Lúc tìm được da người của Viên Úy thì nó đang vướng trên nhánh của một cây cổ thụ ở ngoại ô.
Khuôn mặt tái nhợt hé ra từ kẽ hở của lá cây và nhìn xuống mọi người, mí mắt tuy nhắm nhưng lại giống như đang nhìn chằm chằm khiến sau lưng Triệu Tử Mại đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Bảo Điền bò lên cây gỡ tấm da người xuống, sau đó cẩn thận đặt nó trên mặt đất sạch sẽ.
Hắn sợ một khi không cẩn thận sẽ khiến tấm da mỏng như cánh ve này bị cắt rách.
Một cơn gió thổi qua, da người phát ra tiếng “Rào rạt” rất nhỏ giống như đang kể lể tâm sự không người thổ lộ.
Vài người ngồi xổm bên cạnh tấm da, lúc này mới phát hiện nó tản ra một mùi hôi, nhưng dung nhan vẫn tươi sống như cũ, sơn móng tay thậm chí còn chưa hoàn toàn phai nhạt.
Có điều chính sự đối lập mãnh liệt này lại khiến lòng mỗi người thổn thức.
“Từ xưa hồng nhan quả là bạc mệnh,” Mục què than một tiếng sau đó cẩn thận nhìn tấm da này một lượt từ đầu tới chân, miệng nghi hoặc nói, “Da mỏng như vậy, bề ngoài cũng không có miệng vết thương cho nên không phải bị cắt bỏ mà giống như bị thứ gì đó hút khô tinh huyết.”
Trong mắt Mục Tiểu Ngọ có xẹt qua một tia sáng, “Vậy án này tới đây có thể hiểu rõ rồi.
Tà vật kia hút khô huyết nhục của Viên tiểu thư, da nàng bị gió thổi đi cho nên trong vườn mới chỉ còn quần áo và đồ trang sức.”
“Thứ gì mà lại hung tàn đến mức hút hết huyết nhục của người ta chứ?” Triệu Tử Mại cực kỳ khó hiểu.
“Mộc Diêu.”
Mục Tiểu Ngọ bật thốt ra hai chữ ấy, nói xong lại thấy cả ba đôi mắt nhìn về phía mình nên nàng bổ sung, “Đây là do Viên Úy tự mình nói, nàng nói kẻ hại tính mạng mình chính là một con Mộc Diêu.”
Bảo Điền gãi gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu hỏi, “Mộc Diêu chẳng phải là diều sao? Một con diều có thể nào lấy tính mệnh người ta chứ?”
Những lời này vừa nói ra thì trong lòng mọi người lập tức dấy lên nghi ngờ, chung quanh trầm tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng lá cây bay xuống cũng có thể nghe rõ.
Trong một khoảnh khắc Triệu Tử Mại chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn tầng tầng lớp lớp cây rừng phía xa.
Sau khi chần chừ một lát hắn nhẹ giọng nói, “Các ngươi đã từng nghe qua truyền thuyết về Mộc Diêu chưa?”
***
Tương truyền Mặc Tử ở Lỗ sơn lấy gỗ làm diều, ba năm mà thành nhưng chỉ bay được một ngày đã hỏng.
Dưới cơn tức giận Mặc Tử bỏ lại con diều không cần, bản thân thì về Tống quốc.
Không lâu sau Sở quốc chinh phạt Tống, nhưng Tống Quốc có đô thành tường cao kiên cố, binh lính giỏi về thủ thành cho nên quân Sở tấn công vài lần không được đành phải tạm thời vây lấy đô thành nơi ấy.
Hai quốc gia cứ thế giằng co suốt chín tháng.
Mắt thấy lương thảo của Sở quân sắp hết, Tống quốc đã chắc thắng lợi thì vào một buổi tối Mặc Tử đứng trong Tống thành nhìn thấy một cảnh tượng quái dị.
Đêm đó ánh trăng như nước trút xuống tường thành nhà Tống, đám quân Sở vây thành mệt mỏi nên đã sớm mất đi khí thế rào rạt lúc ban đầu.
Xung quanh Tống thành là một mảnh yên tĩnh, vạn vật trong thiên hạ đều như ngủ rồi, đến chim chóc cũng không dám to tiếng.
Chính trong khoảnh khắc mọi thứ đều im lặng ấy một bóng đen lặng yên bay lên từ dưới tường thành, lượn trên không trung.
Trong lúc binh lính thủ thành đang ngủ gật nó lướt qua tường thành xâm nhập vào bên trong.
Không có ai thấy nó trừ kẻ đã mấy đêm không ngủ vì lo cho mệnh nước là Mặc Tử.
Bởi vì hắn nghe nói mấy ngày gần đây Sở Vương đang trọng dụng một người tên là Công Thâu Ban.
Mặc Tử và Công Thâu Ban là người quen cũ, nhưng không phải bạn bè.
Công Thâu Ban là thợ thủ công khéo léo thiên hạ đệ nhất, những thứ như thước cuộn, ống mực, cái bào, toản tử dùng trong nghề mộc đều là do hắn phát minh ra.
Ngoài ra còn có lung, ma, cối xay dùng trong nghề nông cũng là do hắn tạo nên.
Lúc này đây Sở Vương muốn tạo ra bốn tòa vọng lâu, quy định mỗi tòa đều phải có chín cái xà nhà, 18 cây cột trụ, 72 thanh gỗ đỡ.
Rất nhiều chưởng mặc sư đều không thể đạt được yêu cầu này, liên tiếp có bảy vị danh sư bị hoàng đế giết chết.
Cuối cùng, công trình này rơi vào tay một vị chưởng mặc sự họ Lý nhưng hắn cũng không biết phải làm sao.
Công Thâu Ban nghe nói về việc này thì ngày đêm khổ sở suy nghĩ.
Mấy ngày sau hắn bện một cái lung bằng cọng lúa mạch mô phỏng tòa vọng lâu đưa cho Lý sư phó.
Người kia được chỉ dẫn cuối cùng cũng xây xong vọng lâu.
Sở Vương cực vui mừng, Lý sư phó cũng nhân đó tiến cử Công Thâu Ban tới trước mặt Sở Vương, từ đây hắn mới được trọng dụng.
Nhưng cái kẻ có đôi tay khéo léo như Công Thâu Ban lại cố tình đố kỵ với một Mặc Tử mặc áo đen đi giày rơm Bởi vì giữa hai người từng có vài lần so tài, tuy có thắng thua, Mặc Tử cũng từng khen ngợi Công Thâu Ban khéo tay thiên hạ không người có thể so được nhưng Công Thâu Ban lại biết Mặc Tử chưa bao giờ chân chính để tâm đến việc so tài với hắn.
Bởi vì lòng người kia mang thiên hạ, so với được mất của cá nhân thì hắn còn nhiều thứ quan tâm hơn.
Mà trong cuộc thi một bên càng không để bụng thì bên kia càng thêm để ý.
Từ đây Công Thâu Ban cũng canh cánh trong lòng về Mặc Tử, tuy không nói ra ngoài nhưng sau lưng lại âm thầm so kè.
Mặc Tử sớm nghe nói tới việc này cho nên hắn cố gắng tránh xa, không nảy sinh xung đột chính diện với Công Thâu Ban.
Bởi vì hắn biết, Công Thâu Ban tuyệt đối không phải một thợ thủ công đơn giản, hắn giỏi vẽ bùa và niệm chú, pháp thuật thông thiên.
Cho nên vào buổi tối hôm ấy Mặc Tử nhìn thấy bóng dáng màu đen kia từ trên trời giáng xuống thì nhận định đây là kiệt tác của Công Thâu Ban.
Nhưng vượt ngoài dự liệu của hắn, con diều kia không phải cái khác mà chính là Mộc Diêu do tay hắn tạo ra.
Chẳng qua hiện tại Mộc Diêu thoạt nhìn càng thêm uyển chuyển nhẹ nhàng, khung của nó biến từ đầu gỗ cồng kềnh thành những thanh trúc nhẹ nhàng, lông chim cũng được thay bằng lụa gấm.
Chỉ có đôi mắt kia vẫn giống như trước, tròng mắt vàng ruộm, đồng tử đỏ tươi giống hai giọt máu.
Mặc Tử nhận ra đôi mắt này vì đây chính là do hắn tự mình vẽ ra, chẳng qua hắn không nghĩ tới ba năm sau con Mộc Diêu này không những có thể bay mà còn trở thành tọa kỵ của Công Thâu Ban.
“Công Thâu Ban cưỡi Mộc Diêu tiến vào Tống thành sao?” Mục Tiểu Ngọ nghe đến mê mải, đôi mắt trừng thật lớn.
Triệu Tử Mại gật đầu, “Không sai, Sở quân mất chín tháng chưa đánh được thành trì nhưng lại bị hắn dùng một con Mộc Diêu phá mất.”
“Sau đó thì sao? Hai người gặp nhau có xảy ra một trận ác chiến hay không?”
Lần này Triệu Tử Mại lại lắc lắc đầu, “Chuyện sau đó thế nào không ai biết, sách sử chỉ ghi lại một câu đơn giản: ‘Công Thâu Ban nhờ có Mộc Diêu mà lấy được Tống thành.’ Nhưng kết thúc của cuộc chiến này thế nào thì thế nhân đều biết, Sở và Tống giảng hòa, Sở quốc lui binh ba mươi dặm, sau đó hai nước ký kết hiệp ước.”
“Cứ như vậy?” Mục Tiểu Ngọ đang hứng thú bừng bừng chuẩn bị nghe tình hình chiến đấu xuất sắc giữa hai bên nhưng chợt nghe thấy kết cục này thì không khỏi thất vọng.
“Câu chuyện giữa Mặc Tử và Công Thâu Ban như thế nào thì không người biết, nhưng con Mộc Diêu trải qua tay hai con người tài ba này được giữ lại, truyền hơn một ngàn năm.
Câu chuyện xưa của nó còn lâu mới kết thúc.”
Ánh mắt Triệu Tử Mại lại lần nữa nhìn lên mảnh da người của Viên Úy, trong mắt xẹt qua một tia sáng xuyên thấu thời gian.
Danh Sách Chương: