Nàng vừa vào cửa hàng ngọc thạch liền có người hầu ra nghênh đón:
- Tang đương gia hôm nay đến sớm, Lâu tiên sinh và Triệu sư phụ đang gặp khách, để tôi dẫn đương gia vào phòng trà ngồi một lát.
- Được.
Tang Vi Sương cười nói, đi theo người hầu nọ vào phòng trà.
- Tang đương gia, chỗ chúng tôi ở đây chỉ có trà Lưu Vân thôi, mong Tang đương gia rộng lượng.
- Không sao, mọi trà đều xuất xứ từ tay của người lao động, đã là thành quả thì không phân tốt xấu, mấy thứ đẳng cấp này nọ chẳng qua là do quý tộc tự phong, chúng ta có thể không cần thừa nhận.
Nàng nói chuyện bình thản nhưng ngầm toát ra khí phách, người hầu nọ không khỏi nhìn nàng với con mắt khác.
Nhận trà do người hầu đưa tới, Tang Vi Sương cười hỏi:
- Tiểu Lâu ở đây có nghe lời không?
Người hầu nọ nghe vậy kinh ngạc, Tang Vi Sương nhìn biểu cảm của hắn thì hiểu ra mình đã nói về Lâu Kiêm Gia như nói một đứa trẻ.
- Không, ý ta là Lâu Kiêm Gia có thích ứng với nơi này chưa? Không mắc lỗi gì chứ?
Người hầu nọ lúc này mới kịp phản ứng.
- Lâu tiên sinh là một người tài ba, sự thông thạo về ngọc thạch của tiên sinh ngay cả Triệu sư phụ cũng khâm phục đấy! Sao có thể mắc lỗi được?
- Thật à?
Tang Vi Sương kinh ngạc, hiếm khi Tiểu Lâu không mắc lỗi mà còn được người khác khen ngợi.
Người hầu nọ đóng cửa chắn gió của bếp lò lại rồi lau tay ngồi bên cạnh Tang Vi Sương bốc một nắm hạt dưa.
- Tang đương gia không biết chứ, hôm qua có một thương nhân nơi khác cầm một khối ngọc bích tới, kiên quyết nói là lấy được từ tay một thương nhân phương Tây, lúc đó Triệu sư phụ không phân biệt được thật giả, Lâu tiên sinh chỉ đưa tay ra, ngón tay còn chưa chạm vào khối ngọc đã cau mày lắc đầu. Thương nhân kia thấy Lâu tiên sinh trẻ tuổi, chê tiên sinh thiếu kiến thức, nói đó là ngọc Tây Thiên Bích Vân chân chính, Lâu tiên sinh chỉ cười, cầm nghiên mực đến bờ sông Hoài lấy ít nước rồi quay lại cửa hàng, ngâm khối ngọc kia vào trong nước thì trên khối ngọc ấy hiện rõ bốn chữ “Thiên Bảo nguyên niên”, lúc đó tụi người hầu bọn tôi cười suýt đau cả bụng, lại còn lấy từ tay thương nhân phương Tây nữa chứ! Vậy mà bỏ quên mấy chữ Thiên Bảo nguyên niên, cười chết người mà.
- Quả thực buồn cười.
Tang Vi Sương nhất thời cảm thấy tâm trạng tốt hẳn lên:
- Nhưng giả mạo ngọc Tây Thiên Bích Vân thì cũng quá to gan nhỉ?
- Phải đó, ra giá một vạn lượng mà! Đúng là ăn tim gấu gan báo rồi, Triệu sư phụ hôm qua đã lập tức sai người đưa lên quan.
Người hầu nọ quăng vỏ hạt dưa:
- Có điều nói đi cũng phải nói lại, đâu có nhiều người từng thấy ngọc Tây Thiên Bích Vân, bởi vậy mới có người nghĩ cách lừa gạt, cái hôm qua là mẫu mấy trăm năm trước, đúng là có thể lấy giả tráo thật, Triệu sư phụ cũng không nhận ra nên mới nói Lâu tiên sinh lợi hại.
Tang Vi Sương gật đầu:
- Nếu là mẫu mấy trăm năm trước thì nó đã có tuổi, có thể bán được bảy tám trăm lượng bạc.
Nhưng Tiểu Lâu cũng thật lợi hại, biết phương pháp dùng nước để đánh giá ngọc Tây Thiên Bích Vân, người khác chỉ biết cười chữ “Thiên Bảo nguyên niên” trong khi hắn kỳ thực đang xem trên khối ngọc Bích Vân đó có vết dao của con người hay không, cũng như có những sợi tơ màu xanh biếc tự nhiên xuyên suốt khối ngọc hay không.
Hóa ra Tiểu Lâu cũng có mặt thông minh mà nàng chưa biết. Có lẽ lúc nhỏ hắn đã đọc rất nhiều sách. Chắc chắn trước đây hắn cũng là báu vật trong tay phụ mẫu, họ cho hắn sự giáo dục tốt nhất, để lại cho hắn những thứ tốt nhất, một lòng mong hắn nên người, trở thành rường cột nước nhà, tạo phúc cho dân chúng……..Nhưng sự xuất hiện của nàng, của Phó Họa Khánh đã phá hủy sự an bình của một trấn nhỏ, phá hủy sự êm đềm ổn định của hết gia đình này đến gia đình khác. Nàng thẹn với dân chúng, nàng không xứng là công chúa, hèn gì phải rơi vào địa ngục……..
Cầm chén trà nhỏ trong tay, trên mặt nàng là vẻ cô đơn chán ngán, bỗng nàng nghiêng đầu nhìn người hầu đang cắn hạt dưa nọ:
- Tiểu huynh đệ có từng nghe nói đến trấn Cốc Phong không?
- Hở?
Người hầu nọ kinh ngạc nhìn Tang Vi Sương:
- Trấn Cổ Phong? “Cổ” nào, “Phong” nào?
- “Cốc” trong hạt thóc, “Phong” trong gió xuân.
Nàng cười mình ngu ngốc, người hầu này chẳng qua chỉ mười bảy mười tám tuổi, bốn năm trước hắn còn nhỏ hơn cả Lâu Kiêm Gia, thêm vào đó trấn Cốc Phong trước đây vốn đã rất bí mật rồi, ở vùng văn hóa Trung Nguyên số người biết đến nó rất ít.
Người hầu nọ lắc đầu:
- Chưa từng nghe nói. Nhưng Triệu sư phụ năm xưa từng theo lão gia và nhị gia vào Nam ra Bắc, có lẽ ông ấy biết.
- A? Nhị gia nhà ngươi đã đi qua những đâu?
- Nhị gia đi nhiều nơi lắm, tôi nghe nói ngài ấy ngay cả Đôn Hoàng cũng đi rồi!
Vẻ mặt Tang Vi Sương không tin:
- Không thể nào, nhị gia của ngươi năm năm trước đi Ngô quốc, từ Ngô quốc trở về cũng mất hai ba năm, vậy chẳng phải là khi ngài ấy cỡ tuổi ta đã đi Đôn Hoàng rồi à?
- Ha ha, quả thật bị Tang đương gia nói trúng rồi, nhị gia chính là khi còn nhỏ đi theo sư phụ.
Người hầu nọ vứt hết vỏ hạt dưa, phủi phủi tay, chà chà vào trước ngực rồi mới ngồi nghiêng trên ghế uống trà.
Nhìn bộ dạng lười nhác của hắn, Tang Vi Sương không kiềm được khóe môi run lên:
- Tiểu huynh đệ, tiệm ngọc thạch của các ngươi không bận rộn sao?
Đúng lúc này một ông lão từ cửa hông bên cạnh đi tới, theo sau là Lâu Kiêm Gia cả người mặc y phục tuyết trắng, vẻ mặt thong dong:
- Khiến Tang đương gia chê cười, tên lười này có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, lão phu nghĩ nếu không phải hắn giỏi gảy bàn tính thì nhị gia sớm đã đuổi hắn về quê rồi.
Tang Vi Sương nghe vậy liền nhìn người thanh niên trẻ tuổi biếng nhác kia, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, nàng mỉm cười nói:
- Hóa ra đây chính là Lại tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy.
Nàng hơi đỏ mặt, nàng thật sự xem hắn như người hầu cửa hàng, là nàng sơ suất, làm gì có người hầu nào có thể cùng nàng dùng trà cắn hạt dưa?
- Vừa nãy đúng là thất lễ rồi.
Thái độ biếng nhác của hắn thay đổi, hắn đứng dậy khỏi ghế:
- Là tại hạ che giấu trước, nếu nói đến lỗi cũng là lỗi của tại hạ. Tang đương gia, Lâu tiên sinh đã ra rồi, hai người cứ từ từ tán gẫu, tôi đi đánh cờ với Triệu lão đầu đây.
Hắn nói chuyện rất không biết lớn nhỏ khoác vai Triệu sư phụ, Triệu sư phụ giận trừng hắn nhưng hết cách, lại không thể giãy ra được đành bị hắn kéo đi.
- Tiểu Lâu!
Tang Vi Sương chạy chậm tới, đôi mắt sáng như lửa chăm chú nhìn hắn:
- Nghe nói hôm qua ngươi nhìn thấu được ngọc giả, còn khiến tên lường gạt kia đi gặp quan nữa!
Lâu Kiêm Gia hiểu nàng đang nói gì, nhìn đôi mắt linh động phát ra hào quang của nàng, hắn biết nàng kiêu ngạo vì hắn, hắn cười toét miệng.
- Tiểu Lâu, ta không ngờ……..
Không ngờ mới có mấy tháng mà hắn đã dần dần giống như người bình thường. Hắn có thể biết chữ, có thể phân biệt ngọc thạch thật giả tốt xấu, càng quan trọng hơn là hắn có thể nghe hiểu lời nàng...
- Tiểu Lâu, ta thật mừng cho ngươi!
Nàng vừa nói vừa búi chặt lại búi tóc hơi lỏng của hắn.
Đúng lúc này ngoài đường có tiếng vó ngựa ầm ầm, và cả tiếng nghị luận như chim sẻ của dân chúng.
Chỉ lát sau, người trong cửa hàng ngọc thạch đều đi ra ngoài.
Tang Vi Sương cảm thấy không thích hợp bèn hỏi:
- Sao thế?
Lâu Kiêm Gia chau mày, đỡ Tang Vi Sương đến ngồi xuống ghế dựa rồi đi ra phòng trà.
Hắn thế nhưng để nàng ngồi ở đây, còn bản thân đi ra ngoài xem xảy ra chuyện gì? Thình lình cảm giác được bảo vệ dâng lên trong lòng nàng, là ảo giác của nàng ư? Lâu Kiêm Gia biết bảo vệ nàng?
Nhưng lúc này nàng muốn biết bên ngoài rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Ngoài đường mọi người đều bàn luận rối rít, bởi phố Tây khá gần cổng thành nên người ngựa qua lại rất nhiều, tuy hiện tại Thiệu Nam đang chiến hỏa, Hoài Châu giới nghiêm cũng không thể ngăn được biển người tràn ra.
Vừa ra khỏi cửa hàng ngọc thạch, Tang Vi Sương thấy dân chúng trên đường bị quan binh dạt ra hai bên.
Sao bỗng nhiên có nhiều quan binh như vậy?