Thi thể Vương Nhị được phát hiện trong rừng trúc ở hậu viện, mấy ngày trước hắn còn từng giúp nàng kia rút măng ở chỗ này.
Khi đó đúng là lúc măng mùa xuân mọc nhiều, cả cánh rừng trúc trải đầy những cây măng cao thấp khác nhau, một đám vươn mũi nhọn, khoác áo xanh nhạt.
Cổ Vương Nhị cắm một cây măng, nó xuyên qua cổ hắn, mãu tươi nhuộm đỏ mảnh đất xung quanh và thấm vào sâu dưới gốc măng.
Một đám quạ đen đậu trên người hắn cắn xé quần áo, mổ bữa tiệc khó lắm mới có này.
Xác Vương Nhị bị đám chim chóc xấu xí kia mổ đến da tróc thịt bong, đến túi tiền bên hông cũng bị một con quạ kéo xuống rồi ngậm bay vào màn trời tối dần.
Nữ nhân thấy thi thể chồng chất vết thương của Vương Nhị thì sợ tới mức mấy ngày không thể xuống giường, mãi hơn một tháng sau mới hồi phục Nhưng nàng ta không ngờ cái chết của Vương Nhị mới chỉ là bắt đầu.
Từ ngày đó trở đi người trong tòa nhà này càng lúc càng ít, đám hạ nhất bất giác biến mất dần dần.
Ban đầu nàng ta cũng không hoài nghi chồng mình, mãi tới một buổi tối nàng ta bừng tỉnh lại phát hiện người bên cạnh không biết đã đi đâu.
Nàng ta vào trong viện tìm hắn mới hiểu rõ mọi chuyện.
Chồng nàng ta đang ở trong rừng trúc dùng một cây măng nhọn đào đất, bên cạnh hắn là một thi thể bị một cây măng đâm thủng cổ.
Nàng ta nhận ra người kia, đó là đầu bếp trong phủ, một nam tử trung niên cực kỳ hòa khí, sáng nay ông ấy còn cùng nàng chào hỏi.
Nữ nhân nhìn thấy khuôn mặt đầu bếp bị ánh trăng chiếu xuống thì càng thêm quỷ dị, máu tươi chảy ra từ cổ kéo dài thành vệt trên khuôn mặt xanh lá của ông ta khiến cho khuôn mặt như bị chia làm hai nửa.
Nàng ta dùng sức bịt miệng mình để không thét ra tiếng.
Tuy nàng ta chán ghét hành vi giám thị của chồng nhưng trước giờ chưa bao giờ nghĩ người bên gối lại là kẻ đôi tay nhuộm đầy máu tươi.
Nàng ta yên lặng lùi qua một bên, lần đầu tiên nghiêm túc xem kỹ người chồng mình đã cưới: Diện mạo của hắn chẳng liên quan gì tới mấy chữ cùng hung cực ác, thậm chí hắn còn có chút thanh tú, mang theo chút yểu điệu.
Hắn cực kỳ thích đọc sách, là người bác học đa tài, ngày thường đối đãi với mọi người cũng hiền lành, chưa bao giờ trách móc hạ nhân nặng nề.
Đối với nàng ta hắn cũng săn sóc tỉ mỉ, tuy hắn không có nhiều bạn, tính cách cũng tương đối nặng nề nhưng công việc làm ăn của hắn rất khá.
Tòa nhà này chính là hắn dùng tiền lời mua được, bởi vì cả tòa nhà trồng rất nhiều trúc, loài cây mà nàng ta thích.
Đúng là vì những ưu điểm này mà nàng và cha mẹ mới xem nhẹ bản tính của hắn: Dục vọng khống chế của hắn quá mạnh mẽ, đặc biệt với thứ mình quý trọng hắn sẽ không cho đối phương có một chút tự do và riêng tư nào.
Hắn mẫn cảm và đa nghi, thậm chí cái này đã ngấm sâu vào xương tủy của hắn, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay hắn đều có thể miên man suy nghĩ và phán đoán câu chuyện theo hướng hoàn toàn không thực tế.
Nhưng nếu chỉ có thế thì cũng thôi, cùng lắm là quan hệ vợ chồng không hài hòa, là nàng gặp được người không tốt, về sau mặc kệ tốt xấu thế nào thì cuộc sống này vẫn có thể miễn cưỡng vượt qua.
Nhưng đêm nay nàng ta triệt để phát hiện ra sự thật: Nàng ta không thể cùng một kẻ giết người vô số sống với nhau cả đời, tuyệt đối không thể.
Nhưng hiện giờ trong cả tòa nhà chỉ còn lại mình nàng ta và nam nhân này.
Hắn không những không cho nàng tùy ý ra cửa mà thậm chí cũng không cho người ngoài tiến vào.
Đến cả cha mẹ nàng tới một lần cũng bị hắn khước từ.
Nàng quả thực bị hắn cầm tù, vậy nàng làm thế nào để chạy đây?
Cũng may trời không tuyệt đường người, lúc này nam nhân lại có một việc làm ăn bên ngoài xảy ra vấn đề cần hắn tự mình đi một chuyến.
Việc làm ăn kia rất quan trọng với hắn, cho nên chuyến này hắn tuyệt đối không thể không đi.
Nữ nhân nhắm chuẩn cơ hội này nên cố ý giả bệnh, khẩn cầu nam nhân để cha mẹ tới chăm sóc nàng.
Nam nhân thấy nàng bệnh quá nên cũng đành đồng ý.
Vì thế nữ nhân rốt cuộc cũng chờ được cơ hội chạy thoát, nàng biết đây là cơ hội duy nhất cũng là cơ hội cuối cùng của nàng.
Nam nhân đi rồi nàng nói hết toàn bộ chuyện xảy ra với cha mẹ mình, lúc đầu hai vợ chồng già không tin nên nàng mang họ tới rừng trúc.
Quả nhiên bọn họ phát hiện một đống thi thể ở trong đó, tổng cộng có 8 cỗ thi thể, đều là của đám hạ nhân đột nhiên mất tích trước đó.
Nhìn những cái xác máu tươi đầm đìa kia hai vợ chồng già sợ ngây người.
Bọn họ không nghĩ đứa con rể khiêm tốn có lễ kia lại là một kẻ ác ma đội lốt người.
Vì thế bọn họ quyết định chạy trốn suốt đêm, không trì hoãn một khắc nào.
Nhưng lúc ba người đã chuẩn bị xong tay nải và chuẩn bị rời khỏi nhà thì người đánh xe ngựa mà nam nhân thuê lại hốt hoảng quay về nói với bọn họ lúc qua sông nam nhân không cẩn thận nên đã rơi xuống thuyền.
Hắn rơi vào vòng nước xoáy, tới giờ vẫn chưa thấy người.
Nghe thấy tin tức này ba người không biết nên vui hay buồn, nhưng nữ nhân lại cảm thấy trái tim thả lỏng.
Nàng cảm nhận được nhẹ nhàng đã lâu không thấy, tuy nó còn mang theo một chút áy náy thoáng qua.
Bởi vì nam nhân kia dù sao cũng là chồng nàng, từng là chồng nàng.
Ba người ở lại tòa nhà chờ vài ngày xem có tin tức gì không nhưng bọn họ đều biết hắn sẽ không trở lại.
Con sông kia và dài vừa rộng, hiện tại lại là mùa lũ nên dòng nước rất siết.
Người biết bơi lội còn khó mà thoát một kiếp huống chi tên kia hoàn toàn không biết bơi.
Rốt cuộc bọn họ vẫn quyết định báo quan, bởi vì dù hắn đã chết nhưng những người bị hắn giết hại vẫn còn chôn trong rừng trúc khóc lóc kể lể những oan khuất của bản thân.
Nhưng vào cái đêm trước khi báo quan nam nhân đã trở lại.
Cả người hắn ướt đẫm đi vào sân, ánh trăng rơi xuống đỉnh đầu hắn lại không chiếu ra cái bóng gì.
Nữ nhân và cha mẹ cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi tòa nhà kia.
Qua mấy ngày có người phát hiện ở cửa nhà có nhiều cỗ thi thể, có gã sai vặt, đầu bếp, quản gia, cũng có nữ nhân cùng cha mẹ nàng nhưng chỉ có nam nhân là không thấy đâu.
Tháng thứ hai sau khi nữ nhân xuống mồ thì thi thể nam nhân được người ta vớt lên từ dưới sông, quần áo trên người hắn đã nát, thịt cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Mấy người đánh cá dựa vào eo bài hắn nắm chặt trong tay mới nhận ra thân phận hắn.
Mọi người không biết chuyện nên mới đào một gian mộ thất khác mà chôn hắn bên cạnh vợ mình.
Nhưng vào ngày hạ táng ấy lại có một chuyện ly kỳ xảy ra.
Nắp quan tài của nam nhân không sau đóng đinh được, cứ đóng vào là nó lại tự động bong ra.
Thử mười mấy lần vẫn không được nên cuối cùng mọi người đều bị dọa mặt trắng bệch.
Người đóng đinh đã làm nghề này vài thập niên nhưng chưa bao giờ gặp chuyện quỷ quái như vậy.
Sau đó là một người có tuổi đi lên nói một câu này: “Có phải người chồng này quá mức trọng tình, dù chết cũng không muốn tách khỏi vợ mình nên mới chậm chạp không muốn phong quan hay không?”
“Vậy phải làm sao đây? Hiện tại mà thông hai ngôi mộ thất thì phí công quá, hơn nữa cũng quấy nhiễu tới vị phu nhân kia.” Mọi người sôi nổi nghị luận.
“Vậy…… thì làm quá tiên kiều đi.” Ông lão kia suy nghĩ sau một lúc lâu mới chậm rãi nói.
Danh Sách Chương: