Hắn kéo dài giọng, ánh mắt sâu thẳm rét lạnh.
Nếu Tang Vi Sương đã nói thì Thần Tố Hi cũng hỏi nguyên do, rồi nàng hỏi về chuyến đi Ngô quốc năm năm trước của hắn và khối ngọc trong hộp gỗ đàn hương đỏ mà lão hòa thượng bệnh nặng kia cho hắn. Hắn nhớ lại tình cảnh lúc ấy, rồi nhớ tới khối ngọc nọ.
- Ta tưởng là gì chứ, khối ngọc đó à.
Hắn cười không mặn không nhạt, đi đến cái ghế gỗ trầm hương, biếng nhác ngồi xuống, vẻ mặt đùa cợt:
- Khối ngọc đó quả thực có chút tà môn.
- A? Nó thế nào?
Tang Vi sương nghe vậy lập tức cau mày, hứng thú.
- Năm năm trước xá muội từng chạm qua khối ngọc đó, mấy ngày sau liền bệnh nặng một trận, thị vệ tùy tùng của Ngô quốc đi theo nói khối ngọc đó có thể khiến hòa thượng kia bị bệnh thì cũng có thể khiến người khác bị bệnh. Ta dĩ nhiên không tin quỷ thần, khối ngọc đó tuy ấm áp không giống ngọc bình thường nhưng suy cho cùng cũng không phải thứ tốt lành gì nên sau đó bị gác lại.
- Hóa ra là vậy.
Tang Vi Sương trầm tư một chút rồi đột nhiên ngẩng đầu:
- Ngài nói khối ngọc đó ấm áp không giống ngọc bình thường là ý gì?
Thần nhị gia từng gặp rất nhiều ngọc, nếu hắn cho là khác thường thì chắc chắn là nó có chỗ đặc biệt.
Hắn cười, nụ cười tự nhiên hơn trước rất nhiều:
- Vô cùng ấm áp, sờ hoài không chán.
Tang Vi Sương hiểu ngay ý hắn, chợt nghĩ đến Lâu Kiêm Gia:
- Nhị gia, Lâu Kiêm Gia bị mất trí nhớ, ta nghĩ trước kia trong nhà hắn chắc chắn làm ăn về ngọc thạch, nếu không thì khi thấy ngọc thạch hắn sẽ không có phản ứng lớn như vậy……….
Nàng nói càng lúc càng khẩn thiết, rồi chợt không biết mình rốt cuộc muốn nói gì………
- Liên quan gì tới ta?
Thần Tố Hi nhướng mi, nụ cười lại khôi phục vẻ đùa cợt.
Tang Vi Sương ngẩn ra, mặt xụ xuống:
- Lâu Kiêm Gia tuy hôn mê nhưng vẫn luôn nắm chặt hộp gỗ đàn hương đỏ không buông……..ta nghĩ khối ngọc trong hộp đó rất quan trọng với cậu ấy……….
Ý nàng là Lâu Kiêm Gia nhận ra được khối ngọc đó, điều này có vẻ hoang đường nên nàng nghĩ rất lâu cũng không nói ra khỏi miệng. Nhưng nàng quá hiểu Tiểu Lâu, hắn đạm bạc, vô tâm vô tình, sẽ không vui mừng hay bi thương vì đồ vật, nếu không phải thực sự biết thứ đó thì hắn cũng không tới nỗi khiến bản thân hôn mê……..nghĩ đến đây Tang Vi Sương cảm thấy rất bất an, trong lòng hơi đồng ý cách nói của Thần Tố Hi, khối ngọc đó có chút tà môn!
Nghe nàng nói, ánh sáng lạnh trong mắt Thần Tố Hi thu lại.
- Đưa ta đi xem.
Hắn thình lình nói.
- Hả?
Tang Vi Sương nhất thời không dám tin Thần nhị gia sẽ nói ra yêu cầu như vậy, suy cho cùng thì trước kia Lâu Kiêm Gia đi ngang qua trước mặt hắn, hai người họ cũng đâu có trao đổi ánh mắt gì đâu.
Hai người đều không phải là người giỏi giao tiếp nhưng tối nay lại đặc biệt ăn ý, Thần Tố Hi vừa vào phòng thì nghe A Vượng hô:
- Lâu thiếu gia tỉnh rồi.
A Vượng quay đầu nhìn Tang Vi Sương, nàng bước nhanh đến bên giường.
Sắc mặt Thần Tố Hi rõ ràng không vui, Dương Yên không biết buổi tối Thần nhị gia đến đây làm gì nhưng đoán là có liên quan đến Lâu Kiêm Gia, bèn sai A Vượng mang ghế ra.
Gương mặt ôn hòa tuyệt mỹ của Lâu Kiêm Gia giờ đây mang theo vẻ mệt mỏi cực kỳ, trông hắn như vừa trải qua một cơn bệnh nặng.
Tang Vi Sương quơ quơ ngón tay trước mắt hắn, trong đôi mắt màu hổ phách kia ít đi chút mờ mịt, nhiều hơn một phần thâm thúy.
Nàng đang định mở miệng hỏi hắn thì một hơi thở rét lạnh đầy áp lực từ phía sau tiến tới, người nọ đứng sau lưng nàng, đôi con ngươi lạnh lẽo từ đầu đến cuối luôn chăm chú nhìn Lâu Kiêm Gia:
- Mắt y màu hổ phách.
Tang Vi Sương nghe ra chút trào phúng trong lời hắn thì không vui cau mày nói:
- Vậy thì sao?
Bất luận Tiểu Lâu thế nào, nàng đều không cho phép người khác chất vấn, nếu có người vì thế mà ghét bỏ Tiểu Lâu, nàng không thể liều mạng với người ta nhưng nàng có thể bỏ đi bất cứ lúc nào. Nhìn xem, nhìn xem, suy nghĩ của nàng đúng là càng ngày càng quái đản, Thần nhị gia còn chưa nói gì mà sao nàng lại nhạy cảm như thế, bệnh đa nghi nặng như thế?
Sự phản bác của Tang Vi Sương khiến bọn Vấn Ngọc kinh hãi.
Thần Tố Hi không hề tức giận mà ngược lại khóe môi cong lên, ý đùa cợt càng sâu:
- Người Trung Nguyên chúng ta mắt đen, còn y tuy có diện mạo của người Trung Nguyên nhưng mắt màu hổ phách đã nói rõ y không phải huyết thống Trung Nguyên……….
Hắn nói xong câu này thì đôi mắt Lâu Kiêm Gia sớm đã tức giận trừng hắn.
- Ồ……..
Ý cười nơi khóe môi hắn càng đậm hơn:
- Mắt màu hổ phách còn có thể đổi màu, vừa nãy lúc y giận trừng ta, dọc theo viền mắt có màu vàng ánh bạc này……….
- Ô!
Thần Tố Hi vừa nói xong, Tang Cẩm Văn đang ăn ngấu nghiến bánh lung linh thủy tinh do Thục Điệp đưa tới cũng kêu to:
- Hình như đúng nè! Kiêm Gia ca ca……..
Ngay lúc ý thức được mình đã nói ra suy nghĩ trong đầu, Tang Cẩm Văn khẩn trương che miệng lại, tiếp tục cắm cúi im lặng ăn bánh của mình, trong lòng mặc niệm: mình không nói gì hết, mọi người đừng nhìn mình.
Nghe Thần Tố Hi giải thích, Tang Vi Sương cười nói:
- Màu mắt khác thường ta đã thấy nhiều rồi, trước kia trong nhà sư phụ ta có một người hầu mắt màu xanh lục, thậm chí có người mắt màu bạc nữa kìa, bọn họ sinh ra ở Trung Nguyên, lớn lên ở Trung Nguyên, sao lại không tính là huyết thống Trung Nguyên chứ?
Tang Vi Sương xoay người nhìn Thần Tố Hi:
- Vậy Lý gia Đại Đường cũng không phải huyết thống Trung Nguyên, hoàng thất Tây Tần thậm chí đương kim Hoàng đế đều không phải huyết thống Trung Nguyên à?
- ……..
Mọi người trong phòng đều im thin thít, quả thực có thể dùng ba chữ “không sợ chết” để hình dung Tang Vi Sương, chỉ có Thần Tố Hi vẫn mang vẻ mặt nghiền ngẫm và Lâu Kiêm Gia vẫn tức giận trừng hắn.
Tang Vi Sương không hề cảm thấy đôi mắt màu hổ phách của Lâu Kiêm Gia có gì lạ so với mắt màu xanh lục hay mắt màu bạc, màu hổ phách nhàn nhạt này hòa vào màu đen rất tự nhiên, tạo nên một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, đúng như Thần nhị gia nói, khi Lâu Kiêm Gia tức giận hay tâm trạng thay đổi thì con ngươi sẽ xuất hiện một vòng vàng ánh bạc, người bình thường không dễ phát hiện, chính vì không dễ phát hiện mới khiến cho đôi mắt Lâu Kiêm Gia đẹp mà không quái dị, đôi mắt ấy có màu đen huyền bí của phương Đông, có màu rực rỡ của phương Tây nhưng không phô trương, không chói mắt mà thân thiết và mỹ lệ như vậy.
Chính vì mỹ lệ mới không cho phép bất luận kẻ nào bôi nhọ.
- Lâu Kiêm Gia sinh ra ở Trung Nguyên, lớn lên ở Trung Nguyên, sao không phải là huyết thống Trung Nguyên chứ?
Tang Vi Sương nhẹ nhàng nói, nàng không phải muốn tranh luận cao thấp với hắn mà chỉ là không thích hắn dùng nụ cười đùa cợt để bôi nhọ cái đẹp của Lâu Kiêm Gia.
Nhưng con người hắn chính là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt tay áo, điều chỉnh lại thế đứng, vẫn tao nhã mà vô cùng hời hợt cười đùa như cũ:
- Được, ngươi thắng.
Ngay cả Vấn Ngọc trước giờ đoan trang cũng không kiềm được ngoáy ngoáy tai mình, nhị gia lại thỏa hiệp trước mặt người khác?
Tang Vi Sương đỏ mặt, trình độ đáng ghét của người nam nhân này đã đến mức tường đồng vách sắt rồi.
Hắn thỏa hiệp vì muốn cho nàng biết hắn tới đây có chuyện quan trọng hơn, kỳ thực cũng không tính là quan trọng, chỉ là hắn không muốn cùng nàng tiếp tục cái đề tài nhàm chán “tranh luận huyết thống” này.
Tang Vi Sương chậm rãi ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng hỏi:
- Tiểu Lâu, có phải ngươi nhớ ra được gì không?