Tang Vi Sương vừa vào nhà thì thấy Nhị Nha ôm Tam Oa, trong mắt to của Tam Oa còn vương nước mắt, chắc là vừa mới khóc, Nhị Nha lại càng mặt ủ mày chau.
Nghe tiếng người vào nhà, Tam Oa ngẩng đầu lên thì thấy Tang Vi Sương đứng ở cửa, trong tay cầm rất nhiều đồ.
- Đại tỷ……..đại tỷ về rồi!
Tam Oa vừa gọi, Nhị Nha đang rầu rĩ cũng ngẩng đầu lên.
- Tỷ………đại tỷ………hu hu hu………..
Nhị Nha vẫn ôm Tam Oa khóc, nàng thật sự cho rằng đại tỷ không cần các nàng nữa.
Tang Vi Sương cảm thấy xót xa đưa tay lau nước mắt trên mặt Nhị Nha, vờ lãnh đạm nói:
- Khóc cái gì, tỷ đã nói là sẽ không bỏ lại các muội mà.
Nàng vào nhà, đóng kín cửa rồi đặt đồ trong tay lên chiếc bàn gỗ què chân cũ kỹ trong nhà.
Chiếc bàn này vì què chân nên phải dựa vào vách, dưới cái chân què được kê một miếng gạch.
Nhị Nha trước tiên thấy Vi Sương đem trứng gà ra thì “a” một tiếng kinh ngạc.
Sáu, tổng cộng sáu trứng gà, nàng đã lâu lắm không được thấy trứng gà rồi.
Còn có bột mì, có cả thịt nữa.
Đại tỷ vào thành gặp quý nhân sao? Nếu không thì tỷ ấy làm gì mà có thể mang về nhiều thứ tốt như vậy?
- Đại tỷ, cái này………..làm sao mà có?
Nhị Nha chớp mắt hỏi.
Tỷ tỷ của nàng hình như khác trước rất nhiều, trước kia tỷ tỷ sợ nhất là một mình đi đường ban đêm, nhưng đêm qua tỷ ấy lại một mình đi huyện thành, nàng thật sợ tỷ ấy muốn bỏ lại hai tỷ đệ nàng nên không sợ đi đường ban đêm nữa.
- Yên tâm, đều do tỷ kiếm tiền mua được.
Vi Sương vừa cất trứng gà vào hũ vừa nói. Nàng không muốn giải thích thêm nhiều, nàng cảm thấy có giải thích Nhị Nha cũng không chắc sẽ nghe hiểu.
Nhưng Vi Sương không biết hài tử nhà nghèo đã sớm lo liệu việc nhà, còn Nhị Nha thì cho rằng đại tỷ cảm thấy nàng là tiểu hài tử nên không muốn nói với nàng. Dù sao trong nhà có cái ăn, còn là thứ tốt mà trước kia không có, Nhị Nha cao hứng không nói nên lời.
Tam Oa chỉ nhìn Tang Vi Sương mà cười, đôi mắt to rạng rỡ. Nó thân thiết cọ cọ lên người đại tỷ, đại tỷ thật tốt, vừa tỉnh lại là có thể làm ra trứng gà và thịt heo cho nó.
- Đại tỷ, Tam Oa đói, rất đói rất đói, muốn ăn bánh trứng đậu đỏ, chính là bánh trứng đậu đỏ mà trước kia mẫu thân hay làm……..
Nhớ đến mẫu thân, mắt Tam Oa lại đỏ lên.
Tang Vi Sương sửng sốt, bánh trứng đậu đỏ mà mẫu thân nó hay làm? Cái đó nàng làm sao biết làm?
Nàng ngay cả nấu cháo cũng là mới học xong, còn làm bánh……….nàng vốn định mua về cho Nhị Nha làm đấy.
Nhưng Tang Vi Sương thấy Tam Oa khóc thành như vậy thì trong lòng lại mềm đi, bối rối nói:
- Ưm………Cái này, tay nghề của mẫu thân tỷ đâu có học được, nhưng tỷ có thể làm…….. gói đậu đỏ.
- Gói đậu đỏ?
Nhị Nha chưa từng nghe từ này, cảm thấy mới mẻ nên lặp lại một lần, nghe có vẻ như ăn rất ngon.
Tam Oa cũng lặp lại theo:
- Đại tỷ, gói đậu đỏ là gì? Ngon không? Tam Oa đói ………
Tang Vi Sương nhớ mùi vị mà trước kia nàng ăn, gật đầu rất thành thực nói:
- Ngon.
Nhưng có ngon đi nữa cũng là người khác làm, nàng không nhất định sẽ làm được.
Vi Sương nhớ dưới giường nhà nàng có một lon đậu đỏ, nàng thấy chưa có hỏng nhưng không chắc để lâu hơn nữa thì có hỏng hay không.
Thở dài một hơi, nàng chính là đau lòng Nhị Nha và Tam Oa mới đem toàn bộ tiền kiếm được mua thức ăn, nhìn bọn chúng ăn thỏa thích thì trong lòng nàng mới dễ chịu một chút.
- Được, vậy làm gói đậu đỏ!
Tang Vi Sương nói:
- Nhị Nha đem thịt rửa sạch rồi xắt ra.
Rất ngượng khi nàng là trưởng tỷ mà không biết xắt thức ăn, trong khi Nhị Nha mới chín tuổi lại xắt rất đẹp, Tang Vi Sương chỉ có thể tự nhủ: “Ta là người từng chơi kiếm, không nên.”
Nhị Nha nhận lấy thịt ba chỉ mà Tang Vi Sương đưa, hét to:
- Đại tỷ, sao tỷ mua loại thịt này?
Vẻ mặt Nhị Nha rất khổ sở, Tang Vi Sương không hiểu ra sao.
- Thịt này nấu không ra mỡ, mẫu thân lúc còn sống nói thịt này bán chính là để lừa tiền.
Nhị Nha nói mà mắt đã rơm rớm.
Tang Vi Sương mới hiểu, hóa ra mua thịt heo cũng có bí quyết, nhưng nàng thật không nghĩ tới việc đem nấu thịt lấy mỡ. Nàng trước kia có bao giờ để ý mấy chuyện này?
Vi Sương cười cười, sờ đầu Nhị Nha nói:
- Không khóc không khóc, lần sau tỷ sẽ chú ý, thịt này cứ xắt chiên là được.
Nàng nói rồi lại đưa nửa gói muối cho muội muội:
- Có muối nữa này, xắt thịt rồi cho muối vào trong chén, qua một lúc lại chiên.
- Đại tỷ, phải là trước khi chiên dùng muối “ướp” chứ.
Nhị Nha nói.
- Đúng, đúng, chính là ý đó.
Tang Vi Sương ngượng ngùng cười.
Trong lòng Nhị Nha cảm thấy kỳ lạ, nàng luôn cảm thấy người này trừ bề ngoài ra thì không phải đại tỷ nàng, mà bề ngoài cũng không giống lắm nữa, ánh mắt của đại tỷ trước kia không sáng như vậy, không……….đẹp như vậy.
Bởi vì bột mì không nhiều, cho nên Tang Vi Sương quyết định làm gói đậu nhỏ một chút, như vậy thì số lượng nhiều cũng sẽ dễ chia hơn.
Tang Vi Sương rửa sạch đậu đỏ.
Tam Oa ngồi bên cạnh nhìn, cảm thấy đại tỷ làm gì cũng đẹp, trong lòng cũng thấy khó hiểu trước kia sao không thấy tay đại tỷ đẹp như vậy………..dáng vẻ tỷ ấy rửa đậu đỏ thật dịu dàng, nó thật muốn biến thành đậu đỏ trong tay tỷ ấy………
Tang Vi Sương rửa đậu đỏ sạch rồi, Tam Oa vội đứng lên lấy rổ nhỏ đem lại.
Vi Sương khen:
- Ngoan lắm.
Nhị Nha đã đốt nóng lò, nấu xong nước trong nồi.
- Đại tỷ, có thể cho đậu đỏ vào rồi.
Nhị Nha vừa nói vừa nhận lấy rổ nhỏ trong tay Vi Sương, cho đậu đỏ vào.
Vi Sương đứng bên cạnh nhìn trong nồi, nói:
- Nhiều nước quá.
Nhị Nha không hiểu, nhìn về phía nàng.
- Dùng gáo múc ra từng gáo một, đậu đỏ mới có thể thành bột, đúng rồi, còn cho đường nữa, đường………..
Vi Sương nhìn xung quanh nhưng không có đường.
Nhị Nha suy nghĩ, nhớ trước kia mẫu thân thường nói đau bụng, tìm Bạch đại phu mua đường đỏ, để ở phía trên tủ quần áo.
- Tỷ, muội biết rồi, để muội đi lấy.
Nhị Nha vừa nói vừa chạy đi.
***
Rất nhanh đã nấu xong bột đậu đỏ, sau khi để nguội thì Tang Vi Sương bắt đầu vê nhân đậu.
“Thật kỳ lạ, ta sao biết làm gói đậu đỏ chứ, trước kia ta không phải chỉ biết ăn thôi sao?” Tang Vi Sương nhìn những gói đậu đỏ mình vê được, cười tự giễu.
- Ngươi nói sao ta lại biết làm cái này chứ?
Vi Sương vừa vê vừa cười.
Tam Oa ở một bên lắc đầu, lẩm bẩm:
- Tam Oa cũng không biết………trước kia chưa từng thấy đại tỷ làm………
Vi Sương sửng sốt, quay đầu nhìn Tam Oa cười to nói:
- Đệ cũng chỉ biết ăn là được.
Tam Oa vỗ tay:
- Tam Oa chỉ biết ăn.
Mùi hương gói đậu đỏ từ Tang gia hấp dẫn người ta tới, nguyên nhân là do nó quá thơm.
Chu đại nương cửa cũng không gõ liền tiến vào, nhìn một đám hài tử Tang gia vừa nói vừa cười thì nghi hoặc nhìn bếp lò, thấy rõ ràng có khói bốc lên thì không cần nói cũng biết mùi thơm là từ trên bếp lò truyền đến.
- Ta nói sao lại thơm như vậy, đang làm gì đấy?
Chu đại nương hỏi.
Tam Oa nhỏ tuổi nhất, tính tình trẻ con đáp:
- Làm gói đậu đỏ!