Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Nữu Nữu thấy người bắt được nàng là Lâu Kiêm Gia, trong cơn bối rối nàng nhớ lúc nãy bị ai đó đẩy nên tức giận nhìn về phía sau.

Thì thấy Cẩu Oa Tử đang chống nạnh cười đắc ý.

Trương Nữu Nữu giận sắp khóc, nếu không phải Lâu Kiêm Gia đỡ nàng thì e rằng nàng đã ngã hư dung mạo rồi!

- Trương Nữu Nữu, mẹ ta nói nữ tử khi còn nhỏ phải phá tướng thì lớn lên mới đẹp, ta là đang giúp ngươi đó!

Cẩu Oa Tử cười lớn nói, răng nanh đắc ý sáng lên dưới ánh mặt trời.

Trương Nữu Nữu nghe Cẩu Oa Tử nói thì quả thật giận điên lên.

- Giúp cái rắm! Bổn cô nương cũng giúp ngươi phá tướng thử nhé!

Mấy nha đầu này thường chơi chung với bọn con trai, tuy là nha đầu nhưng rất nóng tính.

Vừa nói Trương Nữu Nữu vừa vung nắm tay muốn đánh Cẩu Oa Tử.

Không ngờ Cẩu Oa Tử hôm nay không để bị Trương Nữu Nữu đánh mà còn nắm ngược lại cánh tay Trương Nữu Nữu.

Trương Nữu Nữu bị hắn khống chế, không nhúc nhích được, mặt nàng nhăn lại sắp khóc.

Cẩu Oa Tử lại càng dùng sức hơn, không chỉ vậy mà trong lòng hắn còn sinh ra hứng thú ác độc, đưa một tay khác véo mặt Trương Nữu Nữu.

Chỗ bị hắn véo lập tức hằn lên vết đỏ.

Trương Nữu Nữu đau gào khóc lớn.

Nàng khóc làm Lý Đại Nha cũng sốt ruột, trước kia Cẩu Oa Tử tuy xấu xa nhưng chưa từng thấy con gái khóc mà vẫn không buông tay, xem ra hôm nay hắn không định bỏ qua cho Nữu Nữu.

Lý Đại Nha rống hai câu, Cẩu Oa Tử vẫn không buông tay. Nàng càng gấp gáp, tiến về trước kéo tay áo Cẩu Oa Tử, muốn hắn đừng bắt nạt Nữu Nữu nữa.

Cẩu Oa Tử lại đẩy nàng ngã trên mặt đất, lúc này Lý Đại Nha cũng rơi nước mắt.

Nàng bò dậy nhìn Lâu Kiêm Gia đứng bên cạnh thì vội chạy đến nắm lấy cánh tay Lâu Kiêm Gia.

- Kiêm Gia ca ca, huynh cứu Nữu Nữu đi. Cẩu Oa Tử đang ức hiếp cô ấy!

Lý Đại Nha vừa khóc vừa nói.

Lâu Kiêm Gia hơi mờ mịt, trong khoảnh khắc hắn bỗng nhớ đến lời Tang Vi Sương.

“Đừng để bị người ta ức hiếp, cũng đừng ức hiếp mấy bé gái. Ai bắt nạt ngươi thì nhớ bắt nạt lại.”

Thế là thiếu niên y phục trắng như tuyết nhẹ nhàng cất bước về phía trước đấm một đấm vào mặt tiểu bá vương ngông cuồng kia.

- Con mẹ nó, Lâu Kiêm Gia, mày không muốn sống nữa à?!

Tang Vi Sương vừa về nhà thì thấy mẫu thân Cẩu Oa Tử dẫn Cẩu Oa Tử đứng ở cổng trà trang, Dương Yên và Lâu Kiêm Gia đứng ở cửa chính.

Mẹ Cẩu Oa Tử thấy Tang Vi Sương về thì lớn tiếng nói:

- Tiểu Lâu nhà cậu đánh Cẩu Oa Tử nhà ta khóc.

Hứ, Tiểu Lâu không bắt nạt người khác đâu, nhất định là Cẩu Oa Tử bắt nạt Tiểu Lâu trước, Tiểu Lâu mới đánh trả, không tin thì tối kiểm tra thân thể Tiểu Lâu, trên đó chắc chắn có vết thương.

Tang Vi Sương sẽ không dẫn Tiểu Lâu nhà nàng đi xin lỗi người ta, không những không xin lỗi mà ngược lại nàng còn muốn “trả đũa”.

Tang Vi Sương nhìn Lâu Kiêm Gia, hắn không cúi đầu mà ngược lại đứng thẳng người đường đường chính chính.

Tang Vi Sương gật đầu, tốt, Tiểu Lâu nhà ta nên là một nam tử hán đường đường chính chính như vậy.

Nàng tiến lên trước sờ đầu Lâu Kiêm Gia động viên.

Mẹ Cẩu Oa Tử thấy tình huống như thế lập tức ngây người.

- Ta nói……….

Bà đang định nói thì Tang Vi Sương mở miệng, sắc mặt rất lạnh, mẹ Cẩu Oa Tử nhìn có chút sợ hãi.

- Ơ, Dương quản sự về rồi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, ta muốn hỏi Dương quản sự trước.

Phía sau Dương Yên còn có Lý Đại Nha.

- Mẹ Cẩu Oa Tử, hôm nay Cẩu Oa Tử bắt nạt Nữu Nữu, mặt Nữu Nữu bị cậu ấy véo bị thương, đã tìm Diệp lão đại phu mua thuốc dán lên rồi, mẹ Nữu Nữu muốn tìm bà thương lượng tiền thuốc.

Lý Đại Nha đứng ở xa lớn tiếng nói rõ chuyện này, nói xong thì liếc nhìn Lâu Kiêm Gia rồi chạy đi.

- Cái gì?!

Mẹ Cẩu Oa Tử tức khắc trợn to mắt, tiếng gầm ấy đoán chừng heo nhà bà cũng bị chấn động mà điếc tai.

- Tiểu tử chết bầm kia! Mày lúc nãy nói với tao thế nào?! Dám nói dối à, xem lão nương có đánh gãy chân mày không!

Cẩu Oa Tử vừa nghe thì ba chân bốn cẳng chạy, mẹ Cẩu Oa Tử thở hồng hộc đuổi theo sau, cuối cùng đuổi không kịp liền bất chấp tất cả, cởi giày ném hắn. Trên đường thoáng chốc có nhiều người xem trò vui, rất náo nhiệt.

Nhà Cẩu Oa Tử vừa đi thì Tang Vi Sương liền kéo Lâu Kiêm Gia vào trong, dùng tốc độ gió cuốn mây tan cởi y phục hắn, kiểm tra vết thương.

Tang Vi Sương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói lớn với hắn:

- Nói bao nhiêu lần rồi! Tiểu Lâu ngốc! Đã nói đánh người đừng có đánh mặt, còn bị đánh thì phải thể hiện ra chút!

Tang Vi Sương sáp đến, đưa mặt laị gần, duỗi ngón tay chọc chọc gương mặt tuấn tú như ngọc của hắn.

- Có phải lúc Cẩu Oa Tử đánh ngươi, ngươi tiếc khuôn mặt này? Cho nên che mặt, để hắn đánh vào lung?

Lâu Kiêm Gia như hiểu như không gật gật đầu. Hơi thở của nàng lướt qua má hắn, khiến mặt hắn đỏ rực.

- Cẩu Oa Tử còn thông minh hơn ngươi!

Tang Vi Sương véo tai hắn nói.

Đôi mắt màu hổ phách đẹp như tranh vẽ của Lâu Kiêm Gia chăm chú nhìn Vi Sương, tuy bị trách mắng nhưng hắn vẫn cười vô cùng vui vẻ.

- Yêu nghiệt, yêu nghiệt, ngươi cười nữa, ngươi cười nữa ta sẽ không cho ngươi ăn cơm, mau ngưng cười cho ta, ngươi cười như vậy thì muội muội Trương gia và nha đầu Lý gia kia đều sẽ bị vẻ đẹp của ngươi làm cho khóc mất!

Tang Vi Sương đưa hai tay che miệng hắn lại nhưng ánh mắt trong trẻo lại không chịu dời khỏi gương mặt khuynh quốc khuynh thành của hắn.

Lâu Kiêm Gia lại càng càn rỡ hơn, hắn lớn tiếng cười, cổ họng phát ra những âm thanh khàn khàn.

Nhìn hắn cười vui vẻ như vậy, Tang Vi Sương có chút xót xa, nàng thu tay lại, khóe môi hơi cong lên, cố gắng cười dễ coi một chút.

- Ngươi thích ăn bánh nếp không? Ta đi lấy cho ngươi.

Nàng vừa nói vừa đi ra ngoài.

Lâu Kiêm Gia hiện tại có thể nghe hiểu lời nàng nói nên cũng không gây ầm ĩ, để nàng rời đi.

Hôm sau Lâu Kiêm Gia lại đi chơi, Cẩu Oa Tử không biết là bị cha hắn chỉnh đốn cho một trận hay là cảm thấy mất mặt mà không dám xuất hiện.

Có điều mặt Trương Nữu Nữu thật sự bị thương rất nghiêm trọng, phải ở nhà dưỡng thương không được ra ngoài. Nghe nói Chu gia (nhà Cẩu Oa Tử) cũng có đưa tiền thuốc.

Còn sự thật ra sao?

Trong nhà Cẩu Oa Tử.

Chu phụ trừng Cẩu Oa Tử nói:

- Ta nói tiểu tử thúi này, cha đâu có dạy mày đánh con gái!

Dáng vẻ Cẩu Oa Tử nào giống như đang chịu dạy dỗ, hắn ngoạm đùi gà nói:

- Con không có đánh nó.

- Con véo con bé thành như vậy mà không gọi là đánh? Diệp lão đại phu kia đã thu của ta một lượng bạc đấy.

Chu gia mấy năm nay làm ăn có chút khấm khá, cũng không để ý một lượng bạc này.

Nghĩ đến chuyện hôm đó, Cẩu Oa Tử đỏ mặt, ném xương gà trong tay xuống, gương mặt nóng lên tức giận nói:

- Ai bảo eo nhỏ của nó cứ xoay qua xoay lại trước mặt con………..còn mặt nhỏ mềm như mật đào kia cứ tự đắc nữa………..

Chu phụ sững sờ thật lâu rồi cười:

- Hắc hắc……….

Ông xem như đã hiểu tại sao Cẩu Oa Tử bắt nạt Trương Nữu Nữu rồi………

- Con nếu thích thì ta sẽ đi tìm cha Nữu Nữu cầu hôn………..

- Ai, ai thích chứ?

Cẩu Oa Tử đỏ mặt vỗ bàn, tức giận bỏ đi.

Hắn vừa đi vừa nghĩ, mình đã mất mặt trước Nữu Nữu, trước hàng xóm láng giềng thì phải tìm trở lại!

Đều tại tên Lâu Kiêm Gia kia hại, hắn không làm cho tên Lâu Kiêm Gia kia khóc là không được!

Bất quá, cái tên ẻo lả kia sao lại mạnh như vậy?

Càng đáng ghét hơn chính là, mình thế mà không đẩy ngã được hắn ta, ngược lại còn dưới cơ hắn!

Không được………..

Cẩu Oa Tử vừa bước ra sân thì Hắc Tử nhà hắn sủa to hai tiếng.

- Gâu! Gâu!

Bước chân Cẩu Oa Tử chậm lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK