Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe tiếng kêu đau khổ của nàng, hắn dần buông lỏng tay, con ngươi hằn tơ máu nhìn chằm chằm môi nàng, cánh môi màu đỏ vô cùng kích thích giác quan của hắn.

Hắn tuy buông lỏng tay nhưng không hề phản ứng được mình vừa mới làm gì.

Con ngươi đen nhánh như nhuộm máu đầy cao ngạo, Tang Vi Sương không khỏi nghĩ, Lâu Kiêm Gia ở thư viện Thánh Phong phải tự tin thế nào mới có thể trưởng thành thành một thiếu niên liều lĩnh như vậy. Là nhờ võ nghệ cao cường hay dung nhan tuyệt mỹ?

Không, nàng nhớ Lâu Kiêm Gia khi đó không giàu có, không xa hoa, không chút tiếng tăm, tuy xinh đẹp nhưng không thu hút sự chú ý của người khác, hắn luôn mặc y phục màu xám trắng, nàng chưa bao giờ thấy hắn mặc y phục màu sắc tươi đẹp, hơn nữa võ nghệ của hắn cũng được che giấu vô cùng tốt.

Tang Vi Sương híp mắt, đột nhiên cầm lấy cổ tay Lâu Kiêm Gia, ngón tay đặt lên mạch cổ tay hắn, thần sắc trong mắt toát lên vẻ nghiêm trọng.

- Lâu Kiêm Gia, có phải ngươi không khống chế được nội lực của mình?

Nàng nhẹ hỏi, ngữ khí lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông, con ngươi sâu thẳm vô cùng:

- Hay nội lực hùng hậu này không phải của ngươi, mà là người khác cho ngươi?

Nàng cuối cùng cũng hiểu, nội lực hùng hậu phải tu luyện ba mươi năm mới có trong cơ thể hắn không phải do hắn là kỳ tài học võ tự luyện ra mà là được “cao nhân” truyền thụ.

Ánh mắt Tang Vi Sương nhìn Lâu Kiêm Gia có chút kỳ lạ, hiển nhiên bây giờ nàng đã không thể dùng ánh mắt của quá khứ để đối đãi với Lâu Kiêm Gia rồi. Tiểu Lâu của nàng có bí mật mà nàng không hề hay biết.

- Có câu nội khí động bên trong, ngoại khí hại chính mình (ý nói nội lực tự mình tu luyện thì không sao, còn dùng nội lực do người khác truyền cho rất nguy hiểm, có thể tự làm hại chính mình), nội lực này rót vào trong cơ thể ngươi không biết thời gian bao lâu, nếu là sau mười năm thì ngươi mới có thể tự sử dụng cho mình, thu phóng tự nhiên, còn bây giờ, thứ này theo tâm trạng của ngươi hại người hại mình………

Tang Vi Sương biết hắn nghe không hiểu nhưng vẫn lựa chọn nói với hắn suy nghĩ trong lòng. Nàng biết lời nàng nói, hắn sẽ để tâm ghi nhớ. Cho dù sau này hắn nhớ lại thì ít nhất nàng cũng đã từng nói cho hắn biết.

Giọng nàng bình tĩnh nhẹ nhàng như nước suối thiêng chảy vào kênh rạch in sâu vào linh hồn hắn, dần dần hắn khôi phục lại vẻ trong sáng ban đầu.

- ………..

Hắn nhìn nàng, nhìn vết ngón tay đỏ nơi cổ nàng mà ngực quặn đau.

Hắn thế mà vô ý làm tổn thương nàng, hắn không rõ, không biết tại sao mình lại như vậy, không biết tại sao lòng đầy bi phẫn không chỗ phát tiết, tại sao khi nhìn gương mặt này thì ngực đau đến mức hận không thể lập tức chết đi.

Tang Vi Sương nhìn ra được vẻ bất an thậm chí vô cùng lo lắng trên mặt hắn, nàng biết hắn có chút tâm trạng không nơi phát tiết, hắn không phải hoàn toàn không hiểu gì, hoàn toàn không nhớ được gì.

Những thứ đó không phải đến rồi đi như mây khói trên sông, lúc đến mờ mịt lúc đi không bóng dáng. Mà nó như cơn gió thổi qua mặt hồ, tuy không bắt được nhưng để lại một làn sóng lăn tăn. Với Lâu Kiêm Gia mà nói, Hoa Dương công chúa tiền triều chính là một cơn gió như thế.

Tang Vi Sương đột nhiên hận mình của kiếp trước, nàng không muốn thừa nhận mình của quá khứ, bất luận là cao quý hay tuyệt diễm……..người đó đều không phải là nàng, nàng chỉ là Tang Vi Sương, là đại đương gia của Tang gia trà trang mà thôi.

Nàng đưa tay ôm lấy đầu Lâu Kiêm Gia:

- Tiểu Lâu, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi, từ nay về sau Cẩm Văn, Tiểu Lâu và ta sống nương tựa lẫn nhau, đợi sau này “bệnh” của Tiểu Lâu khỏi, Cẩm Văn cũng trưởng thành, ta sẽ tìm vợ cho hai người, đến lúc đó Cẩm Văn làm một vị quan nhỏ, vợ của hai người theo ta lo liệu phòng trà, mặt trời mọc làm việc, mặt trời lặn nghỉ ngơi, cuộc sống như vậy có phải rất tốt không………

Nàng vừa nói vừa cười hi vọng mà lòng xót xa……..

Lâu Kiêm Gia nghe không hiểu lắm, hắn chỉ rúc vào trong lòng nàng, quyến luyến hương trà tươi mát trên người nàng, hắn nghĩ cứ dựa vào nàng thế này cũng là một chuyện hạnh phúc.

- Lý nha đầu và Trương nha đầu tới tìm ngươi chơi, ngươi làm tổ trong lòng ta thế này không tốt đâu, Tiểu Lâu à.

Nàng cười nói, sợ hắn không nghe thấy còn lắc lắc hắn hai cái.

Người thiếu niên cọ cọ, hiển nhiên không muốn rời khỏi vòng ôm của nàng, càng không muốn đi gặp tiểu nha đầu gì gì đó.

Hắn mới không phải là trượng phu nuôi từ bé của ai hết, nếu phải thì cũng là của Tang Vi Sương, hắn ra ngoài thì mấy nha đầu kia lại hỏi này hỏi nọ. Không đi.

- Này, người ta đã tìm đến nhà rồi, ngươi còn không đi. Tiểu Lâu, ngươi như vậy bảo ta trở lại nói thế nào với người ta đây?.

Nàng cười hết cách, buông tay ra, nhét hắn vào chăn lông:

- Vậy ngươi ngủ đi, ta ra ngoài.

- ……….

Lâu Kiêm Gia mờ mịt, rốt cục thì vẫn không được gì cả, nàng vẫn không ở lại với hắn.

Hiếm khi hắn ngoan ngoãn không ầm ĩ với nàng nhưng nói thế nào cũng không chịu ra tiếp hai nha đầu kia, xem hắn là gì chứ, thời gian của hắn rất quý báu đó.

Sau khi Tang Vi Sương rời đi, hắn thò tay xuống dưới chăn lông lấy ra một vật, là một cây trâm gỗ đơn giản chất phác nhưng nhìn kỹ thì chính là gỗ trầm hương thượng hạng!

Lâu Kiêm Gia chăm chú nhìn cây trâm trong tay, khóe môi cong lên xinh đẹp, hắn biết lễ cập kê của nàng sắp đến rồi.

Tang Vi Sương vừa đến đại sảnh thì nghe được tiếng nói cười bên trong, hóa ra là Lý Đại Nha và Trương Nữu Nữu bắt được Tang Cẩm Văn, buộc hắn phải kể chuyện xưa cho họ nghe.

- Lục Vũ tại sao là thần trà?

Trương Nữu Nữu không hiểu hỏi.

Tang Cẩm Văn hơi không kiên nhẫn đáp.

- Ta vừa nói rồi, bởi vì ông ấy viết “Trà kinh”.

- Nhưng ngươi cũng vừa nói Lục Vũ đã viết trong “Trà kinh” là “Trà dùng để uống xuất phát từ Thần Nông.”, vậy tại sao thần trà không phải là Thần Nông?

Trương Nữu Nữu tiếp tục hỏi.

Tang Cẩm Văn nghe vậy thì mắt sáng lên, không ngờ đầu óc tiểu nha đầu này cũng rất tốt, không khỏi nhìn nàng ấy nhiều hơn.

Lý Đại Nha dường như phản ứng hơi chậm, dáng vẻ ngây ngốc không rõ tình huống ra sao.

***

Quá trưa hôm sau, Dương Yên và A Vượng về đến huyện An, mang theo tin tức tốt, trà trang bên Lạc Dương đã an bài ổn thỏa, nghỉ ngơi một chút khoảng mười ngày sau là cả nhà bọn họ có thể dọn đến Lạc Dương rồi.

Đêm khuya, Dương Yên thấy phòng Tang Vi Sương vẫn sáng đèn, nghĩ đến một chuyện quan trọng, nhân lúc hắn đi ngang phòng nàng thì sẵn tiện vào nói với nàng luôn.

Hắn gõ cửa, người bên trong dường như hơi chần chờ một chút.

Tang Vi Sương nghĩ tối thế này mà Dương Yên đến tìm nàng hẳn là có chuyện quan trọng, bèn khoác áo ngoài đi mở cửa cho hắn.

- Vào đi.

Nàng nói.

Dương Yên sau khi vào phòng liền đóng cửa lại, tuy đang là mùa xuân nhưng trời vẫn còn lạnh, ban đêm lại càng lạnh hơn.

- Đương gia, quả thực có chuyện quan trọng.

Dương Yên tiến một bước gần Tang Vi Sương hơn, gương mặt thanh tú rất nghiêm túc:

- Hôm đó trong một khách điếm ở Lạc đô, tôi vô tình vào nhầm phòng, nghe được người bên trong đang nói một tin tức trọng đại, người đó nói…….Tây Tần sắp khai chiến với nước ta rồi.

Dương Yên ánh mắt bất an, chỉ cảm thấy mình vừa nói xong câu này thì lưng cũng tê dại. Tuy từ nhỏ đến lớn hắn đã nghe nói đến chiến tranh rất nhiều nhưng chưa từng sợ hãi như bây giờ, dù sao thì khi đó tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, còn bây giờ trưởng thành, hiểu chuyện rồi thì mới biết cái gì gọi là sợ.

Thần sắc vốn bình tĩnh của Tang Vi Sương cũng thay đổi. Nàng vội vã muốn dọn nhà như thế là có nguyên nhân từ huyện lệnh phủ, ngoài ra nàng biết khi Tây Tần và Đông Diêu chính thức khai chiến thì nơi đầu tiên họ muốn đánh chiếm chính là Thiệu Nam.

Cái gọi là chính thức khai chiến không phải kiểu đánh chơi mà là mang theo âm mưu, ý đồ diệt quốc! Mấy chục năm nay Tây Tần và Vũ quốc tiền triều đã đánh nhau không dưới mấy mươi trận, bởi quốc đô tương đối gần nên thậm chí có những đội quân muốn đánh thẳng đến hoàng thành, nhưng đánh tới đánh lui đôi bên đều chưa từng chiếm được lợi ích, trận chiến đó cũng không phải trận chiến đàng hoàng. Nếu Tây Tần thật sự muốn đánh trận đầu ở Thiệu Nam, chiếm được Thiệu Nam thì khu vực trọng yếu về kinh tế, kho lúa gạo cá của Đông Diêu là Hoài Châu cũng sẽ có được dễ như trở bàn tay.

Đây là điều mà trước đây khi còn là công chúa, thái phó đã nói với phụ hoàng.

Editor: Mình vừa nhận được tin từ mod muốn chọn 1 số trích dẫn hay ho, ấn tượng trong các truyện để làm quote, cho nên các bạn có ai thấy câu nào hay trong truyện thì cho mình biết để mình gửi cho mod nhe, cám ơn nhiều. ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK