- Ông ấy……..có chút bảo thủ, xem rượu và trà còn hơn cả mạng, nhiều lần giảng bài cho ta mà uống say bí tỉ.
Dương Yên chưa từng thấy Tang Vi Sương hình dung như thế về một người, mang theo chút oán trách nghịch ngợm, giống tiểu nữ nhi làm nũng với phụ thân, chỉ có lúc này hắn mới thấy được hơi thở nên có của những thiếu nữ đồng trang lứa trên người nàng.
Tang Vi Sương bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, nàng vội nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
- Ừm, trà của Dương quản sự là ta thích uống nhất.
Nàng vừa nói như vậy, gương mặt tuấn tú của Dương Yên tức khắc đỏ lên. Bàn tay cầm ấm lưu ly của hắn hơi run, hắn nghĩ vừa rồi hắn không có nghe lầm, nàng nói “thích”, nàng thích uống trà hắn pha.
Lâu Kiêm Gia ngồi yên bên cạnh không hề ngắt ngang đoạn đối thoại giữa hai người, hắn an tĩnh cứ như không ngồi ở đó vậy. Lúc nào hắn cũng giữ vững khí chất thanh lịch nho nhã từ bên trong, khiến người ta liên tưởng đến các vị thần không nhuốm khói lửa nhân gian trong Sơn Hải Kinh hoặc trong các truyền thuyết xa xưa.
Không có ai cố gắng trò chuyện cùng hắn, hắn càng không nhiều lời với người khác câu nào, trong hơi thở an tĩnh của hắn chỉ chứa được một mình Tang Vi Sương.
Hắn nghe họ nói về thơ, về chuyện cũ, hắn không hề để ý đến mấy câu thơ đó mà chỉ nghe Vi Sương nói về sư phụ nàng, chuyện của Vi Sương dù hiện tại hắn nghe không hiểu cũng sẽ nghiêm túc lắng nghe. Hắn không biết “Trăng sáng soi ánh tuyết” gì gì đó nhưng lại rất thích câu “Kiêm gia thương thương, Bạch lộ vi sương”. Bởi câu thơ này có đủ hai người họ trong đó, có tên của hai người. Một câu thơ thật hay, không câu nào khác có thể khiến hắn thích đến thế, thích tới mức chỉ nghe nàng đọc một lần là nhớ kỹ.
Tang Vi Sương nghiêng đầu thấy Lâu Kiêm Gia cười ngây ngốc, nhìn hắn cười trong lòng nàng cũng vui vẻ, nàng không hỏi hắn vui cái gì mà chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của hắn.
Chuyện vui, chuyện may mắn của đời người: thưởng trà ngắm hoa, ngắm Kiêm Gia.
Ha ha ha, nàng trộm vui sướng trong lòng, nếu Lâu Kiêm Gia biết nàng đang nghĩ gì lúc này, chẳng phải sẽ ngượng chết sao.
Dương Yên vừa nhấc mắt thì thấy cảnh này, Tang Vi Sương nghiêng mặt chăm chú ngắm gương mặt nghiêng của Lâu Kiêm Gia, cười đầy thỏa mãn.
Dường như nghe được tiếng thứ gì đó kéo căng rồi đứt lìa, Dương Yên thất thần đứng nguyên tại chỗ.
“Chén nhỏ lưu ly, Linh lung thiên hạ, Loạn thế này tình phải chia xa, Đảo điên một dải sơn hà, Thế thời loạn lạc biết là về đâu?”(Lưu ly bôi trản, Linh lung thiên hạ, Loạn thế tình thương, Khuynh tẫn thiên hạ, Vi y thủy loạn). Nơi xa không biết ai đã hát lên bài ca dao lưu truyền suốt trăm năm qua của quận Lưu. Tim hắn nhất thời như rơi vào đầm băng, lạnh lẽo đau nhói, bài ca đầy tuyệt vọng cũng giống như tâm trạng giờ khắc này của hắn.
Bài ca dao ấy hiển nhiên Tang Vi Sương cũng nghe rõ. Nàng dường như không vui cau mày, lời ca này khiến nàng cực kỳ không thoải mái, nàng không hiểu lắm về nhạc khúc, càng không hiểu bài này với những câu từ không quá hợp vần tại sao lại được người khác hát lên trôi chảy mà còn lưu luyến uyển chuyển như thế. Nàng không thích những thứ ưu thương, không thích những nhân duyên không có kết quả, không thích những tình yêu nam nữ không được chết già lại lưu truyền thiên cổ. Nếu hai người thực lòng yêu nhau nhưng cuối cùng không đến được với nhau thì nhắc lại chuyện đã qua không có chút ý nghĩa nào. Những ưu thương, u oán ấy tồn tại có ý nghĩa gì? Tình yêu không cần cúng tế, thanh xuân không cần tưởng niệm, người và chuyện trong quá khứ, nhớ lại đều đầy rẫy tang thương, cảnh còn người mất, là muốn giày vò mình hay giày vò người khác?
- Thật mất hứng.
Nàng thấp giọng thở dài, đứng dậy đi về phía phòng chính Tây viện.
Hiển nhiên những người ngồi đây đều biết tiếng ca này “gây phiền” Tang Vi Sương, nàng không thích khúc ca đau thương u buồn như vậy.
Dương Yên giờ khắc này đứng đó như cột băng, loáng thoáng có thể thấy được cơ thể hắn run rẩy dữ dội, thật lâu sau mới ngỡ ngàng chuyển mắt qua Lâu Kiêm Gia và Tang Cẩm Văn, thấy trên mặt họ đều không có biểu cảm gì, hóa ra chỉ có một mình hắn là cảm nhận được nỗi sợ hãi vô biên.
Mấy chữ ấy tựa như có một ma lực thần kỳ khiến hắn đầy hoảng sợ với tương lai, rõ ràng chỉ là một khúc hát tình cờ vang lên mà thôi. Vào lúc này, nơi này, nó lại khiến hắn cảm thán sâu sắc với con đường mịt mờ phía trước.
Loạn thế này tình phải chia xa, thế thời loạn lạc biết là về đâu, từng chữ từng chữ mang theo ma lực thăm dò lòng người, bàn tay cầm ấm trà của hắn run rẩy rồi mệt mỏi buông xuống, ấm lưu ly rơi vỡ trên nền đất, trà nóng văng lên người nhưng hắn hoàn toàn không hay biết.
- Dương Yên ca ca?
Tang Cẩm Văn nghe tiếng kinh ngạc quay đầu lại, thấy trà nóng trên người Dương Yên thì hoảng sợ hỏi:
- Sao thế? Có bị bỏng không?
Dương Yên dường như rất cố sức mới phục hồi tinh thần lại, cười cay đắng:
- Không sao, tôi phân tâm nên không chú ý.
Hắn ngồi xổm xuống, nhặt những mảnh vỡ ấm lưu ly:
- Tôi đi tìm người giữ cửa Tây viện giải thích.
Dù sao đây không phải là vật sở hữu của họ, rơi vỡ thì phải bồi thường.
Cẩm Văn không hề để bụng những thứ lưu ly ấy, lưu ly tuy đẹp nhưng cũng chỉ là vật để thưởng thức mà thôi. Hắn ngồi xổm xuống với Dương Yên:
- Dương Yên ca ca, đừng để tay bị thương.
Dương Yên cười nhẹ, hắn trước nay làm việc cẩn thận, nhưng vừa nãy quả thực đã thất thố, sẽ không có lần sau nữa, hắn sẽ không để tay mình bị thương.
Trời dần vào đêm, Tang Vi Sương nghe nói tối nay Thần nhị gia không ở Lưu Ly Đường liền vui vẻ thoải mái, trải giấy Tuyên Thành ra bắt đầu vẽ tranh, vẽ tranh ở cố hương của Họa Thánh Vi Quân, linh cảm rất tốt. Chỉ là ban ngày nghe khúc ca kia thật khiến người ta phiền muộn, mỗi khi nàng muốn tĩnh tâm thì bài ca ấy lại vang lên trong đầu, nàng thật oán cái trí nhớ đã gặp là khó quên của mình khiến nàng giờ khắc này ngay cả vọng động muốn quăng bút cũng có.
Nàng ném bút, xoay người. Nàng muốn để chính mình tĩnh tâm lại nên bắt đầu tìm vài vấn đề suy nghĩ để phân tán sự chú ý, nàng đột nhiên nghĩ đến người binh sĩ Tây Tần kia, đôi mắt lập tức nheo lại.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Nếu là Lâu Kiêm Gia thì nàng sẽ nghe tiếng chuông trước, người khác mà gõ cửa như vậy thì chỉ có Dương Yên.
- Vào đi.
Dương Yên đã thay một bộ y phục cũ sạch sẽ, sau khi hắn vào phòng thì lộ vẻ cảnh giác đóng kín cửa, Tang Vi Sương hiểu ngay rằng hắn có chuyện quan trọng muốn nói bèn đi đến trước bàn rót cho hắn một chén trà nóng.
Dương Yên hai má ửng đỏ, bước chân thận trọng tiến tới gần Vi Sương:
- Đương gia, tôi nghe ngóng được binh sĩ Tây Tần kia được sắp xếp ở trong căn nhà nhỏ chỗ rừng trúc sau núi Lưu Ly Đường.
Tang Vi Sương giật mình, nhướng mày, nhìn thẳng vào Dương Yên, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa đa nghi nói:
- Làm sao ngươi biết?
Hai má Dương Yên càng nóng hơn, hắn nên trả lời thế nào? Cố tình đi nghe lén đại phu được Thần nhị gia xem trọng? Tuy quá trình có thể dùng từ kinh hồn bạt vía để hình dung, một người không có võ công như hắn làm những việc này thật quá hoang đường nhưng Tang Vi Sương lại có vẻ như rất muốn biết.
- Dương Yên……..
Thế là Dương Yên bất chấp khó khăn nói ra sự thật.
Tang Vi Sương giật mình, thật không ngờ người nam tử sớm chiều chung sống với nàng ba năm lại có loại can đảm này, Dương Yên ơi Dương Yên, trước kia ta đã nhìn nhầm ngươi rồi.
Nàng tưởng rằng con người hắn cũng như trà, yên ả, dù có sóng lớn cũng không sợ hãi, hắn thụ động như thế, ngoan ngoãn và hiền hòa như thế. Nàng không ngờ hắn cũng sẽ làm ra những chuyện khác với lệ thường.
Nàng khẽ rủ mi xuống:
- Lần sau đừng vậy nữa.
Nàng không muốn nói là nàng không muốn hắn đi mạo hiểm nhưng nàng biết hắn hiểu được ý nàng.
Dương Yên kinh ngạc, thật lâu sau mới nhẹ gật đầu.
Hắn thản nhiên nhấc cánh tay lên:
- Không còn sớm nữa, đương gia ngủ sớm đi.
Bóng lưng hắn xoay người có chút cô đơn, ánh nến nơi cao chiếu cái bóng hắn ra thật dài, nét đìu hiu tản ra trên nền đất.
Đôi mắt lãnh đạm của Tang Vi Sương chợt co lại, môi nàng khẽ động nhưng từ khi hắn ra cửa vẫn không nói một lời.
Nàng cúi đầu, nghiêng mặt về chỗ khuất sáng, phải, nàng có một kế hoạch nhưng không muốn để Dương Yên nhìn ra, không muốn liên lụy đến người của Tang gia trang.
Nàng đắn đo lặp lại kế hoạch kia trong đầu một lần, ngay cả chính mình cũng cảm thấy phần lưng ngứa ngáy.
Nàng chưa từng nghĩ dùng sức của một mình nàng làm loạn thiên hạ, nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ làm một tội nhân thiên cổ, nàng tự nhận mình không có tố chất đó. Vì đâu mà phải sống rày đây mai đó, vì đâu mà máu chảy thành sông, chẳng qua cũng chỉ là một tràng oan oan tương báo…….