Nghĩ đến đây lưng Tang Vi Sương chợt lạnh, hai hàng chân mày nhíu chặt, không nói được câu nào.
Đại hán kia thấy nàng không hề biện giải thì đắc ý trong lòng, ngay cả Bạch Lộ đại nhân cũng từng nói đương gia của Tang gia đa mưu túc trí nhưng hôm nay xem ra chỉ vậy thôi.
Tang Vi Sương đâu quản đại hán kia nghĩ thế nào. Bây giờ cái nàng biết chỉ là cách nghĩ của nàng như thế, những người này chỉ là tạp dịch trong Lưu Ly Đường, bọn họ chắc chắn không biết.
Sau khi Tang Vi Sương bước ra khỏi cửa lớn được vài bước thì đột nhiên dừng lại, đúng lúc lão đường chủ của Lưu Ly Đường đi tới.
- Chào Tang đương gia.
Ông hòa nhã chào Tang Vi Sương.
Tang Vi Sương ngẩn người rồi mới đưa mắt nhìn ông:
- Chào đường chủ, không biết đường chủ có biết Bạch đại nhân đang ở đâu không?
Lão đường chủ ngẫm nghĩ, sờ sờ cằm nói:
- Bạch Lộ đại nhân à, nếu ta không tính sai thì ngài ấy hiện đang về Hoài Châu.
- Về Hoài Châu?
- Đúng vậy, Tang đương gia tìm ngài ấy có việc gấp gì không?
Lão đường chủ cười đôi mắt cong cong nói.
Tang Vi Sương sửng sốt, vội vàng nói:
- Cũng không phải chuyện gì quan trọng.
- Ồ thế à, ít ngày nữa nhị gia cũng về Hoài Châu nhỉ, nếu Tang đương gia đi thì tiện thể đi Hoài Châu tìm ngài ấy đi.
Ông lão vẫn cười như cũ, nhưng Tang đương gia nhìn mà kính sợ.
- Ta còn chuyện phải xử lý trong đường, hôm nay không tiện hàn huyên nhiều với Tang đương gia, ha ha, ta đi trước một bước.
Ông lão ấy thật thích cười, nói hai câu rồi chắp chắp tay, đi về phía chính đường.
Ông chỉ nói nhị gia sẽ về Hoài Châu nhưng không nói Thần nhị gia về đón muội muội đi Lạc Dương hay về lãnh đạo việc thủ thành.
Còn nữa, vấn đề trước mắt là họ có đi chung hay không!
Đợi đã, Bạch Lộ sao có thể về Hoài Châu vào lúc này? Khuôn mặt nàng lạnh lẽo, Tây Tần có kỵ binh sa lưới, như thế nào cũng không nên để lâu trong tay một thương nhân. Lạc Dương sẽ có ý chỉ đến, bọn họ sẽ đích thân thẩm vấn kỵ binh kia. Cho nên Bạch Lộ sẽ không về Hoài Châu vào lúc này mà là đưa người đó lên kinh, người đó chắc chắn sẽ chết.
Nhưng nàng bây giờ ngay cả bản thân mình cũng không thể tự lo thì cứu người đó thế nào, cưỡi ngựa đuổi theo ư? Buồn cười là nàng hiện tại thoát thân đã khó, mà dù có đuổi kịp thì thế nào? Nàng đánh không lại Bạch Lộ, có thể sống sót trở về gặp Kiêm Gia hay không cũng là một vấn đề.
Bỏ đi! Nàng thuyết phục chính mình đừng nghĩ nữa, chẳng qua chỉ là một tử sĩ trong quá khứ mà thôi.
Nhưng Tang Vi Sương hoàn toàn không ngờ ba ngày sau trong thiên lao Lạc Dương lại xuất hiện một màn thế này______
Trong địa lao u ám, các ngọn đuốc quấn vải nhúng dầu hỏa cháy trên vách tường phát ra những âm thanh xì xèo, dây thừng quấn khắp người nam nhân, trước mặt hắn không biết từ khi nào đã xuất hiện một người.
Người đó toàn thân đều là màu đen, chỉ có đai lưng là màu đen tím, mái tóc đen nhánh dưới ngọn lửa phát ra ánh sáng như tơ lụa, thật lâu sau, đôi môi mỏng mới cong lên, rồi mở ra, lạnh lùng phun ra mấy chữ:
- A Tứ, không ngờ quanh đi quẩn lại, ngươi vẫn về bên cạnh trẫm.
Bên dưới xiềng xích, người vốn đang nhắm mắt ngủ say, tự động miễn dịch với bất kỳ loại cực hình nào sau khi nghe được tiếng “A Tứ” kia thì vẻ mặt gió mưa không lay chuyển hiện ra chút ngạc nhiên mừng rỡ đầy mệt mỏi………
- Chủ tử………
Hắn yếu ớt gọi ra hai chữ này, khóe môi vẫn mỉm cười. Năm ấy hắn bảy tuổi, Diêu Dương hầu mười hai tuổi, khi ấy hắn từng cho rằng cả đời mình sẽ hầu hạ Diêu Dương hầu Phó Họa Khánh.
Sau đó hắn nhận được mệnh lệnh quan trọng hơn, thế là dưới đủ loại “duyên phận tình cờ” (thực ra là cố ý an bài), hắn trở thành tử sĩ được hoàng thất bồi dưỡng.
Năm đó hắn mười bốn tuổi, một ngày nọ hắn được sư phụ huấn luyện gọi đến từ rất sớm, cùng với mười bảy thiếu niên khác được chọn ba ngày trước mặc vào xiêm y mới tinh, xếp hàng đi đến Hoa Dương cung. Lần đầu tiên hắn đường hoàng đi lại giữa ban ngày mặc dù là đi trên hành lang bí mật không có hơi người. Nhưng, chuyện rung động lòng người như vậy, hắn sao có thể quên? Có lẽ mười bảy người kia cũng giống như hắn, vĩnh viễn cũng không quên được ngày hôm đó.
Hôm đó, hắn đã gặp Hoa Dương công chúa mười ba tuổi, vì là tử sĩ nên không ai dám ngẩng đầu lên nhìn cô ấy thật kỹ, dù họ đã nhìn tranh vẽ chân dung của cô ấy vô số lần, họ vẫn có mong đợi thông thường được trông thấy dáng vẻ của đệ nhất mỹ nhân Đại Vũ trong lời đồn.
Hắn luôn nghĩ chẳng qua là một cô bé mười ba tuổi, đẹp đến thế nào thì cũng không thoát được vẻ non nớt đúng không? Đệ nhất mỹ nhân chẳng phải chỉ vì là nữ nhi của Hoàng đế thôi sao?
Tử sĩ không nên có suy nghĩ, tử sĩ là những người không có tình cảm. Có lẽ trong mười tám tử sĩ chỉ có A Tứ dám nghĩ như vậy, điều này liên quan đến trải nghiệm thời thơ ấu của hắn, tuổi thơ của hắn không giống với các “tử sĩ nghiêm túc” khác, ít nhất trước năm bốn tuổi hắn có phụ mẫu thương yêu, trước năm chín tuổi hắn có chủ tử làm bạn.
- Ngẩng đầu nhìn chủ nhân của các ngươi!
Hồi lâu sau hắn mới nghe sư phụ nói, hắn phục tùng mệnh lệnh ngẩng đầu nhìn về phía người đang ở trung tâm Hoa Dương điện.
Cô ấy mặc bộ trường bào màu đỏ lộng lẫy, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, ngũ quan không phải mọi thứ đều tuyệt mỹ nhưng phối hợp với nhau tạo nên một bức tranh xinh đẹp linh động, đôi con ngươi như làn nước trong vắt quét qua mười tám người bọn hắn, hắn thấy rõ vẻ bối rối trên mặt cô ấy, vì thế mà suýt chút nữa hắn đã cong môi cười, dường như chỉ có hắn nhìn thấu được tâm sự của vị công chúa này, mười tám người bọn hắn tướng mạo đều quá mức bình thường, thậm chí còn cùng một dạng, hắn dĩ nhiên sẽ không nói cho cô ấy biết rằng hắn dịch dung. Lớp da người trên mặt hắn chỉ Phó Họa Khánh mới có thể xóa, hoặc đợi khi hắn chết thì sẽ tự nhiên tróc ra.
Nhưng những lời kế đó của vị công chúa này, hắn vĩnh viễn cũng ghi nhớ, đến nỗi nhiều năm về sau thỉnh thoảng nhớ lại, ngực hắn vẫn âm ỉ đau. Hắn biết mình không phải một tử sĩ đạt chuẩn, ít nhất trong mười tám người, hắn là người không giống tử sĩ nhất, cũng mỗi mình hắn hổ thẹn với công chúa nhất.
Hắn luôn nhớ dáng vẻ của cô ấy, không phải kiểu nhớ khi làm nhiệm vụ hay mệnh lệnh mà trong mắt hắn ẩn chứa tình cảm như đang nhìn một tiểu muội muội, hắn đột nhiên nghĩ đến một người thân thất lạc nhiều năm của hắn.
Ôi, tử sĩ không nên có ký ức, càng không nên có sự quyến luyến. Đó chính là Hoa Dương mười ba tuổi, là Hoa Dương mà chủ tử hiện đang ở Hoài Nam xa xôi một lòng muốn kết hôn.
- Đây chính là mười tám tử sĩ phụ hoàng ban cho ta?
Cô ấy hỏi với giọng ngạc nhiên của trẻ con, một tay nhấc y phục đi về trước mấy bước rồi rất mất tự nhiên dừng lại.
- Nếu mạng của các ngươi đã thuộc về ta, vậy ta sẽ ra cho các ngươi một tử lệnh: không có mệnh lệnh của ta, bất luận thế nào các ngươi cũng không được tùy tiện đi tìm chết, dù có bị rơi vào tay địch đi chăng nữa.
Nghe vậy mười bảy người đều dùng ánh mắt nghi hoặc ngỡ ngàng nhìn về phía Hoa Dương, chỉ có mỗi A Tứ là giật mình.
Khi lần đầu Hoa Dương nghe thái phó nói về việc chọn lựa và bồi dưỡng tử sĩ, cả tử lệnh là tử sĩ khi rơi vào tay địch nhất định phải uống thuốc độc tự vẫn, nàng nghe mà cau mày, cảm thấy làm như thế quá không nhân đạo, bèn suy nghĩ ba ngày mới cho ra một câu như vậy, nàng không ngờ hành động ấy đã trúng kế của thái phó, thái phó xưa nay dốc lòng dạy dỗ nàng phải ôn hòa nhân hậu, cho nên rất vui mừng khi Hoa Dương đối với tử sĩ cũng có tấm lòng rộng mở như đối với dân chúng.
- Các ngươi đều đã mất phụ mẫu, thân nhân bằng hữu ly tán, nên phải vì chính mình mà giữ lại cái mạng cuối cùng.
Lời tác giả:Chương này đứng ở góc độ của tử sĩ Vân Tứ nhớ lại.