• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit, Beta: Rum.




Tên chó này nhất định đã có ý đồ xấu.




Khoảng nửa tiếng sau.



Chuông cửa dồn dập vang lên, Chu Ngưỡng Khởi tưởng là giao hàng đến, nhanh chân nhảy xuống ghế sô pha, phóng như bay ra mở cửa.



Khi gương mặt cô em gái kia xuất hiện trước cửa, Chu Ngưỡng Khởi cảm thấy có điều gì đó đang phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát: “Cậu…”



Từ Chi đi thẳng vào vấn đề: “Người anh em, giúp tôi gọi bạn cậu ra đi.”



Hai mắt Chu Ngưỡng Khởi nhìn chằm chằm Từ Chi, cũng không quay đầu lại, đỡ lấy khung cửa, hét lên, gọi tất cả các loại tên của Trần Lộ Chu ra, giọng điệu ngày càng trở nên gắt gỏng: “Lucy, Trần Lộ Chu. Tiên Thảo! Đồ khốn! Tên cặn bã!!!”



Em gái đưa tới cửa rồi!!!



“Cậu bị điên à?” Trần Lộ Chu cầm bát mì mới pha, vừa mắng vừa đi ra, chỉ thấy trong miệng cậu ngậm cái nĩa, lông mày hơi nhíu lại, lạnh lùng nhìn Từ Chi, nói năng rõ ràng, “Có chuyện gì?”



“Cây gậy bóng chày ngoài sân của cậu có thể cho tôi mượn không?” Từ Chi hỏi thẳng, “Sợi dây chuyền của tôi mắc trên cái cây trước cửa phòng cậu.”



Trần Lộ Chu dùng ánh mắt đánh giá cô, sau đó lại nhìn cành cây cao ngoài cửa, “Mượn gậy bóng chày thì cậu có thể với tới không?”



Từ Chi nhìn lại, rồi lại bình tĩnh quay đầu, đầu tiên là nhìn Chu Ngưỡng Khởi, nhanh chóng loại bỏ cậu ta, xong lại nhìn Trần Lộ Chu, cuối cùng nhìn bát mì trên tay và cái nĩa trong miệng cậu, “Vậy cậu có rảnh không? Tôi đợi cậu ăn xong.”



Trần Lộ Chu: “……”



Chu Ngưỡng Khởi: “……”



Ngoài cửa là cây ngô đồng già, cành lá sum sê, rễ cây chằng chịt, tán cây xếp chồng, đừng nói là trời đang tối, dù là ban ngày cũng rất khó tìm.



Trần Lộ Chu đi cùng cô ra ngoài xem thử, một tay cậu chống lên thân cây thô ráp, ngửa đầu trầm mặc nhìn một lúc lâu, ngại ngùng nhìn cô, “Chi bằng vậy đi, tôi đi mua cho cậu một cái…”



Từ Chi sửng sốt, phản ứng rất nhanh, “Làm vậy không ổn.”



Trần Lộ Chu nhìn cô, không cười, ánh mắt trời sinh đã quyến rũ, nhưng rất lạnh nhạt. Cậu hất cằm, lười biếng nói: “Cậu biểu diễn thử cho tôi xem, nên trèo lên như thế nào đi.”



Từ Chi: “…”



Vầng trăng treo trên cao, giống như thiếu niên gầy gò tuấn tú trước mắt, trông có vẻ khó đối phó, nhưng lại khiến người ta tràn ngập hy vọng. Từ nhỏ Trần đại thiếu gia đã là một ngôi sao nhỏ, vì không kiêng nể gì, nên không có ai dạy dỗ được cậu.



“Sợi dây chuyền đó rất đắt.” Cô có ý muốn thuyết phục cậu.



“Thế sao?” Cậu gật đầu thông cảm, cho cô ý kiến, “Chi bằng, cậu cầu nguyện thử xem, đừng lãng phí.”



Từ Chi:?







“Đó là của mẹ để lại cho tôi.” Rốt cuộc Từ Chi cũng nhìn cậu và nói.



Tỷ lệ xuất hiện của bà Lâm Thu Điệp hôm nay cực kỳ cao, Từ Chi hiếm khi nhớ tới bà, có lẽ là do chiều nay gặp người phụ nữ có câu cửa miệng giống bà nên cô mới có cảm giác thân thiết kỳ lạ với Trần Lộ Chu, hay thậm chí là sợi dây chuyền này, dường như đang nhắc nhở cô điều gì đó.



Dưới ánh trăng nhàn nhạt, tầm mắt hai người giao nhau trong không khí, Trần Lộ Chu cảm thấy không giống cảm giác “va chạm lạnh” như chiều hôm đó, ánh mắt cô dịu dàng hơn nhiều, còn mang theo vẻ đáng thương.



Thật sự mà nói, đã có bạn trai còn phóng điện với người đàn ông khác, cảm giác thật tồi tệ. Trần Lộ Chu tự xưng là tay già đời trong chuyện tình cảm nhưng chưa từng có một mối quan hệ nghiêm túc nào, nhưng cậu dậy thì sớm, ngay cả khi bọn Chu Ngưỡng Khởi còn không biết vì sao phải che chở cho đám con gái, thì cậu đã biết giữ khoảng cách với họ.



Bởi vì hồi nhỏ cậu bị mẹ bắt quả tang khi đang viết thư tình, nên mẹ cậu luôn cho rằng cậu có rất nhiều bạn gái. Nhưng Trần Lộ Chu chưa bao giờ thấy mình có vấn đề gì ở phương diện nam nữ, đêm nay bỗng dưng thấy có khả năng mình đã xen vào chuyện người khác. Cậu nhìn sang chỗ khác, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: “Tôi cũng hết cách, hay là cậu gọi nhân viên phòng cháy chữa cháy tới đi?”



“Hình như cậu có flycam mà. Có thể cho nó bay lên xem thử không?” “Kẻ phóng điện” Từ Chi hồn nhiên không hề hay biết, chợt nhớ tới chiếc flycam nhìn thấy hồi chiều trước cửa nhà cậu, cẩn thận nhìn qua.



Cậu nghĩ đó là thả diều à.



“Mắt thính đấy.” Trần Lộ Chu thiếu chút nữa đã trợn trắng mắt, “Mẹ tôi còn có hẳn máy bay nữa cơ, tiểu thư cậu có hứng thú không?”



Từ Chi: “…”



Thái Oánh Oánh đứng một bên xem bọn họ đấu khẩu với nhau, mắt sắp nhìn tới mức chảy máu, cô ấy thấy anh chàng đẹp trai này còn hài hước hơn cả tưởng tượng.



Không khí lặng im trong phút chốc, tiếng ve lại trở nên rộn ràng, như chui từ dưới lòng đất lên. Trần Lộ Chu muốn đi vào xem bát mì của mình, nhưng vừa đứng dậy, đã thấy một người ôm một cây gậy dài, từ trong tòa nhà hình ống đi ra.



Trần Lộ Chu lạnh mặt: “Chu Ngưỡng Khởi, cậu đang làm gì đó?”



Chu Ngưỡng Khởi mồ hôi đầy mặt, hừng hực khí thế khoe mô hình: “Tìm dây chuyền giúp chị gái nhỏ chứ còn gì nữa.”



Cây gậy được lắp ráp khoảng chừng ba, bốn mét, có nút buộc qua loa, như thể đã tìm hết đồ vật có chiều dài trong nhà Trần Lộ Chu ra vậy, bao gồm gậy bóng chày, giá ba chân, sào phơi đồ, chổi quét nhà, còn có một đoạn gậy gỗ không biết phá từ đâu ra. Điều khiến Trần Lộ Chu không thể chấp nhận nhất chính là, trên đỉnh có buộc một cái muôi múc canh.



“Sao hả, thấy tôi thông minh không?” Chu Ngưỡng Khởi hếch mặt, không biết xấu hổ mà tranh công.



Rốt cuộc Trần Lộ Chu cũng nhận ra cây gậy gỗ kia từ đâu ra, mặt lập tức đen thui, “Cậu phá mô hình của tôi?”



Chu Ngưỡng Khởi nhân lúc cậu chưa lên cơn, như con cá trạch nhanh chóng trượt qua bên người cậu, dùng hết sức lực di chuyển cây gậy cao lớn đó. Lá cây bị cây gậy chạm vào vang lên tiếng xào xạc, như bị gió lớn thổi qua, chim chóc bị giật mình, hoảng sợ vỗ cánh bay đi trong đêm.



“Thế nào, có không…”



Đúng là có thật.



Chỉ thấy giữa trời chiều tối sầm, một sợi dây xích vàng to lớn sáng long lanh rơi xuống tạo nên một tiếng “bụp”, đột ngột xuất hiện trước mặt Trần Lộ Chu.



Trần Lộ Chu cầm di dộng, này sinh nghi ngờ với gu thẩm mỹ của Từ Chi, đồng thời lại hiểu vì sao cô cố chấp như vậy.



Ai ngờ, Từ Chi tùy ý nhìn lướt qua, không cảm xúc nói với Chu Ngưỡng Khởi: “Không phải cái vòng này.”



Chu Ngưỡng Khởi: “……”



Trần Lộ Chu: “……”



Cuối cùng, ngay lúc cây cổ thụ già sắp bị cào trọc, Từ Chi đã tìm thấy sợi dây chuyền cỏ bốn lá, cô lễ phép nói, “Cảm ơn, là cái này.”



Nhưng mà, Trần đại thiếu gia hiểu chuyện lại chống tay vào eo, dựa vào cột điện, ung dung chỉ đạo Chu Ngưỡng Khởi: “Tiếp đi, cậu đừng dừng lại, chọc thử xem còn thỏi vàng nào nữa không.”



Từ Chi: “……”



Thái Oánh Oánh: “……”



Chu Ngưỡng Khởi: “……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK