.”
Trái lại là Từ Quang Tễ không coi là thật: “…. Không sao, bị ngốc thì bố vẫn nuôi con, đi tắm rửa chuẩn bị ăn cơm thôi.”
**
Mấy ngày cuộc thi diễn ra, căn bản là không liên lạc được với Trần Lộ Chu, nghe nói là có mạng giám sát, Từ Chi cũng không dám làm phiền cậu, hầu như toàn gửi tin nhắn cho Chu Ngưỡng Khởi.
Từ Chi: [Các cậu về trước Tết hay sau Tết?]
Kẻ nịnh bợ: [Khó mà nói được, cậu ta thi xong cũng vào 30 Tết, nghe nói thi xong còn phải phân tích cái gì ấy, bọn tôi vẫn chưa đặt vé máy bay, chờ bọn họ ra khỏi trường rồi mới bàn.]
Từ Chi: [Tuyết ở Bắc Kinh có lớn không?]
Kẻ nịnh bợ: [Tạm thời vẫn bình thường, có một số nơi có thể sẽ bị tắc đường, những nơi khác thì không sao. Bây giờ bọn tôi chỉ sợ sẽ bị hoãn chuyến bay thôi. Nếu không về kịp thì chắc chắn sẽ về vào mùng ba Tết.]
Từ Chi: [Mùng ba bố tôi muốn dẫn tôi về quê chúc Tết.]
Kẻ nịnh bợ: [Dẫu gì ngày nhập học cũng được gặp lại mà, nhớ cậu ta đến vậy sao]
Từ Chi: [Thôi đi, lười nói với cậu.]
Vào đêm giao thừa, giống như những năm trước, lão Thái và Thái Oánh Oánh ăn Tết ở nhà cô. Bữa cơm tất niên là lão Từ nấu, viện trưởng Thái lấy rượu Thiệu Hưng ông cất giấu nhiều năm ra, hào phóng mở nắp: “Đây là rượu ủ vào năm Thái Oánh Oánh sinh ra, vốn định đợi ngày con bé kết hôn rồi tôi sẽ mở ra uống, nhưng với tài đức của nó thì tôi cũng chẳng biết là đến ngày tháng năm nào. Tôi quyết định không làm khó mình, uống thôi, uống thôi.”
Thái Oánh Oánh nhấm nháp đồ nhắm của hai bọn họ, nói đầy ẩn ý, “Sang năm con sẽ tìm bạn trai về giới thiệu cho bố.”
Lão Thái khinh thường không để ý tới cô ấy, cười híp mắt nâng ly với lão Từ, chẹp miệng, “Không biết vì sao mà năm nay chúng ta không có nhiều người, nhưng cũng không ít, chỉ là không giống như những năm trước.”
Lão Từ: “Cuối kỳ Oánh Oánh tiến bộ nhiều như thế, tâm trạng của ông đương nhiên là sẽ khác nhau.”
Lão Thái nói: “Cũng phải.” Ông quay đầu nói với Thái Oánh Oánh, “Bố không đòi hỏi gì nhiều hơn con, chỉ cần vào trường đại học trọng điểm là được, bố không cần 211 hay 985, chỉ cần trường bình thường, sau này bố sẽ sắp xếp cho con vào trong bệnh viện. Trình độ học vấn không phải là trở ngại.”
Thái Oánh Oánh: “Con không muốn đến bệnh viện, ước mơ của con là…”
Lão Thái: “Ước mơ của con là thay đổi thế giới, bố biết.”
Thái Oánh Oánh: “Giờ con thay đổi rồi, ước mơ của con là trở thành một cô giáo xinh đẹp.”
Lão Thái: “Cũng được, dù sao cũng là ước mơ, con góp phần phá vỡ nhà ngói vì sự nghiệp giáo dục của tổ quốc.”
Bàn ăn sôi nổi ồn ào, miệng lưỡi sắc bén, không chịu nhường nhịn.
Từ Chi cúi đầu nhìn điện thoại, không có tin tức mà cũng không có Wechat, không biết cuộc thi đã kết thúc hay chưa.
Ăn cơm xong, mọi người ngồi trên ghế sô pha, thích thú xem hết các tiết mục quy mô lớn hàng năm, giọng nói của người dẫn chương trình vẫn cao vút như thường lệ….
“Tết Nguyên Đán năm nay Bắc Kinh có một trận bão tuyết, có rất nhiều anh chị em công nhân không thể về nhà đoàn tụ với gia đình, sau chương trình này…”
Lão Thái và lão Từ xem rất say mê, thỉnh thoảng còn bị chọc cười, “Thật là buồn cười.”
Từ Chi và Thái Oánh Oánh đơ mặt xem hết quá trình, cho đến gần mười hai giờ, mặc dù thành phố không cho đốt pháo hoa nhưng vẫn có người đốt pháo, chỉ là không sôi động như mọi năm. Mấy năm trước, khi pháo hoa nổ còn không nghe thấy tiếng của ti vi.
Mấy năm nay đã giảm đi nhiều, nhưng vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng vang đùng đoàng bên ngoài cửa sổ. Từ Chi nhìn ra bên ngoài, ngọn lửa đầy màu sắc thiêu đốt cả bầu trời thành phố, giống như những tảng đá to lớn vỡ trên không trung.
Viện trưởng Thái cuối cùng cũng bị Xuân Vãn [1] thôi miên, dựa vào ghế sô pha ngủ một giấc ngon lành, tiếng ngáy được che giấu trong tiếng pháo tràn đầy hy vọng.
[1] Chương trình giống như Táo Quân của Việt Nam.
Lão Từ đi đến bệnh viện đưa cơm, con trai của chủ nhiệm Vi bị gãy xương phải nằm viện, Tết cũng không được ăn cơm tất niên.
Trong ti vi, người dẫn chương trình đang dào dạt tình cảm đếm ngược năm mới.
Thái Oánh Oánh hỏi cô: “Từ Chi, hay chúng ta xuống lầu bắn pháo hoa đi?”
Từ Chi: “Tiểu khu không cho đốt.”
Thái Oánh Oánh nói: “Không phải là loại pháo nổ to đó đâu, dạo này nhiều học sinh lớp tớ đang chơi bóng lò xò, cậu biết chứ?” Cô ấy ra hiệu, giang rộng cánh tay ra, nói một câu hoàn chỉnh, “Là cái loại mà ném mạnh một vòng là được, đẹp lắm, đi thôi, cậu quay video cho tớ, tớ muốn đăng tải nó lên.”
Từ Chi không yên tâm liếc nhìn lão Thái, “Ông ấy sẽ không chết vì tiếng ngáy chứ, tớ chưa thấy tiếng ngáy nào to như vậy cả.”
Thái Oánh Oánh: “Không sao, còn tốt hơn tiếng máy khoan điện của bố cậu nhiều.”
Từ Chi cười mắng: “Cậu mới tạo ra tiếng máy khoan điện.”
Thái Oánh Oánh kéo Từ Chi dậy, rón ra rón rén lôi cô xuống tầng.
Tiểu khu bên dưới có một khu đất trống, có một vài người đang chơi đốt pháo rất thích thú, tiếng pháo đốt inh ỏi.
Từ Chi không nhìn kỹ, đang định hỏi Thái Oánh Oánh chúng ta chơi ở đâu đây.
Lại nghe thấy Thái Oánh Oánh đứng ở lối vào cầu thang nói: “Này, lừa người xuống cho cậu rồi, hai bữa cơm đấy nhé.”
Ngay lúc đó, đại não của Từ Chi nghĩa rằng Thái Oánh Oánh đã bán cô đi, cho đến khi một giọng nói quen thuộc và lười biếng vang lên bên tai, nghiêm túc nói như đang làm ăn: “Cô ấy thế nào cũng phải đáng giá mười bữa.”
Lúc này cô mới nhìn thấy người đang đứng bên trong cầu thang tối om, bên cạnh đặt vali hành lý.
Lúc này mới thấy bóng dáng mấy người đang chơi đốt pháo kia cũng rất quen, cô vừa nhìn sang, những người đó cũng quay đầu lại, vẫy tay, vừa châm lửa đốt pháo vừa cười, tếu táo chào hỏi cô.
“Từ Chi! Nhớ cậu ta muốn điên rồi phải không! Không phải là tôi cố ý lừa cậu đâu!” Là Chu Ngưỡng Khởi, trên mặt mang theo nụ cười đầy mưu mô.
“Trả người lại cho cậu rồi đấy! Tôi đi vội đến nỗi suốt đường đi chưa uống được ngụm nước nào.” Là Lý Khoa, trên mặt cũng mang theo nụ cười thoải mái đó.
“Trần Lộ Chu nói trước Tết mà không về sẽ nghỉ chơi với bọn họ.” Người lên tiếng là Khương Thành, không ngờ cậu ta cũng có mặt ở đây.
Trên gương mặt mỗi người đều tràn đầy ý cười và sự trêu chọc của thiếu niên. Thái Oánh Oánh không biết tại sao, nhưng cô ấy cảm thấy tình yêu mà mọi người đang gắng sức bảo vệ này thật nóng bỏng. Đương nhiên, cô ấy nhìn Chu Ngưỡng Khởi, mắt càng thấy nóng hơn, người đàn ông to lớn này từ đâu chui ra vậy, thật là cay mắt.
Đợi Thái Oánh Oánh đi đến chào hỏi với Chu Ngưỡng Khởi, Từ Chi mới không nhịn được bước vào trong bóng tối nhìn cậu.
Trần Lộ Chu mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, khóa kéo lên đến đỉnh, mặc một chiếc áo khoác màu đen bên ngoài, dài đến đầu gối, bên dưới là quần thể thao, chống một chân vào tường. Tháng này không biết đã nhớ tới cậu bao nhiêu lần, bây giờ người thật đang xuất hiện trước mặt cô, nếu không phải bên tai vang lên tiếng đốt pháo của nhóm Chu Ngưỡng Khởi thì có thể đại não của Từ Chi phải phản ứng lâu hơn nữa.
Thật sự rất kỳ lạ, trước khi nhìn thấy cậu còn cảm thấy mọi thứ đều ổn, nhưng khoảnh khắc gặp lại, sự chua xót và buồn bã trong lòng không nhịn được trào ra, không thể không vươn tay ôm lấy cậu.
Giống như một con thuyền lênh đênh chao đảo trên biển mấy ngày, trong lúc cô bất lực nhất thì có người nắm lấy sợi dây đưa vào bờ.
Gần như cùng lúc đó, Trần Lộ Chu tự nhiên đưa tay ôm lấy cô vào lòng, dường như cảm giác được nỗi uất ức của cô, cậu nhẹ nhàng đưa tay lên xoa gáy của cô.
“Xin lỗi vì đã về muộn.”
“Chúc mừng năm mới, Từ Chi.”
“Thật ra có lời muốn nói ngay trước mặt em, trong nhà của anh chỉ có vị trí của em, sẽ không có người khác.”