Nghe đi, muộn thế này mà họ còn nói nói cười cười, hoàn toàn quên mất chuyện ngủ nghê rồi!
- Lâu công tử, khóa ngọc này không phải chơi như vậy đâu.
Nghe giọng nói thánh thót như ngọc của thiếu nữ, Tang Vi Sương chợt cảm thấy giọng nói này không dễ nghe chút nào, quá thẹn thùng, quá quyến rũ, quái lạ tại sao trước đó nàng lại cảm thấy nghe rất hay, rất êm tai nhỉ? Lẽ nào ban ngày tai nàng có vấn đề?
- Lâu công tử, tay ngài phải mở khóa ngọc ra thế này, sau đó thế này……..ai da……..công tử!
Thục Điệp đang nũng nịu nói với Lâu Kiêm Gia.
“Rầm”, cửa lớn bị đá ra, Tang Vi Sương nổi giận đùng đùng xuất hiện trước mặt mọi người.
Nàng thừa nhận nàng quả thực nhịn hết nổi, còn ở góc tường thêm một khắc nào nữa thì không chừng nha đầu này sẽ dính lên người cái trứng ngu ngốc Lâu Kiêm Gia mất, nha đầu này rõ ràng có tình ý với hắn mà!
Nhưng khi nàng đường đường chính chính phá cửa mà vào, mọi người đều ngỡ ngàng nhìn nàng, một giây sau, trong mắt ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc. Chỉ có Lâu Kiêm Gia và Tang Cẩm Văn phản ứng nhanh nhất, lách mình đứng dậy, vứt lại ghế gỗ lê, chạy về phía nàng.
- Đại tỷ về rồi? Có mang đồ ăn ngon gì về cho đệ không?
Hai mắt Tang Cẩm Văn sáng lên nhìn Tang Vi Sương.
Lâu Kiêm Gia cũng nhìn nàng với ánh mắt sáng rực.
“Cốc”, “cốc”, nàng gõ cho họ mỗi người một cái.
- Đại tỷ sao lại đánh đệ?
Tang Cẩm Văn che đầu vô tội nhìn Tang Vi Sương, Lâu Kiêm Gia cũng bắt chước Cẩm Văn che đầu ra vẻ vô tội nhìn nàng.
Tang Vi Sương không để ý đến họ, đi đến bàn tròn lớn gỗ lim, nhấc ấm trà lên rót một chén, uống ừng ực.
Tang Cẩm Văn nuốt nước miếng, cảm thấy trên trán bỗng dưng hiện ra mấy vạch đen, đại tỷ của hắn lúc nào thì trở nên “thô lỗ” như vậy rồi, trước kia hắn chưa từng thấy đại tỷ uống nước như một hán tử thế kia, đúng, đây gọi là “uống nước” chứ không phải “uống trà”.
- Trên người tỷ có mùi rượu!
Cẩm Văn hít hít mũi nói, còn cố ý lùi về sau một bước. Cẩm Văn lùi một bước, Lâu Kiêm Gia không hiểu ra sao cũng bắt chước lùi theo.
Tang Vi Sương thấy một lớn một nhỏ “cách xa nàng ra”, tức thời lửa giận bùng lên! Được, nàng chẳng qua bị người ta chuốc chút rượu mà ghét bỏ nàng? Muốn cách xa nàng? Tuy trong tiềm thức Tang Vi Sương vẫn biết cách nghĩ của mình không đúng nhưng lúc này nàng cứ muốn bốc đồng đấy!
Chỉ có Dương Yên thấy sắc mặt Tang Vi Sương vô cùng không tốt, đây là dấu hiệu sắp nổi giận?
- A Vượng đi chuẩn bị chén trà giải rượu cho đương gia!
Dương Yên cao giọng phá vỡ tình hình căng thẳng lúc này.
A Vượng nghe vậy, chân mày nhướng lên, sao lại lôi hắn vào?
- Tới ngay!
Mông hắn rời khỏi ghế gỗ lê, vụt đi nhanh như chớp.
Ba nữ tử khác trong phòng sau khi thấy Tang Vi Sương về đều đã đứng lên, trong phòng thoáng chốc an tĩnh hơn rất nhiều.
- Tang đương gia về rồi, ba người nô tỳ cũng đi chuẩn bị bữa khuya đây.
Vấn Ngọc luôn thận trọng lúc này đỏ mặt nói, khi nói chuyện nàng ấy kéo tay Thục Điệp và Niệp Hiệp:
- Tang đương gia, chúng nô tỳ lui xuống.
Không ngờ Thục Điệp lại buông tay Vấn Ngọc, chạy chậm đến trước mặt Lâu Kiêm Gia:
- Lâu công tử, cái này ngài thích chơi nên để lại chỗ ngài, hôm nào ngài chơi chán thì đặt trên bàn, nô tỳ sẽ thu lại.
Đó là một hộp gấm, bên trong có rất nhiều đồ bằng ngọc để chơi, đều là đồ chơi của nhà giàu cho tiểu hài tử.
Lâu Kiêm Gia nghe vậy liền có chút tính trẻ con muốn đưa tay ra nhận nhưng tay vừa đưa được một nửa thì nghe tiếng ho khan “khụ khụ_____”. Cả người hắn căng thẳng, vô thức rụt tay về.
Lúc hắn rụt tay về trông giống như một đứa trẻ, Vi Sương không muốn hắn nhận đồ, hắn sẽ không nhận cho dù những thứ đó có vẻ thú vị đi chăng nữa.
Tang Cẩm Văn bước lên trước, kéo tay áo Lâu Kiêm Gia, lại nói với Thục Điệp:
- Thục Điệp tỷ tỷ, Kiêm Gia ca ca chỉ là hứng thú nhất thời thôi, tỷ mang những thứ đồ chơi này đi đi, đúng rồi, đệ đói, Thục Điệp tỷ tỷ biết làm bánh lung linh thủy tinh không?
Thục Điệp ngơ ngác vừa nghe đến “bánh lung linh thủy tinh” liền cười xấu hổ:
- Tang thiếu gia, Thục Điệp làm cho ngài ngay đây.
Ba thiếu nữ thướt tha đi rồi, Tang Cẩm Văn ngồi xuống ghế gỗ lê thở dài:
- Rốt cục cũng có thứ an ủi bụng nhỏ của mình rồi.
Tang Vi Sương nghe vậy, cau mày:
- Mọi người chưa ăn cơm?
Tang Cẩm Văn lắc đầu:
- Ăn rồi, tại đệ mấy ngày nay rất dễ đói, qua hai canh giờ là lại đói, chứ trước đây đệ đâu có ăn khuya.
- ………
Tang Vi Sương nghĩ Tang Cẩm Văn nói cũng đúng, mấy ngày trước hắn không than đói như vậy:
- Có lẽ là cơ thể đang phát triển.
- Ăn nhiều chút cũng không sao.
Dương Yên cười an ủi, lúc này A Vượng cũng đưa trà giải rượu tới, Dương Yên bưng đến cho Tang Vi Sương.
Cẩm Văn lại nhìn về phía Lâu Kiêm Gia ngồi cạnh:
- Có điều Kiêm Gia ca ca này, huynh rất thích mấy thứ đồ ngọc thạch đó ư?
Lâu Kiêm Gia lắc đầu.
Tang Cẩm Văn tự rót trà cho mình:
- Nhưng huynh có vẻ như rất có nghiên cứu về ngọc thạch mà?
- ……….
Tang Vi Sương, Dương Yên và A Vượng đến câu này đều run run khóe môi.
- Bộ dạng huynh sờ mấy đồ ngọc kia giống như đang vuốt ve một con mèo nhỏ vậy, còn chúng nó thì tựa như biết đáp trả lại huynh……..
Tang Cẩm Văn nhấp một ngụm trà tiếp tục nói.
- ……….
Mấy người Tang Vi Sương khóe môi lại run rẩy.
- Kiêm Gia ca ca, trong nhà huynh trước kia làm ăn về ngọc thạch à? Huynh từng thấy rất nhiều ngọc thạch nhỉ?
Ánh mắt Tang Cẩm Văn như bảo thạch đen tỏa sáng rực rỡ, vô cùng chắc chắn và tự tin nói:
- Nhất định là nhiều hơn ngọc trong tay Thục Điệp tỷ tỷ nhiều……….
Tang Vi Sương cuối cùng cũng nhận thấy lời Tang Cẩm Văn không phải đùa, bởi Tang Cẩm Văn nói rất nghiêm túc mà vẻ ngây ngốc trên mặt Lâu Kiêm Gia cũng không còn, thay vào đó là sự chăm chú.
- Dương Yên, đi gọi Vấn Ngọc cô nương tới đây.
Tang Vi Sương biết Vấn Ngọc kỳ thực là một trong các quản sự kinh doanh ngọc thạch của Thần gia ở Hoài Châu, vì hiểu biết về ngọc thạch nên Thần nhị gia mới đặt tên cho nàng ấy là “Vấn Ngọc”, biệt phủ này cũng xem như một nơi trữ ngọc thạch của Thần gia, cho nên một nha hoàn quản sự nho nhỏ như Thục Điệp cũng có đồ chơi bằng ngọc thạch trong tay.
Dương Yên rất nhanh đã tìm được Vấn Ngọc tới.
- Vấn Ngọc cô nương có thể dẫn ta đến kho ngọc thạch của biệt phủ không?
Tang Vi Sương nói thẳng không kiêng kỵ như thế, Vấn Ngọc nghe thì kinh ngạc hồi lâu, kho ngọc thạch nói cho cùng cũng là một nơi quan trọng, mà Tang Vi Sương bất quá chỉ là một vị khách Thần gia mời tới……..nhưng nhị gia lúc trước đã dặn thỏa mãn mọi yêu cầu của Tang Vi Sương. Người nhạy bén như Vấn Ngọc, sau khi suy nghĩ liền thỏa hiệp nói:
- Mời đi theo nô tỳ.
Nàng ấy không hỏi nguyên do, trực tiếp dẫn người đi luôn. Chỉ ở chung một ngày, Vấn Ngọc đã biết Tang công tử này không phải hạng tiểu nhân, càng huống hồ không ai dám mang đồ của Thần gia đi mà không bị gì cả.
Tang Vi Sương thích giao thiệp với người thông minh, họ không hỏi cả đống lý do linh tinh này nọ, mà nàng cũng lười giải thích.
- Lâu Kiêm Gia.
Tang Vi Sương gọi, Cẩm Văn và Dương Yên liền đẩy Lâu Kiêm Gia lên trước.
Vấn Ngọc đứng trước bức tranh hoa sen cỡ lớn, Lâu Kiêm Gia nhìn những đóa sen trắng hồng được vẽ tỉ mỉ khắp bức tường, ký ức gì đó chợt lóe lên trong đầu.
“Lối cũ trường đình, ao sen Thanh Thủy…….” Tựa như có một âm thanh từ rất xa bên kia bờ ký ức truyền đến, hắn đưa tay muốn bắt lấy nhưng chỉ thấy nét vẽ hoa sen trước mặt với lối vẽ tỉ mỉ ấm áp, Vấn Ngọc cười nhẹ với hắn, vươn đầu ngón tay được thoa nước cây bóng nước xoay nhẹ bình sứ hoa văn mẫu đơn nạm vàng, bức tường hoa sen liền biến mất, trước mặt bày la liệt các loại đồ ngọc rực rỡ đủ loại và các khối ngọc thô chưa mài, thậm chí có cả các khối đá không rõ hình thù………