Ngược lại hai nha đầu Thục Điệp và Niệp Hiệp, Dương Yên và Tang Cẩm Văn còn trẻ đều tỏ vẻ hứng thú, thấy bánh hoa đào đã ăn hết, Cẩm Văn kéo tay Dương Yên và Thục Điệp nói:
- Hai vị tỷ tỷ, Dương Yên ca ca, chúng ta cũng đi xem thử đi!
Cẩm Văn lại nhìn về phía Tang Vi Sương và Lâu Kiêm Gia đang ngồi yên:
- Hai vị đại ca! Hai người cũng đừng ngồi nữa!
Tang Cẩm Văn lại đưa tay kéo Vi Sương, hắn trừng mắt như trẻ con, hạ giọng nói:
- Đại tỷ, hôm nay sinh nhật tỷ, là ngày may mắn nhất, nên đi xin một quẻ đi, bà lão bán bánh đã nói là rất linh nghiệm mà!
Cẩm Văn thuyết phục Tang Vi Sương thành công, rất có cảm giác thành tựu, lúc này ba người Vấn Ngọc, Thục Điệp và Niệp Hiệp đã đứng trước quầy của Bán tiên trai.
- Quẻ của vị cô nương này cho thấy năm nay vận thế bình thường, không mất cũng không được.
Một bán tiên chân trần chỉ liếc qua Vấn Ngọc liền đưa ra lời giải quẻ.
Vấn Ngọc nghe là quẻ bình thường thì trong lòng hơi mất mát, bèn thảy thêm một lần nữa:
- Bán tiên, sang năm thì sao?
Lúc này vị bán tiên chân trần nọ mới đưa mắt nhìn nàng ấy, chợt hỏi:
- Cô nương là chấp niệm nhân duyên hay chấp niệm tiền đồ?
Vấn Ngọc đâu dám trực tiếp thừa nhận hỏi nhân duyên, đỏ mặt nói:
- Đều hỏi, đều hỏi.
- Cô nương sang năm cũng như vậy.
Bán tiên rũ mi nói.
Vấn Ngọc không tin cả đời mình sẽ trôi qua bình thường nhạt nhẽo, bèn dứt khoát thảy Quy bàn tệ lần nữa, khuôn mặt hơi nhợt nhạt:
- Vậy năm sau nữa thì sao?
Bán tiên khẽ đưa mắt nhìn quẻ:
- Ồ, chúc mừng cô nương ba năm sau tâm tưởng sự thành.(điều nghĩ trong lòng trở thành sự thật)
Vấn Ngọc nghe thế thì vẻ phiền muộn trên mặt trước đó tức khắc không còn, tuy trước đây nàng cũng không tin những thứ này nhưng khi nghe bán tiên nói bốn chữ “tâm tưởng sự thành” nàng lại tin, liền vui vẻ cho tiền thưởng.
Người kế tiếp – Thục Điệp không câu nệ lễ tiết mà trực tiếp hỏi về nhân duyên, bán tiên chỉ nói cô nương trong ba năm sẽ không hứa gả, Thục Điệp hơi thất vọng, lập tức một mình trở lại chỗ bà lão bán bánh hoa đào, gọi một chén bánh, thêm nửa muỗng nước cốt đường, lão bà bà còn khuyên nàng ăn ít một chút kẻo tối đau răng.
Tang Cẩm Văn đứng xếp hàng hồi lâu rốt cục cũng tới lượt hắn, hắn nhanh chóng đến trước quầy của Bán tiên trai, nâng Quy bàn tệ lên, dáng vẻ thành tâm cầu khẩn, nhắm mắt lại hà hơi vào trong tay.
Vi Sương đứng phía sau Cẩm Văn suýt bị dáng vẻ ấy của đệ đệ chọc cười, bèn thấp giọng thúc giục.
Cẩm Văn mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bàn tay khẩn trương ném Quy bàn tệ trong tay xuống.
Quy bàn tệ rơi xuống bàn, phát ra mấy tiếng vang, bán tiên phe phẩy quạt hương bồ, không hề đưa mắt nhìn quẻ, vẻ mặt biếng nhác. Nhưng khi bán tiên ấy đưa mắt nhìn lên, vừa định cụp mắt xuống thì giống như chưa nhìn rõ, vội vàng nhìn trở lại.
Chung quanh đã có người ngạc nhiên, trước nay bán tiên chưa từng nhìn quẻ nhiều hơn một lần, quẻ này khó giải?
Bán tiên đưa mắt nhìn Cẩm Văn:
- Tiểu công tử hỏi về công danh?
Cẩm Văn đỏ mặt, nín thở nhìn chăm chú, tim đập thình thịch:
- Phải, tiên sinh...quẻ không ổn à?
Bán tiên vừa đưa tay nhặt lại quẻ vừa nói:
- Tiểu công tử nếu dốc lòng vì nước nghe nhiều hiểu rộng, chắc chắn sẽ được địa vị cao.
- Ồ!
Những người chung quanh kêu lên:
- Quẻ tốt!
Dường như đã lâu không nghe bán tiên giải ra quẻ tốt, lại là lời bình “được địa vị cao” nên mọi người đều nhìn về phía Tang Cẩm Văn. Tang Cẩm Văn không hiểu sao đột nhiên không vui, hắn muốn một tương lai tốt nhưng không phải là một tương lai như vậy, cuối cùng hắn mất hứng mà cho tiền thưởng, nói nhỏ:
- Loại chuyện này vẫn là không thể tin………
Khi Tang Cẩm Văn cho tiền thưởng xong, bán tiên nọ lại nhìn hắn:
- Tiểu công tử hãy nhớ, dốc lòng vì nước, nghe nhiều hiểu rộng.
Cẩm Văn sững sờ nhìn bán tiên nọ, thật lâu mới gật đầu:
- Đa tạ tiên sinh, hậu sinh ghi nhớ.
Tang Vi Sương thấy rõ biểu cảm của Cẩm Văn, trong lòng cũng đoán được đại khái bảy tám phần.
- Cẩm Văn, ta không cần xem quẻ, chúng ta tiếp tục đi ăn bánh hoa đào chờ Đào hoa yến đi.
Đang lúc Tang Vi Sương thở ra một hơi dài thì Cẩm Văn đột nhiên nhìn nàng:
- Cái gì? Đại ca, chúng ta vất vả lắm mới xếp hàng tới đây, đại ca lại không xem quẻ à?
Mặc dù hắn không cho rằng quẻ đúng, nhưng hắn không muốn đại tỷ bỏ lỡ.
- A? Được rồi được rồi..
Tang Vi Sương bất đắc dĩ nắm lấy sáu đồng Quy bàn tệ, tiện tay thảy lên.
Bán tiên nhìn quẻ rồi không kiềm được nhìn gương mặt Tang Vi Sương, khẽ mỉm cười.
- Sao, tiên sinh, quẻ cho thấy thế nào?
Tang Vi Sương hỏi, trên mặt là sự tự tin và kiềm chế phi thường.
- Công tử, quẻ này không cần hỏi tiền đồ hay nhân duyên, đây là quẻ đào hoa, vậy không cần ta nói thêm nữa chứ?
Bán tiên cười nói.
Cái gì?
Tang Vi Sương lúc này mới cúi đầu nhìn quẻ mình ném ra, a! Đây chắc chắn là quẻ đào hoa, không có quẻ nào rõ ràng hơn quẻ này!
Nàng nhất thời đen mặt, không ngờ tiện tay thảy một quẻ lại là quẻ đào hoa.
- Ta không tin cái này, ta xem sang năm.
Nói rồi nàng nhặt sáu đồng Quy bàn tệ kia lên, lại thảy lần nữa.
Bán tiên nhìn rồi cười nói:
- Vẫn là đào hoa.
- ...
Tang Vi Sương nhìn quẻ kia, tức thì vô cùng buồn bực, nhặt lấy Quy bàn tệ thảy lại lần nữa:
- Năm sau nữa thì sao?
Nàng không tin chả lẽ có thể tiện tay thảy ra toàn là quẻ đào hoa? Công chúa chuyển thế tạm không nói đến tương lai, ít nhất cũng không nên là loại vận mệnh này chứ!
- Quẻ này sáu đồng tạo thành hình hoa, chính là quẻ đào hoa, công tử ba năm đào hoa là nhân duyên tốt trăm năm hiếm thấy, đoạn nhân duyên này ắt sẽ thành giai thoại một phương.
Quẻ này cũng đã thu hút vài bán tiên chân trần đang ngồi bên cạnh.
Mọi người chung quanh khen thiếu niên này tu được ba năm đào hoa, quẻ đào hoa sáng rực, còn nói hắn tương lai nhất định sẽ hưởng phúc hiền thê mỹ thiếp trong lòng, trở thành giai thoại một phương.
Hiền thê mỹ thiếp con mẹ nó! Nàng đâu phải nam nhân thực sự mà có thể lấy tam thê tứ thiếp, cần ba năm đào hoa làm gì? Nàng hiểu thuật mệnh lý nên biết rõ, nữ tử gặp phải quẻ đào hoa, chắc chắn không phải là chuyện tốt!
- Ha ha, ta muốn mở ca vũ phường hay tụ tập đánh mã điếu? Ta cần ba năm đào hoa làm gì?
Tang Vi Sương cười đến da mặt rút gân, nàng móc ra một xâu tiền, gỡ mười mấy văn đặt trên bàn gỗ.
Rồi nàng kéo Tang Cẩm Văn và Lâu Kiêm Gia chen ra khỏi đám đông.
- Công tử, quẻ là thiên ý, thiên ý không gạt người!
Vài bán tiên hướng về phía bóng lưng Vi Sương đi xa, cười nói, những người chung quanh cũng nhao nhao cười theo.
- Tỷ……..tỷ giận à?
Ra khỏi đám đông, Tang Cẩm Văn dè dặt nhìn Tang Vi Sương.
Vi Sương sảng khoái lắc đầu:
- Không, giận làm gì? Tỷ đâu tin mấy thứ kia.
Nàng tuy nói vậy nhưng đáy mắt lại đầy vẻ nghi hoặc. Nàng chỉ nghĩ là trò vui nhưng lại tiện tay ném ra loại quẻ này, cứ xem như chọc cười người khác thôi.
Lúc này đoàn người dần dần tụ tập lại một nơi, vài người hầu của các quý công tử nói với công tử nhà mình:
- Công tử, chúng ta mau vào Xuyên Ông các đi, Đào hoa yến sắp bắt đầu rồi, yến hội lần này có mời cả đích tử của Dung Dữ hầu gia là Bạc Ngạn tướng quân đấy!
Mấy vị công tử kia đều có tướng mạo nho nhã tuấn tú, nhìn rất có giáo dưỡng, dưới sự kêu gọi của thư đồng thì nhấc y phục nhanh chóng tiến vào Xuyên Ông các.