Cậu lại tiếp tục thuyết phục chính mình, chỉ có thể nhắc lại chuyện cũ, ném nồi cho Lữ Dương, “Lần sau khi cậu làm việc nhớ cân nhắc đến cảm nhận của người khác, hôm nay tôi đưa cậu đi, nếu cậu đua xe với Lữ Dương xảy ra chuyện gì, tôi phải giải thích với bố cậu và ông chủ Phó như thế nào?”
“Chỉ vì vậy thôi sao?” Từ Chi nhìn cậu, tựa hồ như đang tìm kiếm dấu vết khác để lại, “Vậy cậu lo lắng thừa rồi, nếu tôi xảy ra chuyện vì đua xe, bố tôi sẽ chỉ cảm thấy tôi xứng đáng, chú Phó thì cậu càng không phải lo lắng. Khi còn nhỏ lúc chú ấy đưa tôi đi đua xe ở núi Minh Linh, tôi đã không kiểm soát được lúc cua, ngã thẳng xuống núi, may mắn là bị mắc cổ trên cây.”
Lần đó Phó Ngọc Thanh sợ tới mức hồn bay phách lạc, cũng không dám cho cô đua xe nữa, nên lúc ở sơn trang Từ Chi muốn lái xuống núi mua nước cho bọn họ, Phó Ngọc Thanh đã không nhịn được nổi bão.
Một tay Từ Chi chống lên bồn rửa tay, nâng chân về phía cậu rồi không thèm để ý gập đầu gối lại, căn phòng yên tĩnh, tiếng vang của khớp xương có thể nghe thấy rõ ràng, “Cậu nghe đi, xương bánh chè của tôi bị hỏng lúc ấy, có những ngày mưa, lúc đi đường sẽ kêu rất vang, nên tôi rất ghét những ngày trời mưa.”
Tâm trạng của Trần Lộ Chu quả thực phức tạp, sao lại có cô gái to gan như vậy chứ, không biết là cô đang giả vờ lập dị hay lập dị thật, ánh mắt nhìn cô bộc lộ rõ sự tức giận, “… Cậu còn rất tự hào có đúng không?”
Từ Chi cười nói, “Không phải, thật ra còn có một lần bị dị ứng đi bệnh viện nữa, bác sĩ nói nếu tới trễ nửa giờ thì có lẽ đã chết rồi. Mạng sống của tôi đã lướt qua Tử Thần hai lần, người già xung quanh đều nói, đại nạn không chết ắt có phúc cuối đời, tôi còn gặp tận hai lần, chứng tỏ sau này nhất định sẽ lên như nhiều gặp gió.”
Trần Lộ Chu không phản ứng cô, trong lòng vẫn giữ chặt khẩu khí đó, giống như con bướm nhỏ vừa định chuyển động lại bị dây thừng trói chặt khiến cậu bối rối. Cậu ngả người ra sau, hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, “… Nếu hôm nay thua thì sao?”
Từ Chi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cậu.
Thật ra giọng nói của Trần Lộ Chu không quá lạnh lùng, dường như sợ cô nghĩ mình quá dữ dằn, hoặc là nói chuyện quá khó nghe, cố tình nói chậm lại, như vậy nghe có vẻ nhẹ nhàng, chỉ là không có cảm xúc gì, “Nếu hôm nay thua, cậu muốn làm gì? Ngủ với anh ta?”
Giống như đổ một thùng nước ấm xuống, nước ấm mịn màng, nhưng sau khi tưới xong, làn da tiếp xúc với không khí, cảm giác lạnh lẽo này còn có tác dụng chậm hơn trực tiếp đổ một chậu nước lạnh xuống.
Từ Chi cũng không tức giận, dù cậu nói chuyện không biết kiêng dè, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích, “Không phải, tôi nghĩ tôi có 70% khả năng thắng, nếu như thua, tôi cũng nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ bảo Phùng Cận đi gọi cảnh sát, nói chúng tôi cá độ đua xe, sau đó hai chúng tôi sẽ đi tới đồn cảnh sát một đêm, như vậy chẳng phải tôi sẽ ở cùng anh ta… một đêm sao.”
“…. Thông minh vặt, ngộ nhỡ anh ta quấn lấy cậu thì sao? Cậu nghĩ rằng lưu lại tiền sự hay lắm sao? Cậu còn muốn lên đại học không?”
Từ Chi nở nụ cười, trêu cậu nói: “À, rõ ràng Phùng Cận nói cậu có thể tới đồn công an dọn dẹp mà, tôi mới đồng ý. Cậu ta nói Chu Ngưỡng Khởi từng nói mẹ cậu rất lợi hại.”
“À, hiểu.” Trần Lộ Chu phản ứng lại, ý vị thâm trường nhìn cô, giọng điệu quái gở, “Vẫn là muốn gặp mẹ tôi đúng không.”
“Không được sao?” Đôi mắt cô gái rất sáng.
Trần Lộ Chu nhìn cô một lúc, bật cười, đút một tay vào trong túi, cúi đầu phủi cổ áo trước ngực, cũng không biết là phủi cái gì, không chút để ý mà đùa giỡn: “Được thôi, nếu là bạn gái, đừng nói là gặp mẹ tôi, muốn gặp Ngọc Hoàng Đại Đế, tôi cũng sẽ bắc thang cho cậu.”
Mưa ngoài cửa sổ đã sớm ngừng, hiện tại đang là đêm khuya, dáng vẻ cằn cỗi nặng nề, lá cây để mặc cho gió mát chòng ghẹo, cũng mặc cho sóng biển trên mặt hồ đón thuyền về.
Hai người song song dựa vào bồn rửa tay, cô cũng nghiêng đầu, ý vị thâm trường nhìn cậu, học theo giọng điệu quái gở của cậu, như suy nghĩ gì đó mà nói hai chữ y hệt, “Hiểu rồi.”
Trần Lộ Chu chưa nhận ra là cô đang bắt chước cậu, cảm thấy buồn cười, gạt đốt ngón tay lên trán cô, “Cậu hiểu cái gì mà hiểu rồi.”
Nói xong bèn khom lưng ngồi xuống tìm thấy băng cá nhân trong vali vải, vừa xé ra vừa nói, “Đưa đầu đây.”
Từ Chi cũng nhìn thấy vết trầy da trên trán mình trước gương, “Ủa, ban nãy không có mà, có phải bị cậu đánh không hả?”
Trần Lộ Chu cúi đầu hết sức chuyên chú xé băng cá nhân ra, nghe thấy vậy, cậu tức giận bật cười, cũng nhận, “Được được được, là tôi đánh, tôi cho cậu đi đua xe, tôi làm cậu ngã, đều tại tôi hết, được chưa.”
“Cậu còn giận nữa không?” Từ Chi vén tóc mái lên, nhìn cậu hỏi.
Trần Lộ Chu dựa vào bồn rửa tay, ung dung chậm rãi dán băng cá nhân vào, cố gắng để mình không đụng đến cô, “Tôi giận cũng là giận bản thân mình, không giận cậu, cậu không cần để ý.” Nói rồi cậu cậu vo lớp vỏ băng cá nhân lại thành một cục, ném vào thùng rác bên cạnh.
“Như vậy không được.” Từ Chi đặc biệt giảng giải, “Cậu dẫn tôi đi chơi, tôi còn làm cậu giận, chuyện này phải nhớ kỹ.”
Nhớ kỹ cái gì, cậu có thể làm gì cho tôi.
Không ngờ, Từ Chi nói một cách vô cùng tự hào: “Tôi thiếu cậu hai câu chuyện cười.”
Cậu sửng sốt, sau đó đáp lại, “….. Thèm vào.”
“Này, để tôi kể câu chuyện cười đầu tiên cho cậu nghe nhé?” Không hiểu sao, Từ Chi nhìn Trần Lộ Chu liền có linh cảm, đột nhiên nhớ ra câu chuyện mà mấy hôm trước lão Từ vừa mới bức xúc kể với cô.
Trong phòng có cung cấp hoa quả tươi đặc biệt, chắc là chuyên cung cấp cho đoàn phim, tầng của bọn cô không có. Trần Lộ Chu cầm lấy một quả táo đưa cho Từ Chi, Từ Chi lắc đầu, ai lại đi ăn táo vào buổi tối, nhưng Trần Lộ Chu lại không kiêng kỵ gì, tự ăn, vừa cắn vừa đút tay vào túi, lười biếng nhai thành tiếng, còn làm ra vẻ như thể không hề có hứng thú với câu chuyện cười của cô vậy, “Nói đi.”
Từ Chi nhận được sự đồng ý, mở miệng nói ngay, “Cũng không hẳn là chuyện cười, nhưng cũng rất mới mẻ, cũng là để nhắc nhở cậu. Bố tôi kể rằng vài ngày trước có một anh chàng đẹp trai đến phòng khám của ông ấy, trông rất tuấn tú, nhưng hình như có vấn đề ở phương diện kia, còn khăng khăng nói bản thân mình vẫn được, nhưng lại không chịu làm kiểm tra. Bố tôi nói bây giờ giới trẻ đều có thói quen xấu này, thức đêm, hút thuốc, uống rượu, rất nhiều sinh viên đại học có tỉ lệ sống sót của t*ng trùng là 30%, nhưng mà tôi thấy cậu rất có kỷ luật, chắc là không có vấn đề về phương diện này đâu.”
Trần Lộ Chu: “……”
Thật ra nguyên văn lời Từ Quang Tễ nói không phải như vậy, không biết là vì nhắc nhở cô hay để cô phòng bị những tên cặn bã, mà nói rất mập mờ, “Chi, bố nói cho con biết, bây giờ trên thị trường có một số người đàn ông, con đừng nhìn vào vẻ bề ngoài của cậu ta, hành vi thực sự rất khó kiểm soát, chẳng hạn như vừa mới tốt nghiệp cấp ba đã đến phòng khám của bố, ai biết ở bên ngoài làm chuyện xấu gì, hơn nữa lại rất thông thạo văn hóa tặng quà, lúc đi còn nhét cho bố một bao phòng bì. Tóm lại sau này con quen bạn trai, chuyện đầu tiên làm chính là kéo cậu ta tới để cho bố kiểm tra sức khỏe, đừng có ngại, đây là chuyện bình thường.”
Trên thị trường, cách nói này nghe cứ như buôn bán người vậy.
Động tác cắn táo của Trần Lộ Chu lập tức ngẩn ra, theo bản năng cúi đầu nhìn phần dưới của mình, sau đó có chút hoảng loạn nuốt miếng táo mới nhai được một nửa trong miệng xuống, yết hầu nặng nề lăn lộn kịch liệt, đầu óc chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng thốt ra, “Bố cậu họ Từ sao?”
Từ Chi: “Câu hỏi của cậu có vô nghĩa không hả?”
“Không phải,” Trần Lộ Chu cầm quả táo lấy lại tinh thần, ho khan, “Nên là, bố cậu là bác sĩ nam khoa?”
Từ Chi đương nhiên không biết nội tình bên trong, chỉ gật đầu, “Ừ, lần trước cậu hỏi tôi xấu hổ không dám nói.”
Trần Lộ Chu: “……”
Mẹ nó nếu cậu nói sớm một chút, có chết tôi sẽ không nghe theo Chu Ngưỡng Khởi!
Lần đầu tiên Trần Lộ Chu cảm thấy xấu hổ như vậy, thảo nào hôm đó ở trong phòng khám, cậu luôn cảm thấy ánh mắt bác sĩ Từ kia kỳ lạ, hóa ra là bố của Từ Chi. Ngày ấy Từ Chi đăng lên vòng bạn bè đã đăng tên của cậu lên, bố cô chắc chắn sẽ biết tên của cậu.
Thảo nào lại hỏi, cậu chính là Trần Lộ Chu?
Cậu còn nghĩ ông là phụ huynh của một bạn học nào đó trong lớp, dù sao thì từ nhỏ đến lớn, cậu đều là con nhà người ta, rất nhiều cô chú cậu không quen biết đều là biết tên của cậu, phản ứng đầu tiên là như thế này: À, cháu chính là Trần Lộ Chu sao, con gái/con trai của cô/chú là bạn học cùng lớp với cháu đấy.
Từ Chi nhìn thấy ánh mắt thất lạc của cậu, không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, “Cậu làm sao thế?”
Trần Lộ Chu phớt lờ cô, dựa và bồn rửa tay cắn miếng táo một cách máy móc, trong lòng tràn đầy dục vọng thắng thua nghĩ, khi về nhất định phải dành thời gian đi kiểm tra, không chỉ kiểm tra mà còn phải đi tìm Từ Quang Tễ kiểm tra, phải làm thật xinh đẹp!
Từ Chi hỏi lại một lần nữa.
Trần Lộ Chu thở dài, ném lõi táo còn sót lại vào trong thùng rác, thành khẩn nói: “Mệt rồi.”
Từ Chi gật đầu, rất biết ý, “Tôi về đây, ngày mai chúng ta cùng về nhé?”
Trần Lộ Chu nghĩ bụng, vốn muốn về, nhưng không nghĩ được gì cả, bây giờ cậu không dám nhớ lại cuộc đối thoại ngày hôm đó của mình và Từ Quang Tễ nữa.
“Nói sau đi, đợi tôi tỉnh ngủ rồi nói, các cậu không đợi được thì cứ đi trước.” Trần Lộ Chu lại thở dài, bơ phờ nói thêm, “Hai ngày hôm nay ở trong lều không ngủ ngon được.”
“Được rồi.”
Trần Lộ Chu đi ra mở cửa giúp cô, lại nhìn đầu gối của cô, nói, “Mang theo thuốc đi, nhớ xịt Bạch Dược Vân Nam vào, nếu không sau này sẽ kêu vang hơn nữa. Tôi nói này, cậu không định đi bệnh viện kiểm tra sao, sau này không bị què chứ.”
“Đi gặp rất nhiều bác sĩ rồi, không có cách nào cả, hồi bé rơi xuống thành bệnh, què cũng hết cách, chẳng phải vẫn có xe lăn sao?”
“Thôi đi, sau 80 tuổi, người ta đều tản bộ tay trong tay với bạn già, còn cậu với bạn già của cậu đua xem ai đẩy xe lăn nhanh hơn sao?” Trần Lộ Chu đỡ khung cửa trêu cô.
Từ Chi thấy cậu rất có tinh thần, làm đi có dáng vẻ mệt rã rời chứ, “Thoạt nhìn chẳng thấy cậu mệt chút nào, chi bằng hai ta nói chuyện thêm một lúc nữa nhé?”
Trần Lộ Chu không biết nói gì mỉm cười, “Muốn nói chuyện với tôi sao, đưa tiền trước đây.”
“Bây giờ tôi có tiền, “Từ Chi rất muốn đập 5000 tệ lên mặt cậu, “Cậu đừng có mà khiêu khích tôi.”
Trần Lộ Chu hoàn toàn nhận thua, “Được, tôi sai rồi, tôi rất mệt.”
Cuối cùng Từ Chi cũng buông tha cho cậu, nói, “Vậy ngày mai tỉnh ngủ cậu nhớ gọi cho tôi, tôi định đi chợ sáng gần đây với Thái Oánh Oánh, biết đâu lúc cậu tỉnh, chúng tôi còn chưa đi.”
Có lẽ Trần Lộ Chu thật sự rất mệt, khuôn mặt thon gầy dán lên khung cửa, đoán chừng là chưa cắt tóc, tóc mái che đi gương mặt, ánh mắt nhìn cô ngoan ngoãn lạ kỳ cũng không hề có sức phản kháng, giống như một con chó nhỏ, nghiêm túc gật đầu thật mạnh.
“Ừm, biết rồi.”
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi, giây tiếp theo, cậu lại rất đáng đánh, vẻ mặt thành tâm dựa vào cửa phòng, đưa ra chủ ý cho cô, kỳ thật là đào hố chôn, “Nhưng tôi đề nghị cậu không nên đi dạo chợ sáng ở gần đây, chỗ đó gần giống như phố ẩm thực vậy, nếu muốn đi có thể đến chùa Nam Âm bênh cạnh, nghe nói rất linh, sắp có điểm thi đại học rồi, chi bằng cậu đến đó cúng bái.”
Từ Chi nghĩ, đúng là sắp có điểm rồi, nên tới cúng.
Vì thế ngày hôm sau cô và Thái Oánh Oánh thức dậy thật sớm, cùng tới chùa Nam Âm thắp hương, đưa thêm đồ cúng, còn quyên góp 200 tệ tiền nhang đèn, vô cùng thành khẩn quỳ gối cung kính giống một dì bên cạnh, hương khói ở đây không ngừng, chắc hẳn sẽ rất linh, vì thế cô bèn ngửa đầu nhìn Bồ Tát với ánh sáng từ bi trên lông mày, thành tâm hy vọng cầu nguyện, thầm nhủ… Hy vọng có thể đỗ một trường đại học lý tưởng.
Các sư thầy bên cạnh không nhìn được nữa, lên tiếng nhắc nhở một câu…
“Em gái nhỏ, mặc dù Phật gia phổ độ chúng sinh, nhưng vẫn phải nhắc em một câu, vị này chính là Quan Âm
[3]. Rất linh đấy.”
[3] Quan Âm là một vị thần Phật giáo được người dân tôn thờ. Trong thời đại phong kiến, người ta tin rằng thành kính thờ cúng thần, phật mới có thể thực hiện được ước nguyện của mình. Vì vậy, những người mê tín dị đoan không thể có thai hoặc cầu con trai sẽ cúng Quan Âm để có được người thừa kế.
Từ Chi: “……”
Vì thế, trên đường về nhà, Từ Chi suy nghĩ về vấn đề linh nghiệm của Quan Âm này cả một đường, thưởng thức cơ bản thì vẫn có, nhưng vẫn khiến những người chưa trải việc đời sợ hãi. Dẫu sao Quan Âm Bồ Tát phát trẻ con rất chuẩn. Bà nội là người mê tín, nói huyền học tồn tại lớn hơn khoa học. Cô rất không yên tâm, quyết định hỏi thử lão Từ: “Bố à, nếu không cẩn thận đã lạy Quan Âm, liệu có sao không?”
Từ Quang Tễ mới vừa nâng bát lên chuẩn bị ăn cơm, còn chưa kịp cầm đũa đã bị dọa, máu hoàn toàn xông lên đỉnh đầu, tức giận đến mức trực tiếp xoay người cầm con dao phay trong bếp ra.
“Thằng chó Trần Lộ Chu ấy ở đâu?”
Từ Chi càng kinh ngạc hơn, sao bố lại biết là Trần Lộ Chu lừa cô đi tới chùa Quan Âm chứ, bèn khó tin hỏi: “Bố, sao bố biết là cậu ấy làm?”