Bây giờ còn muốn trừ khử thiếu niên ấy? Ôi, ông chỉ có thể chấp nhận số phận tự than thở một câu “đại thế đã mất”, kế sách hiện nay chỉ có thể là nghĩ cách thu “nghiệt căn” kia cho chính mình dùng!
Hi vọng hắn ta ở bên ngoài nhiều năm, khó trừ “bản tính sơn dã”, vậy thì ông sẽ có rất nhiều cách để “phế” hắn ta! Tốt nhất là “nghiệt căn” này “lớn lối” một chút, đắc tội thêm vài đại thần trong triều!
Phe phái nhiếp chính vương phần lớn đều cho rằng như vậy, từ thời điểm trưởng công chúa dùng hết tâm cơ khiến “nghiệt căn” kia trở thành “Tần vương”, tranh chấp giữa phe nhiếp chính vương và phe Tần vương đã chính thức mở màn. Trong lòng bọn họ biết rõ, nếu muốn đứa trẻ Tử Anh đế có thể ngồi trên đế vị lâu dài thì không thể lập tức diệt trừ Tần vương mà ngoài mặt chỉ có thể lôi kéo.
Ngoài cửa sổ hình trăng tròn, mưa mùa hè mát mẻ rơi trên hoa sen trắng trong hồ, đàn cá chép nô đùa, vài cung tỳ che ô lục tục đi ngang qua hồ nước, họ đều cúi đầu, trong tòa phủ đệ yên ắng này, họ không dám có mảy may sai sót, bởi vì họ bất hạnh bị phân công đến hầu hạ trong phủ Tần vương điện hạ.
Có lời đồn rằng, nửa tháng trước ngài ấy đã giết toàn tộc Dịch tộc thế gia của Tây Tần…….thành Trường An hiện nay nghe tiếng vị Tần vương bỗng dưng xuất hiện này ai mà không sợ?
Trong kho ở tiền viện chất đống quà tặng của vô số đại nhân đưa tới, những người đó hơn phân nửa là tính toán cho cái đầu trên cổ mình, dù sao thì không ai hiểu rõ căn nguyên của vị Tần vương này, chỉ có thể lấy lòng trước rồi nói sau……..
Bước chân các cung tỳ càng đi càng nhanh, trong lòng thấp thỏm bất an, thầm oán sao hôm nay đến lượt các nàng đưa cơm cho “sát vương gia”?
Trong cửa sổ hình trăng tròn ở Thanh Trúc Cư, không có bàn gỗ đàn hay gỗ trầm hương, không có giường màu vàng tím mà chỉ có một chiếc chiếu đơn sơ.
Thiếu niên sắp nhược quán kia ngồi trước bàn trúc, vẻ mặt trong trẻo như ánh trăng mờ mờ, hắn tuyệt mỹ vô song, lạnh nhạt như khói, giống như một vị thần trên chín tầng trời lạc bước xuống nhân gian, toàn thân bạch y không nhuốm chút bụi trần, ngón tay thon dài cầm cây bút lông bạch ngọc, dáng vẻ đó thu hút nhường ấy, mê hoặc nhường ấy……
Hắn không thích xa hoa, bình thường luôn trầm mặc khiến người khác không cảm nhận được hơi thở của hắn, lại vô thức sợ hắn……..
Cung nữ dẫn đầu xếp ô lại, nước theo tán ô nhỏ xuống bên đôi giày thêu của nàng, nàng đột nhiên không đành lòng, không muốn mở miệng quấy rầy vị vương gia này, cũng đột nhiên cảm thấy những thứ kinh khủng đồn đại về ngài ấy đều biến thành một trang giấy mỏng, chọc nhẹ là có thể vỡ, khiến người khác không dám tin tưởng………
Người trong trẻo như vậy, đôi tay tinh khiết không nhiễm bụi trần như vậy, sao có thể là đao phủ diệt cả nhà người khác?
Không………
Một đôi tay phía sau lặng lẽ đẩy Túc Ngọc, nàng chợt phản ứng lại, bước từng bước nhỏ về phía chính điện Thanh Trúc Cư.
- Mời vương gia dùng bữa……..
Giọng của nàng hôm nay không sợ hãi, cũng không run rẩy mà dịu dàng như nước, nàng nghĩ ngài ấy nhất định cũng là một người dịu dàng tinh tế.
Trong số mười hai cung tỳ nhiếp chính vương ban cho Tần vương, chỉ có Túc Ngọc nhỏ tuổi nhất, nhan sắc bình thường, Túc Ngọc đoán nhiếp chính vương sở dĩ tặng nàng cho Tần vương vì nàng là một người trong nhóm nữ tỳ một đại nhân họ Thạch tặng cho nhiếp chính vương, nhóm nữ tỳ đó sau khi vào nhiếp chính vương phủ đều lần lượt bị đưa ra ngoài, đến giờ chỉ còn lại nàng thì được tặng cho Tần vương.
Nàng tuổi còn nhỏ nhưng có thể hiểu được loại không tín nhiệm này, nhiếp chính vương muốn mượn việc tặng để loại trừ “gian tế” là các nàng.
Nhưng khi thấy Tần vương nàng lại sợ loại “tặng” không có điểm dừng đó, có lẽ qua không lâu nữa nàng lại bị Tần vương tặng cho người khác? Tặng cho người xấu?
Thân là một tỳ nữ thấp hèn, lăn lộn trong các phủ đệ, nàng hiểu sâu sắc rằng qua không lâu nữa, tương lai khi kinh nguyệt của nàng đến, nàng sẽ bị cưỡng bức “bán thân”, từ đó về sau trở thành đồ chơi của quý tộc……..
Nghĩ đến đây Túc Ngọc sợ hãi và chán ghét từng cơn, nàng mới mười ba tuổi, nàng không muốn trở thành đồ chơi của người khác, nàng muốn ở lại đây, ở lại bên cạnh Tần vương.
Nàng nên làm gì đây? Nàng sẽ không để ngài ấy tặng nàng ra ngoài, sẽ không để ngài ấy tặng nàng cho những người xấu xa kia!
Nước canh ngân nhĩ hạt sen lành lạnh nhỏ xuống tay Túc Ngọc.
“Ối” một tiếng, nàng tức khắc run rẩy, bò rạp xuống đất:
- Vương gia tha mạng.
Người nọ thản nhiên đưa mắt nhìn nước canh nhỏ xuống trên tay nàng, cuối cùng, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ lau sạch nước canh trên tay.
Ánh mắt hắn như sáng như tối, con ngươi màu hổ phách có vầng sáng màu vàng nhạt đặc biệt kế thừa của hoàng thất Tây Tần chưa từng nhìn nàng, tiếp tục nghiên cứu sách trong tay.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Ngọc tức thì trắng bệch, nàng biết ngài ấy hoàn toàn không nhìn nàng, trong mắt ngài ấy nàng chỉ là một tỳ nữ không đáng kể, nhưng nàng lại thầm may mắn, điều này cũng có nghĩa hiện tại ngài ấy không nghĩ đến nàng, không cân nhắc đến việc đưa nàng ra khỏi phủ đúng không? Chí ít nàng vẫn có thể an toàn ở lại trong Tần vương phủ?
Các cung tỳ thi nhau bày biện thức ăn, không ai để ý đến khúc nhạc đệm nho nhỏ vừa rồi, bầu không khí áp lực ngột ngạt, các cung tỳ lần lượt rời đi, giống như chưa từng tới.
Các cung tỳ vừa đi, trong phòng Thanh Trúc Cư hiện ra vài hắc y nhân che mặt, bọn họ tay chân nhanh nhẹn đem toàn bộ thức ăn trên bàn dời đi, sau đó thay bằng thức ăn mới. Những thức ăn này đương nhiên là lén chuẩn bị, Tần vương phòng bị người khác, ngay cả những tỳ nữ từ trên xuống dưới trong Tần vương phủ, Tần vương đều không tín nhiệm một ai.
Bạch y thiếu niên ngồi một bên thờ ơ lạnh nhạt, con ngươi lạnh lẽo âm trầm. Đất Trường An, hiện nay thân phận của hắn đã công bố ra ngoài, lại có bao nhiêu người muốn mạng của hắn?
Hắn cười lạnh. Dù hôm nay hắn đang ở Tần vương phủ thì thế nào? Người của nhiếp chính vương vẫn trăm phương ngàn kế kết liễu tính mạng của hắn! Hắn sẽ không để chúng được như ý, hắn sẽ sống, sống để cười đến cuối cùng, hắn cũng sẽ để những người đó sống, sống để nhìn xem hắn đoạt đi hết thảy của chúng như thế nào…….
Bạch y thiếu niên đặt bút xuống, khẽ nâng tay lên, thuộc hạ áo đen tức khắc hiểu rõ.
Lâu Uyên xuống ngựa, từ cổng sau vào Tần vương phủ, vội vàng chạy đến Thanh Trúc Cư.
- Lâu đại nhân.
Mấy hắc y nhân trong phòng thấy Lâu Uyên đều cung kính hành lễ.
Bạch y thiếu niên thấy Lâu Uyên cũng lập tức đứng lên.
- Vương gia.
Lâu Uyên chắp tay hành lễ.
Tần vương một tay đỡ thân thể hơi khom xuống của huynh ấy. Hắn không thể nói bèn kéo huynh ấy đến ngồi trên ghế trúc, đưa một tờ giấy mỏng.
Trên tờ giấy viết mấy chữ đen.
Lâu Uyên nhanh mắt đọc xong chỉ nói:
- Tần Diêu ngừng chiến, ít ngày nữa nhiếp chính vương sẽ sai sứ Tần sang nước Diêu đàm phán hòa bình.
Tần vương chấn động, bàn tay trắng nõn nhấc bút ngọc lên, nhanh chóng viết: “Lần này Tần bại, sẽ hòa thân sao?”
Nhìn rõ tám chữ này, Lâu Uyên càng chấn động, sắc mặt cũng càng khó coi, khó khăn lắc đầu nói:
- Vi thần không biết…….
Trưởng công chúa Trọng Hoa liệu có hòa thân đến nước Diêu hay không, hắn không biết, nếu nhiếp chính vương không tiếc dùng một số lượng lớn cống phẩm để giải quyết thì đương nhiên sẽ không phái trưởng công chúa đi hòa thân, nhưng lần này bị thua nhiếp chính vương không cam tâm, hiển nhiên sẽ không dùng vàng bạc để giải quyết, e rằng sẽ tình nguyện đưa nữ nhân qua để “chà đạp”…….
“Đại ca, lần này đệ sẽ xin lệnh đi sứ Đông Diêu”.
Một tờ giấy trắng đưa tới trước mắt Lâu Uyên, Lâu Uyên kinh ngạc nhìn vẻ mặt kiên nghị của Tần vương.
“Thay đệ tìm một người có giọng nói trong trẻo, trầm ấm, và……..”
Bạch y thiếu niên viết thoăn thoắt.
Lâu Uyên hiểu ý Tần vương, một vương gia không thể nói chuyện thì vô duyên với đế vị, họ phải tìm một người có thể phối hợp với Tần vương, người này không chỉ có giọng nói khiến người khác tin phục mà còn có tài trí đuổi kịp Tần vương, có thể trong thời gian ngắn nhất nghĩ được Tần vương sẽ nói gì và nói ra khỏi miệng. Trong lúc bình thường người này chỉ cần đứng cạnh Tần vương, khiến người khác nghĩ rằng hắn ta chỉ là một thiếp thân thị vệ của Tần vương mà thôi.