- Đương gia, có phải hơi gấp quá không? Dù sao chúng ta vẫn chưa chuẩn bị xong………
Dương Yên nói ra nghi hoặc trong lòng, đôi mắt hắn lẳng lặng chăm chú nhìn Tang Vi Sương, dù sao trong lòng hắn cũng tràn đầy lưu luyến với trang viên này.
Tang Vi Sương giờ khắc này lộ vẻ bất đắc dĩ, nàng đưa mắt nhìn về phía chân trời, lúc còn là công chúa tôn quý, huyền học mệnh lý từng là một môn học bắt buộc của nàng, tử vi dần ẩn luôn khiến nàng có cảm giác bất an, hơn nữa vào mồng một và ngày rằm, trên bầu trời có màu xám tro cũng không phải điềm tốt lành gì. Nàng tuy không tin những thứ này nhưng không có nghĩa là không để ý, sau đó chuyện vong quốc đã thành tâm bệnh của nàng nên nàng càng không thể không để ý.
Năm đó khi nàng sắp cập kê, phụ hoàng từng tìm cao tăng đoán mệnh cho nàng, vị cao tăng đó chỉ nhìn nàng một cái liền chắp tay trước ngực, vẻ mặt vô cùng khoan thai điềm tĩnh nói:
- Nữ tử này tuy mệnh quý nhưng phúc bạc, số mệnh đã định không thoát khỏi kiếp nạn cập kê.
Hoàng đế nghe được giận dữ, nói cao tăng này ăn nói xằng bậy, tuy tu vi cao nhưng cũng có lúc mắc sai lầm, sau đó cũng nhờ có thái phó ra mặt mới thôi. Vì vậy chuyện này không được lưu truyền trong dân gian.
Không thể phủ nhận, sau khi nàng tuẫn quốc trùng sinh, nàng đã để tâm những lời ấy của vị cao tăng.
Trước đây, nàng không xem sao trong đêm khuya tĩnh lặng, không an nhàn thoải mái nhiều như vậy, nhưng cuộc đời có quá nhiều chuyện không biết được, nàng không kiềm được mà sợ hãi, sợ giẫm lên vết xe đổ của chính mình.
Dương Yên thấy dáng vẻ lo lắng của Tang Vi Sương thì trong lòng hơi cảm khái, thở dài:
- Tôi đi chuẩn bị.
Dương Yên làm việc rất nhanh, trời còn chưa tối đã dọn xong đồ lên xe ngựa, kế hoạch là hai xe lương thực sẽ do hắn và A Vượng mỗi người điều khiển một chiếc. Tang Cẩm Văn và Quá Tuyết điều khiển một chiếc xe ngựa cỡ trung chở đồ đạc, còn Tang Vi Sương và Lâu Kiêm Gia điều khiển một chiếc xe ngựa chở hành lý, y phục vật dụng hàng ngày.
Trước khi đi, Vi Sương còn mài cả kiếm, dẫu sao cũng phải đề phòng. Chí ít nàng cũng phải bảo vệ được sự an toàn của người nhà.
- Đương gia, đã chuẩn bị xong hết rồi.
Dương Yên đứng ở cổng sau, gió xuân thổi qua mái tóc, hắn nhìn thiếu nữ đứng chắp tay nơi đó.
- Khóa lại đi.
Nàng khẽ thở dài, xoay người đi về phía xe ngựa.
Trang viên vắng vẻ, đêm khuya tĩnh mịch, nơi này không còn âm thanh náo nhiệt nữa, nếu một ngày nào đó Tĩnh Sơ trở lại, không tìm được người thân thì phải làm sao?
Tang Vi Sương lắc lắc đầu, thu lại cảm xúc ngổn ngang trăm mối, đôi mắt lại khôi phục vẻ bình tĩnh sáng tỏ.
***
Ngày mười hai tháng hai năm Vĩnh An thứ năm, trời không trăng, gió lạnh thổi mạnh suốt đêm tựa như tiếng ma khóc đau thương, khắp nơi ở Thiệu Tây như bị mây đen che phủ.
Một đội quân che mặt không rõ tên của Tây Tần đổ bộ vào vùng đất Thiệu Tây trong đêm, ba huyện của Thiệu Tây toàn bộ bị giết.
Trận chiến này khiến cho các sử gia kể say sưa, cũng khiến cho đầu óc các tiểu thuyết gia đời sau được mở rộng, chuyện xưa về kỵ binh Tây Tần được thêu dệt thành vô số tiểu thuyết lưu truyền trên phố, những tiểu thuyết gia kia truy theo dấu chân của các sử gia thậm chí còn biên soạn một tràng mưa máu gió tanh thành tình yêu xúc động lòng người, thủ lĩnh của kỵ binh khiến cho các thiếu nữ đời sau mơ màng, nói hắn anh tuấn lạnh lùng, ngạo mạn nhưng trọng tình.
Chỉ có người trong cuộc mới biết sự thảm thiết của trận chiến ấy không liên quan gì đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt đời sau. Một đêm đồ thành, ba huyện thất thủ, điều sử sách ghi lại là sự tàn nhẫn độc ác và quả cảm, còn điều mà đời sau ca ngợi lại là sự cao ngạo và tàn bạo của kẻ giết người.
Nhiều năm sau trong bản tiểu ký chép tay của Tang công “Tây song dạ thoại” từng viết: Mỗi khi nói đến lịch sử, trên mặt a tỷ luôn mang theo vẻ bi thương bất lực, Tây Tần tàn bạo bị người đời sau gán vào chuyện phong hoa tuyết nguyệt, một trận chiến máu đổ thành sông đã tan theo mây khói trong một khúc nhi nữ xuân tình, nỗi đau chỉ vĩnh viễn thuộc về người khi ấy……..A tỷ của tôi năm xưa từng cười nói: “Dẫu sao thì chuyện nghe lời bình mà lo lắng thay cổ nhân chỉ có người ngu mới làm.” Lúc đó, tôi có một loại ảo giác rằng a tỷ giống như người từng sống trong sử sách vậy, hiểu được nỗi khổ bất đắc dĩ này.
____Tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng kêu thảm thiết khắp nơi mãi đến bình minh vẫn chưa ngừng, những gia đình may mắn sống sót ở Thiệu Tây chạy loạn như điên!
Trên quan đạo đi từ huyện An đến thành Thiệu Châu nơi nơi đều có thể thấy dân chạy nạn.
- Nơi Tây Tần tấn công đầu tiên chính là Thiệu Châu của chúng ta!
- Quân Tần ngay cả chiến thư cũng không hạ đã trực tiếp đánh vào! Ngươi không biết đâu, quân Tần trong một đêm tiến vào mấy huyện ở Thiệu Tây, vừa vào là đồ thành, còn nữa, huyện An bây giờ cũng bị bao vây kín mít rồi.
Lão nhân nọ còn chưa nói xong đã nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa phi nhanh chấn động cả mặt đất.
Cùng lúc đó, Tang Vi Sương đưa mắt là có thể thấy ở rất xa phía sau là một đám mã quân đông nghịt như mây đen phi nhanh đến…….
- Là quân Tần, mau chạy đi!______
Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, người trước mặt đều đã co cẳng chạy. Nạn dân trên quan đạo tức khắc trở nên hỗn loạn, nhất thời giẫm đạp nhau bị thương vô số.
Tang Vi Sương đang đánh xe thấy cảnh tượng như thế, nhất thời gương mặt trắng bệch.
Nàng trấn định lại trong cơn bối rối, lớn tiếng nói với xe ngựa phía sau:
- Dương Yên, A Vượng, chúng ta nhanh lên một chút!
- Dương Yên, Quá Tuyết, đi theo ta!
Cùng mang vẻ mặt tái nhợt như Dương Yên còn có A Vượng phía sau, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, họ chỉ có thể nghe theo ý kiến của Tang Vi Sương.
Xe ngựa xóc nảy dữ dội, Tang Vi Sương đánh xe, Kiêm Gia ngồi bên cạnh nàng, Tang Vi Sương vừa đánh xe vừa mắng bảo hắn vào bên trong.
Lâu Kiêm Gia cũng cảm nhận được vẻ lãnh đạm và tức giận của Tang Vi Sương, hắn hình như sợ nàng lo lắng nên rất nghe lời, chui vào trong buồng xe, không trở ra nữa.
Quá Tuyết và Cẩm Văn điều khiển một chiếc xe ngựa nhỏ theo ở phía sau, sau nữa là Dương Yên và Vượng nhi điều khiển xe lương thực.
Quân đội Tây Tần trong một đêm đánh chiếm ba huyện Thiệu Nam khiến Diêu quốc trở tay không kịp, nàng thật sự may mắn, may mà nàng dũng cảm đưa ra quyết định dẫn mọi người rời khỏi huyện An trước thời hạn, ít nhất hiện tại tất cả mọi người đều còn sống! Nếu vận khí không tệ thì vẫn có thể tiếp tục sống!
Trán Tang Vi Sương rỉ ra mồ hôi to như hạt đậu.
Nàng tự trấn an mình:
- Không sợ. Chúng ta đều sẽ sống……
- Đương gia………còn vài chục dặm nữa là tới thành Thiệu Châu rồi, chúng ta không đến đó sao?
Quá Tuyết đánh xe ngựa nhỏ, bởi cực kỳ sợ hãi, lắp bắp nói xong được câu hoàn chỉnh thì tiếng vó ngựa sau tai giống như bùa đòi mạng, hắn ở trên xe ngựa vẫn có thể nghe được từ bên ngoài những tiếng kêu thảm thiết của người dân Diêu quốc rơi vào tay quân Tần.
Quá Tuyết nhận thức được rất rõ ràng, chỉ cần bị quân Tần đuổi kịp thì mọi người đều sẽ mất mạng.
Âm thanh như vậy sao không khiến Tang Vi Sương cảm thấy vô cùng sợ hãi cho được chứ.
Nhưng nàng chưa muốn chết.
Trong lúc bối rối, nàng quay đầu nhìn gương mặt xinh đẹp thuần khiết, vô tư không biết gì của Lâu Kiêm Gia.
Lúc này rồi mà nàng vẫn có thể cười, nàng rất muốn vuốt tóc hắn nhưng không thể phân tâm bèn nhúc nhích đôi môi mỏng:
- Tiểu Lâu ngốc.
Hiện tại người bình tĩnh nhất dưới tình huống này có lẽ chỉ có hắn.
Tang Vi Sương lại nâng mắt, ánh mắt kiên nghị mà dũng cảm, nàng hạ quyết tâm không để mình chết nữa. Nàng phải cố gắng quan sát, nhìn chung quanh xem có đường mòn nào hay không.
Lời tác giả:Bị đồ thành là ba huyện khác ở Thiệu Tây chứ không phải huyện An.