Không thể không nói, trận chiến này tuy đội quân của Bạc Ngạn nắm được tử huyệt của quân Tần, chính là năng lực tác chiến trên nước của quân Tần không mạnh, nhưng dù vậy, sự quả cảm tàn nhẫn của người Tần trong trận chiến này cũng được thể hiện vô cùng mạnh mẽ.
Người Tần quyết chiến đến cùng, thề chết yểm trợ cho Phật Tháp rút lui.
Đến khi quân chủ lực của Diêu cũng chính là đội quân của hộ quốc tướng quân Phương Chính đuổi đến, quân Tần mới hạ lệnh toàn bộ rút lui.
Nhìn giặc Tần hốt hoảng tháo chạy, tướng sĩ quân Diêu hả lòng hả dạ, giơ kiếm hô to:
- Thừa tướng thiên tuế, hộ quốc tướng quân thiên tuế!
Lúc gần rút quân, chủ tướng quân Tần là Vương Võ giận không kiềm được rống to:
- Lão tử không phải gặp Phương Chính mà lui, kẻ ép lão tử lui quân là Bạc Ngạn, không phải Phương Chính!
Ngụ ý chính là, Vương Võ thừa nhận mình thua Bạc Ngạn chứ không phải bại tướng dưới tay Phương Chính!
Nửa tháng trước, thuộc hạ của ông đánh cho Phương Chính tơi bời tan tác, Phương Chính bị sĩ khí quân Tần ép phải dẫn binh đến huyện Tường, tử thủ huyện Tường. Hôm nay nghe binh sĩ Diêu quốc kêu to “Phương Chính thiên tuế”, Vương Võ nghĩa khí võ phu, cảm thấy không phục!
Bạc Ngạn thấy người ngựa của hữu tướng và Phương Chính đều đã đuổi đến thì không hề khẩn trương như phó tướng thuộc hạ của mình, trong lòng biết rõ nguyên do phó tướng khẩn trương không gì khác ngoài hai chữ “chiến công”.
Hắn không nhìn người ngựa của Phương Chính lấy một cái, lạnh giọng hạ lệnh:
- Đuổi theo!
Phương Chính thấy Bạc Ngạn đối với ông vẫn luôn mang dáng vẻ khinh bỉ không thèm đếm xỉa thì lập tức nổi giận, sai người cầm nẹp sắt bước lên thuyền Bạc Ngạn.
- Bạc tướng quân không biết “giặc cùng đường chớ đuổi” à?
Phương Chính nhướng mày nói.
Thấy hộ quốc tướng quân tự mình lên thuyền, mấy phó tướng thuộc hạ của Bạc Ngạn chợt không dám làm gì, chỉ có Thận nhi trầm tĩnh đáp lời:
- Rõ.
- Bổn tướng quân nói không cho phép đuổi theo! Phía trước là lạch trời của đất Tần, bổn tướng há có thể để các tướng sĩ đi chịu chết?
Phương Chính nói lời đạo mạo, chỉ có một phó tướng thuộc hạ nào đấy lên tiếng hùa theo, nói tướng quân nhà mình quan tâm đến tính mạng tướng sĩ, suy nghĩ kỹ mới hành động.
Bạc Ngạn rét lạnh nhìn Phương Chính, hai chữ từ đôi môi mỏng nhàn nhạt phun ra:
- Đuổi theo!
Thận nhi nhận lệnh đứng dậy, không ngờ ba phó tướng phía sau Phương Chính rút kiếm ra ngăn Thận nhi.
- Bạc Ngạn! Cậu đừng tưởng rằng cậu đuổi được quân Tần là có thể lập công! Hình như cậu đã quên cậu đang ở Hoài Châu, tự ý rời bỏ chức vụ là tội cắt quan bãi tước đấy!
Lời nói của Phương Chính khiến những người trên thuyền không còn ai dám dị nghị.
Tên đã lên cung thì phải bắn, ông đã ra chiêu với Bạc Ngạn thì phải tranh được thể diện, bây giờ Phương Chính cũng là chó cùng rứt giậu, đâu có suy xét chuyện đuổi theo hay không? Chẳng qua là “đấu đến cùng” theo cảm tính mà thôi!
Tang Vi Sương cười khẽ hai tiếng ngắn ngủi trong cổ họng, khinh bỉ một câu:
- Óc heo.
Cơ hội trăm năm như thế lại bị vị “hộ quốc tướng quân danh tiếng lẫy lừng” này làm hỏng! Người Diêu còn muốn khiến quân Tần thiệt hại nghiêm trọng? Ha hả, kiếp sau đi!
- Ai đang cười?
Một phó tướng trong doanh Phương Chính rống giận nhìn Tang Vi Sương.
- Ta.
Tang Vi Sương áo xanh nhẵn nhụi, chậm rãi bước ra. Người này biết rõ nàng đang cười nhưng không dám nói thẳng, đủ thấy trong doanh Phương Chính chỉ là một đám hổ giấy.
Phó tướng kia rút kiếm gác lên cổ Vi Sương:
- Ngươi cười cái gì?
- Ta cười đột nhiên nghe tiếng chó sủa, ta cười chim bay phành phạch, ta cười cầm thú nhảy loạn, ta cười cái gì tướng quân quan tâm làm gì?
Nàng nhẹ nhàng trả lời như đang phẩm trà uống rượu.
- Ha ha ha...
Trong số thuộc hạ của Bạc Ngạn, có mấy người không kiềm chế được, cười to ra tiếng.
Phó tướng thuộc hạ kia của Phương Chính sắc mặt nhất thời lúc đỏ lúc trắng, hét lớn:
- Càn rỡ, ngươi là tạp chủng từ đâu tới?
“Bốp”, phó tướng kia bị tát một bạt tai thật mạnh.
Người ra tay chính là Bạc Ngạn.
- Người của bổn tướng quân mà cần ngươi dạy dỗ à, cũng không biết tự soi mình trong nước tiểu!
Phó tướng kia bị tát méo miệng, máu từ trong miệng chảy ra không ngừng được, rất kinh khủng. Đủ thấy Bạc Ngạn ra tay mạnh cỡ nào!
Phương Chính giận điên lên, Bạc Ngạn thế nhưng dám đánh người của ông trước mặt ông!
Trong cơn tức giận, Phương Chính hạ lệnh:
- Người đâu, áp giải Bạc Ngạn tự ý rời bỏ chức vụ! Cả tên yêu sĩ che mặt này nữa, cũng áp giải xuống luôn!
- Ta là nguyên soái do Hoàng thượng thân phong, là đích tử của Dung Dữ hầu, Phương Chính ông dựa vào cái gì mà áp giải ta?
- Dựa vào cái gì?
Phương Chính cắn răng:
- Dựa vào ta là hộ quốc tướng quân, là sư huynh của Hoàng thượng!
Phương Chính gầm lên, vài phó tướng tiến lên áp giải Bạc Ngạn và Tang Vi Sương:
- Giải xuống!
Ánh mắt Bạc Ngạn quét qua những người kia, bọn họ không dám tiến lên, đành phải đưa mắt về phía Tang Vi Sương.
- Ai dám động đến một sợi lông của cô ấy? (từ “cô ấy” và “anh ấy” phát âm giống nhau nên người khác không nhận ra Vi Sương là nữ qua lời của Bạc Ngạn)
Bạc Ngạn đột nhiên đưa tay nắm lấy tay Tang Vi Sương, nàng giật mình nhìn hắn.
Bạc Ngạn cười lạnh nhìn Phương Chính:
- Hôm nay ông có thể giam ta, nhưng cả đời ông cũng chỉ có cơ hội giam ta ba ngày này...
Nụ cười khinh miệt, đôi con ngươi lạnh lùng kiêu ngạo, hắn dắt Vi Sương lên thuyền lớn của Phương Chính.
Đúng, cả đời Phương Chính chỉ có cơ hội mấy ngày này để nhục nhã Bạc Ngạn, Tang Vi Sương hiểu rõ.
Dựa vào suy đoán của họ, trận chiến Tần Diêu này, Phó Họa Khánh còn ẩn chứa một ý đồ, chính là cách-chức-Phương-Chính!
Phương Chính mua danh chuộc tiếng như thế, độ lượng như thế cũng đáng đời bị người khác nắm thóp, cho Phó Họa Khánh có nhược điểm để nghiêm trị. E là chức hộ quốc tướng quân này, ông ta không làm được rồi!
Bạc Ngạn cởi áo choàng của mình khoác lên người Tang Vi Sương, hắn không hề lo cho mình, điều hắn nghĩ lúc này là quân Tần bỏ chạy, cơ hội tốt như thế bị kẻ ngu ngốc Phương Chính làm hỏng rồi! Ông ta và Hoàng thượng cùng do một sư phụ dạy dỗ mà lại có chênh lệch lớn như thế!
Chỉ là...Vi Sương kinh ngạc nhìn Bạc Ngạn, nàng không biết hắn còn có mặt “thô tục” như thế, nàng nghĩ hắn là đích tử của Dung Dữ hầu cao cao tại thượng, không ngờ còn biết nói những lời thô lỗ của các tướng sĩ, có lẽ do nghe nhiều.
Sau khi Phương Chính cho người áp giải Bạc Ngạn và Tang Vi Sương xuống thì thấy một chiếc thuyền nhỏ vội vã chạy tới.
- Đó là...?
Phương Chính mở miệng hỏi thăm, mấy phó tướng phía sau vội nhìn, giật mình nói:
- Là hữu tướng đại nhân đến.
Phương Chính cũng đã nhận ra, lớn tiếng hô:
- Sư tôn tại sao lại đến?
Không trả lời, thuyền nhỏ dựa vào thuyền lớn, người trên thuyền nhỏ nổi giận đùng đùng bước sang.
Cơn giận của Thi Duy các phó tướng liếc mắt là có thể nhìn ra.
- Khốn nạn! Tại sao chưa truy kích quân Tần? Còn ở chỗ này làm cái gì?
Thi Duy nhìn một đám tướng quân đứng yên, hét lớn.
Phương Chính nghe vậy chắp tay tiến lên:
- Sư tôn minh giám, giặc cùng đường chớ đuổi, ngoài năm dặm kia chính là đất Tần...
Phương Chính còn chưa nói hết, chỉ nghe “chát” một tiếng, Thi Duy đánh vào mặt ông:
- Cực kỳ ngu xuẩn!
Cái tát kia khiến Phương Chính cũng không phản ứng được mình rốt cuộc đã làm sai điều gì? Kẻ thất phu như ông ta đương nhiên không biết một cơ hội trăm năm đã vuột khỏi tay mình!
- Diệp Thanh! Tăng tốc độ thuyền, gấp rút truy kích!
Thi Duy đỏ mắt, giận không kiềm được.
Sử viết: Diêu quốc vì thất sách của Phương Chính, năm dặm thả một cơ hội sống cho quân Tần, lúc Thi Duy đuổi theo truy kích, chỉ tiêu diệt được một vạn địch, quân chủ lực Tần yên ổn vượt qua Đoạn Tí Nhai, thiết kỵ Tây Tần không cần nhiều lời, xích sắt Đoạn Tí Nhai bị quân Tần chặt đứt, quân Diêu không qua được nhai, sông Thiệu tuy dâng lên lan tràn nhưng không đủ để lấp đầy vực sâu vạn trượng Đoạn Tí Nhai, quân Diêu không biết tính toán, mặc cho quân Tần chạy qua nhai, việc này khiến Thi Duy nuối tiếc cả đời, giận dữ nói muốn quất roi Phương Chính trước Huyền Vũ Môn!
Editor: [góc Bạc tướng quân] Chương này Bạc Ngạn bao soái, nhìn anh quánh tên kia hộc máu, đây mới là bạo lực chân chính, trước kia anh vẫn còn "dịu dàng" với chị nhà lắm lắm!
Ấn tượng với cái câu "óc heo" của Tang tỷ, đọc đến khúc đấy mà cười đập bàn :-bd