Người Tần trong lòng biết rõ, ngày mồng một tháng chín, trên đường chỉ có vài người đi đường, không ai chọc phá ai, vốn là kẻ địch giao chiến đấu đá hằng năm, không phải bên này chiến bại cầu hòa thì là bên kia chiến thắng xưng đại ca, hai bên ai cũng chẳng tin ai, cái họ muốn chỉ là lợi ích.
Xe ngựa của sứ thần nước Tần xuyên qua cổng thành Lạc đô đồ sộ, hộ quốc tướng quân Bạc Ngạn của Đại Diêu cưỡi bạch mã nghênh đón, nhàn nhạt hỏi dò một câu:
- Vương gia, công chúa thánh an.
Trừ hai chữ thánh an, phần nhiều là khinh bỉ và giễu cợt.
Không ai để ý lời chào hỏi ngắn gọn này. Mỗi người đều đang phỏng đoán tâm tư đối phương, đều vắt hết óc để tranh thủ được lợi ích lớn nhất.
Bạc Ngạn cưỡi bạch mã đi đầu phía trước, sứ thần nước Tần theo sau, đoàn xe chậm rãi đi về phía hoàng cung.
- Nữ nhân kia đâu?
Đôi mắt sáng nhìn thẳng phía trước, hắn lạnh giọng hỏi Thận nhi.
- Chủy Vũ đại nhân sau giờ Mùi sẽ ở điện Quỳnh Du đợi ngài.
Thận nhi cúi đầu đáp, hai người không trao đổi ánh mắt.
- Ngươi nếu không đi nhắc nhở nàng ta, nàng ta nhất định sẽ không để trong lòng.
Bạc Ngạn lúc này mới nhìn Thận nhi:
- Sau khi thánh thượng tiếp kiến sứ Tần, ngươi đi tìm nàng ta.
Thận nhi im lặng gật đầu, sắc mặt hơi khó coi. Hắn không biết Bạc Ngạn rốt cuộc ôm tâm tư gì với nữ nhân kia, không phải không quan tâm cũng không phải quá thân thiết, chính cái loại nóng lạnh đủ cả này khiến người ta có cảm giác lập lờ nước đôi, mới khiến hắn sinh lòng ngờ vực, nhưng hắn hiểu rõ Bạc Ngạn đối xử với Tang Vi Sương rất khác biệt.
Hai bên đường có dân chúng xem cuộc vui nhỏ giọng nghị luận.
- Nghe nói Tây Tần bại bởi hộ quốc tướng quân chúng ta, cho nên vì cầu hòa mà đưa “lão xử nữ” trưởng công chúa gả tới.
- Hóa ra là vậy, ta còn nói sao phải phái một công chúa đường sá xa xôi đến đây chứ.
- Nè, nhiếp chính vương nước Tần sợ Hoàng thượng nhìn công chúa ấy không vừa mắt nên tin tức hòa thân vẫn chưa thả ra đấy.
- Công chúa ấy bao nhiêu tuổi?
- Hai mươi hai.
- Đang tuổi thanh xuân nở rộ, lại là nữ tử chưa xuất giá, đây là chuyện rất đáng buồn, trưởng công chúa lần này nếu không được Hoàng thượng nhìn trúng, trở về nước Tần sợ là càng không ai muốn……
Một ông lão trà lâu sờ cằm nói.
- Các huynh đệ, chúng ta đánh cược, cược xem Trọng Hoa công chúa này có thể cấu kết với Hoàng thượng không?
Các công tử thiếu gia trong trà lâu cũng ầm ĩ.
- Vụ cược này không hay, không ai chơi với ngươi đâu, kẻ mù cũng thấy là không thể nào! Hơn nữa, có lời đồn là vị kia của Thần gia Hoài Châu sắp tiến cung rồi……
Nam tử kia vừa nói vậy, mọi người nghe đều gật đầu:
- Phải đó, Trọng Hoa công chúa này không có số mệnh tiến cung, trở thành một trong tứ phi cũng khó……..
Công tử đòi đánh cược nghe vậy không phục, tuy bản thân cũng cảm thấy Hoàng đế Đại Diêu sẽ không vừa ý Trọng Hoa công chúa, nhưng vì hắn đưa ra đề tài đánh cược lại bị mọi người ngó lơ nên đỏ mặt tía tai nói:
- Nữ nhân nào trong cung có số mệnh làm tứ phi? Hoàng thượng hiện tại có tứ phi sao? Xung quanh bất quá cũng chỉ có một Vương mỹ nhân đắc sủng! Này! Gia hôm nay cứ muốn cược vị công chúa này không chỉ có thể tiến cung mà còn có thể trở thành phi tử của Hoàng đế! Gia cược ba ngàn lượng!
Các vị công tử vốn đang nói cười ha ha, khi nghe Nhậm Tây Dương cược ba ngàn lượng thì chung quanh lập tức yên tĩnh lại, không chỉ thế mà trên mặt mọi người đều là vẻ không thể tin được.
Nhậm Tây Dương là ai? Gia đình không thể nói là giàu có, chỉ có thể nói là khá giả, có một ngoại tổ phụ làm thiếu bảo, nhưng đó là ngoại tổ phụ, không phải gia gia hay phụ thân, mẹ hắn cho rằng bản thân hạ mình gả cho cha hắn, cha hắn lại là người sợ vợ nên tiền bạc trong nhà đều do mẹ hắn quản, hắn suốt ngày không có chuyện gì làm, theo một đám công tử Lạc Dương trà trộn vào các trà lâu tửu quán, phẩm hạnh của hắn chưa đến nỗi đi thanh lâu vũ phường, bình thường những người này thích ầm ĩ nhỏ đánh cược nhỏ, chưa từng thấy Nhậm công tử đưa ra số tiền cược vượt quá năm trăm lượng.
Trong cơn tức giận, hắn lại nói ra ba ngàn lượng, chẳng lẽ đầu bị ngập nước à?
- Này, Nhậm Tây Dương ngươi động kinh hay sao thế? Coi chừng mẹ ngươi mà biết sẽ đánh gãy chân ngươi!
Người này vừa trêu chọc, những người khác đều “Ha ha ha……” cười lớn.
- Đệch cơm mẹ nấu, tưởng gia cược không nổi à? Gia hôm nay đã quyết định cược rồi, ai không dám cược tránh qua một bên!
- Ơ hay!
Công tử kia xắn tay áo lên nói:
- Nhậm Tây Dương ngươi cũng dám cược, lẽ nào lão tử không dám cược? Ba ngàn lượng đúng không? Cùng tiền cược, ta cược Trọng Hoa công chúa tới thế nào về thế nấy!
Công tử kia quét mắt qua mọi người phía sau:
- Các huynh đệ, ai dám cược thì cược cho Nhậm Tây Dương xem nào!
- Nhậm Tây Dương cũng dám cược, chúng ta có gì mà không dám cược?
- Thời hạn cược thì sao? Bao lâu?
- Đương nhiên là cược đến khi sứ Tần quay về!
- Không, cược một năm, trong vòng một năm!
Nhậm Tây Dương vỗ ngực nói.
- Ngươi là vì trong vòng một năm gom đủ ba ngàn lượng chứ gì!
- Ha ha ha……..
Các công tử cười nghiêng trước ngả sau.
Đoàn xe sứ thần nước Tần đã cách căn trà lâu cũ ấy rất xa, tiếng cười của những công tử trẻ tuổi cũng chìm trong tiếng gió.
Lạc đô tháng chín, “cúc hữu anh, phù dung lãnh. Hán cung thu lão, kỵ hà hóa vi y”. (trích “Hoa lịch” của Trình Vũ Văn thời Minh, nghĩa: “tháng chín: cúc nở hoa, sen lác đác. Hán cung mùa thu, đem cành lá của sen và cây củ ấu làm thành y phục”)
Đoàn xe đi ngang qua bờ sông Khổ Lạc đô, cơn gió mát nhẹ nhàng thổi tung màn xe màu ánh trăng của sứ Tần, đôi mắt tuyệt mỹ màu hổ phách lộ ra trong tầm mắt mọi người, chỉ có điều…….một khối ngân giáp che đi nửa gương mặt hắn, mọi người chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ như tranh vẽ………
Người đi đường ngang bờ sông Khổ hít sâu một hơi, khuôn mặt tuyệt mỹ như vậy, ẩn bên dưới mặt nạ bạc kia lại là một dung nhan nghiêng nước nghiêng thành đến nhường nào?
- Mau nhìn kìa! Có hạc trắng bay về phía ngài ấy!
- Mau nhìn kìa!
Một thiếu niên cưỡi bò chỉ vào hai con hạc trắng xinh đẹp từ trên trời bay xuống, lớn tiếng kêu lên.
Lúc này không chỉ người qua đường bên sông Khổ mà ngay cả binh sĩ hộ tống đoàn xe cũng dõi mắt nhìn “kỳ quan” này.
Hạc trắng đáp xuống trước vương tọa của sứ Tần, chặn đường đi của họ, lễ quan chú ý đến hạc trắng đương nhiên bối rối cho dừng xe. (hạc được người TQ xem là biểu tượng của quân tử, may mắn, hạnh phúc, trường thọ,… chúng là loài chim được tôn kính chỉ sau phượng hoàng nên lễ quan không dám tùy tiện mạo phạm đám hạc này)
Hai con hạc trắng kia đáp xuống, tiếp theo lại có ba con khác đáp xuống trước vương tọa, màn xe màu ánh trăng, mỹ nam tử dung mạo tuyệt thế……và hạc trắng “quỳ xuống” như kỳ tích……
Quả thực là sáng chói mắt của dân chúng, hạc trắng vốn là vật tiên, chẳng lẽ nam tử trên vương tọa kia là thần tiên lạc bước xuống trần?
Đời sau có câu thơ “Tần vương Lạc thành kinh hạc triều” (Tần vương ở Lạc Dương kinh động hạc bay tới triều bái) lưu truyền hậu thế, chữ “triều” trong câu thơ này mang ý “triều bái” (chầu lạy vua), có thể thấy các văn nhân đời sau đã giải thích lần đi sứ này của Tần vương thành một tràng nhân quả luân hồi.
Đời sau cũng sinh ra các thuật ngữ “bạch hạc kinh giá” (hạc trắng kinh động xa giá), “Khổ thủy lạc hạc” (hạc đáp xuống bên sông Khổ), “quỵ hạc tự tu” (hạc quỳ xuống tự thấy mình xấu hổ) dùng để hình dung dung mạo tuyệt mỹ của một nam tử.
Dù Bạc Ngạn ngày xưa được xưng “Lạc Dương đệ nhất mỹ nam” cũng không khỏi sững sờ tại chỗ, hắn trước nay chưa từng để ý đến dung mạo, dù người khác có khoe khoang “danh tiếng” của hắn, hắn cũng chưa từng để ý mấy thứ này. Nhưng khi đối mắt cùng nam tử trên vương tọa kia, đối diện với đôi con ngươi tuyệt mỹ màu hổ phách ấy……hắn thế nhưng lại cảm thấy có chút “xấu hổ”…….
Có điều Tần vương Kiêm Gia dùng ngân giáp che mặt là ý gì?
Trên đời những người muốn che giấu dung mạo mình không ngoài lý do dung mạo bản thân quá xấu hoặc sợ bị kẻ thù nhận ra…….nhưng chỉ khuôn mặt Tần vương thôi đã khiến người khác kinh ngạc than thở, tuyệt đối không phải loại thứ nhất, vậy chỉ có thể là loại thứ hai?
Đôi con ngươi đen nhánh thấu triệt trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Bạc Ngạn nheo lại.