Bạch Lộ hiểu rõ ý của chủ tử, tốt nhất là có thể mang về một hai người sống nên đã ra lệnh cho một nhóm tử sĩ theo hắn rút đao cận chiến.
Bạch Lộ cưỡi ngựa dẫn đầu lao vào vòng chiến, kỵ binh Tây Tần khí thế nhẹ nhàng như mây đen đè thành, dụng binh tinh chuẩn mà tàn bạo, xuất đao nhanh chóng, ra tay độc ác, chỉ một trận chiến mà bên của Bạch Lộ thương vong không ít.
Trận ác chiến tối qua vừa tàn nhẫn vừa hỗn loạn. Thần gia chỉ bắt được hai kỵ binh nhưng tổn thất tới bốn mươi năm mươi tinh binh. Hai kỵ binh Tây Tần kia sau khi bị bắt đã song song tự vẫn, một người chết ngay tại chỗ, người còn lại sau khi tự vẫn thì như kỳ tích, tuy tắt thở nhưng đại phu phát hiện mạch vẫn còn đập. Bạch Lộ cấp tốc mang người đó về quận Lưu, báo cáo việc này với Thần Tố Hi. Kỵ binh Tây Tần bị mang về ấy đến giờ vẫn hôn mê, bị người của Thần gia khống chế, hiện tại chỗ dưỡng thương của hắn được Thần gia phái trọng binh canh gác.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Lộ đứng trước mặt Thần Tố Hi, vẻ mặt nặng nề và cung kính nói:
- Chủ tử, binh sĩ Tây Tần kia vẫn chưa tỉnh lại.
- Trong khoảng hai ngày này thôi.
Thần Tố Hi đón lấy khăn nha hoàn đưa tới lau mặt, nhàn nhạt trả lời Bạch Lộ. Tiểu nha hoàn kia cẩn thận nhận khăn Thần Tố Hi đã dùng xong, không dám ngẩng đầu bưng chậu nước rời đi.
Thần Tố Hi ngồi ở mép giường trầm mặc một lát mới hỏi:
- Bên Thiệu Châu thế nào?
Hiển nhiên Thần Tố Hi muốn biết tình trạng hiện nay của Thiệu Châu, quân Tần tiến quân hàng loạt vào Thiệu Tây, chắc là sẽ không yên ổn ngồi không, đã qua ba ngày rồi, tình hình chiến đấu của Thiệu Châu đã truyền đến tai Hoàng đế, ít ngày nữa Hoàng đế sẽ phong tướng điểm binh phái người Nam chinh, chỉ là không biết lần này ai sẽ được phái ra trận? Bất luận người đó là ai, Lạc đô bây giờ e rằng sớm đã hỗn loạn, đến thời điểm nguy hiểm, mọi người đều ra sức khước từ, ai cũng không muốn đi nộp mạng.
Nụ cười nơi khóe môi Thần Tố Hi cực lạnh, hắn lười biếng lại tựa như mất hứng đưa tay cầm áo mỏng được xếp một bên, tất cả y phục của hắn kể cả trung y và đồ lót đều có màu gần màu tím, chẳng hạn trung y của hắn là màu tím đậm gần như đen, điều này rất giống với Diêu Dương hầu Phó Họa Khánh trước kia, bọn họ gần như không chỉ có tính tình tương tự mà còn có sở thích tương tự.
Thần Tố Hi nghe xong khẽ hừ một tiếng:
- Tri châu Thiệu Châu dẫn người phản kích quân Tần tàn bạo, tuy nghe có vẻ không tự lượng sức, nhưng đánh một trận thì cho dù chết cũng là sinh vinh tử ai(sống làm người ta quý mến, chết khiến người ta bi thương), một tri châu nho nhỏ có thể được vạn dân tưởng niệm cũng là xứng đáng.
Hắn vừa hờ hững nói vừa nâng ánh mắt biếng nhác mà sắc bén nhìn Bạch Lộ:
- Bạch Lộ, chăm sóc binh sĩ Tây Tần kia cho tốt, đề phòng hắn tự vẫn. Ta sẽ viết một lá thư cho Hoàng đế, ngươi có thể sẽ phải mang người đó đi Lạc đô một chuyến.
Bạch Lộ nghe xong hơi kinh ngạc ngẩng đầu, ngay lập tức hiểu được ý của chủ tử, chủ tử muốn hắn vào kinh không chỉ vì mang theo binh sĩ Tây Tần kia, nếu hắn đoán không sai thì suy nghĩ chủ yếu của chủ tử là muốn hắn nhận lệnh quân vương làm việc.
Sắc mặt Bạch Lộ trở nên nghiêm trọng, hắn chắp tay tuân lệnh:
- Dạ.
Thần Tố Hi khẽ nâng mắt, giọng điệu vẫn không nhanh không chậm không mặn không nhạt:
- Trước khi đi, cáo biệt với Uyển Y rồi hẵng đi.
Hắn nói rất nhẹ nhàng, trong tay còn cầm cái tua hạ nhân mới làm, ánh mắt lạnh lẽo căn bản không đặt trên người Bạch Lộ nhưng Bạch Lộ lại cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng sắp chết đuối, gương mặt nóng bừng.
Tâm tư nho nhỏ của hắn chẳng lẽ đều viết ở trên mặt? Chủ tử biết cả rồi?
Đúng vậy, một hạ nhân như hắn sao dám nghĩ đến nhị chủ tử, hắn chỉ là một hạ nhân, trong khi Uyển Y tiểu thư là Hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ tương lai, hắn và tiểu thư từ khi ra đời đã định sẵn ở hai đầu trời đất, hắn từ lâu cũng đã hết hi vọng, chỉ mong được lẳng lặng bảo vệ tiểu thư, chỉ là bảo vệ mà thôi.
Nửa người trên của Bạch Lộ run rẩy rất dễ nhận ra, hắn cắn răng không biết trả lời chủ tử thế nào, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đáp dạ.
- Lui xuống đi.
Thần Tố Hi dù sao cũng không phải loại người vô tình đến mức tuyệt tình, trong lòng hắn khẽ thở dài, có chút không biết nói thế nào.
Bạch Lộ suýt nhận ra sự bất đắc dĩ trong giọng nói của chủ tử, hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhưng cuối cùng lại tự phủ nhận trong lòng, Thần gia gia chủ thông minh quyết đoán, sao có thể vì vận mệnh người khác mà sinh lòng cảm khái? Chủ tử không phải người như vậy. Hắn lặng lẽ lui ra ngoài, đóng cửa lại.
***
Lưu Hà phân đà của Lưu Ly Đường, dưới tàng cây hoa đào ở hậu viện Tây viện, màu đỏ tươi vương vãi, ánh mặt trời loang lổ rải rác khắp mặt đất, mấy người trong viện ngồi vây quanh cái bàn đá, người thiếu nữ áo vải màu tím nhạt, váy màu lam nhạt ngồi ngay gốc cây đào, đối diện nàng là một thiếu niên khoảng mười một mười hai tuổi, toàn thân y phục màu xanh bích nhạt, làn da trắng trẻo, đôi mắt chói lọi như châu báu phát sáng, môi đỏ hơi chứa ý cười, hắn lúc này không phải đang nhìn thiếu nữ kia mà là nhìn thiếu niên y phục màu tuyết bên cạnh nàng.
Tang Cẩm Văn nghĩ thầm, sao hắn càng nhìn càng thấy đại tỷ và Kiêm Gia ca ca xứng đôi chứ? Hơn nữa biểu cảm của họ cũng rất hợp, một lãnh đạm, một ngây ngốc; một thì mặt mũi lạnh lùng nhưng khí chất thanh khiết, một thì vẻ mặt biếng nhác nhưng tiềm ẩn sắc bén. Hắn nghĩ Kiêm Gia ca ca tuy trí óc suy nhược nhưng lại có khí thế cực mạnh, thỉnh thoảng ánh mắt huynh ấy lại mang theo vẻ sắc bén, chỉ là rất ít người chú ý thấy điều này, người ta chỉ chú ý tới dung mạo xinh đẹp của huynh ấy……….