Song Bích vừa muốn nói cái gì đó thì cửa sổ bên giường bỗng nhiên “Kẽo kẹt” một tiếng và bị người ta đẩy từ bên ngoài lộ ra một khe.
Ánh mặt trời từ khe hở chiếu lên mặt hai người lộ rõ nôn nóng và hoảng sợ.
Một bóng dáng đứng ở ngoài cửa sổ cười “Khanh khách” vài tiếng sau đó nàng ta cong lưng nhìn đôi nam nữ hoảng hốt phía sau cửa sổ.
“Chẳng trách,” Tú Vinh nhếch khóe miệng nở nụ cười không có chút độ ấm nào.
Đôi mắt nàng ta cũng lạnh băng, giống như mới đi ra từ nơi tuyết lạnh và mang theo tuyết chưa tan, “Ha hả, chẳng trách đại thiếu gia chỉ nhớ mỗi nàng ta thích ăn cá chua mà lại quên mất đại thái thái thích ăn bánh nhân rượu.
Thì ra là thế.”
“Tú Vinh, nể tình chúng ta cũng là chị em một thời gian, ngươi thương ta thì đừng nói chuyện này ra ngoài……” Song Bích bò đến bên cửa sổ duỗi tay định cầm tay Tú Vinh nhưng lại bị nàng kia ghét bỏ tránh đi.
“Ta luôn cảm thấy ngươi biết mấy chữ thì hẳn phải là người khéo léo và quy củ hơn chúng ta, không ngờ ngươi lại là kẻ dơ bẩn nhất cái nhà này, đúng là ta đã nhìn lầm người.” Ánh mắt Tú Vinh nhìn vạt áo rộng mở của Song Bích và lộ ra đắc ý.
“Tam di thái muốn cái gì thì nói thẳng ra đi,” Chu Dự Phong đã lấy lại bình tĩnh, hắn thản nhiên cài lại nút áo trước ngực sau đó buộc lại mái tóc hỗn loạn giống như kẻ vừa bị bắt tại trận không phải hắn vậy, “Qua nửa canh giờ nữa là tối rồi, mà trời tối thì khó đi lắm.
Nếu Tam di thái thái muốn lên đường thì phải tranh thủ thời gian.”
“Dự Phong, ngươi đang nói cái gì thế, sao Tú Vinh lại muốn rời đi?”
Song Bích nghe những lời hắn nói mà như rơi vào sương mù, nhưng Tú Vinh lại không hề phản bác, không những thế trên mặt nàng ta lại nhiều thêm chút thẹn.
Cảm xúc này bao lấy đôi mắt vốn tràn đầy đắc ý của nàng ta.
“Tú Vinh, ngươi muốn rời khỏi Chu gia ư?” Rốt cuộc Song Bích cũng chú ý tới cái tay nải căng phồng trong tay Tú Vinh.
Nó đầy tới nỗi không buộc chặt được, chỗ miệng túi còn thò ra một đoạn dây xích bằng vàng bị ánh hoàng hôn chiếu sáng lấp lánh.
“Phải, ta phải đi, ta phải rời khỏi Chu gia,” lúc nói những lời này Tú Vinh gần như nghiến răng nghiến lợi.
Nói xong nàng ta run run môi nhìn về phía Song Bích và tiếp tục, “Ngươi biết không? Thúy Vi đã chết, ngay trong phòng chứa củi.
Bọn họ mới phát hiện ra thi thể của nàng ta, một lát nữa lão gia cũng sẽ qua đó.”
Song Bích phải che miệng lại mới không hét ra tiếng.
Chu Dự Phong cũng xoay đầu nhìn về phía Tú Vinh, đôi mắt không dám tin tưởng mà trợn tròn, “Sao Nhị di thái…… lại chết?”
Tú Vinh cắn môi cười, “Sao lại không? Cha ngươi làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như thế còn coi như chúng ta chẳng biết gì và muốn lôi chúng ta ra làm đệm lưng.
Hiện tại thái thái và Thúy Vi đã chết, người tiếp theo có phải sẽ tới ta không?”
Nàng ta hé miệng, khẽ lắc đầu nói, “Ta không thể ngồi chờ chết, ta cũng đâu có giết người, dựa vào cái gì mà mới trẻ như thế ta đã phải ở lại đây chờ chết? Hơn nữa ta hầu hạ ông ta mấy năm nay nên ta lấy những thứ thuộc về mình cũng không tính làm gì quá đáng……”
“Mấy thứ này chỉ sợ không phải cái nào cũng là của ngươi, mà lý do ngươi tới đây cũng chỉ vì muốn trộm đồ trang sức của Song Bích đúng không?” Chu Dự Phong rũ mắt, trong đó có sầu lo và đồng tình, “Nhân lúc loạn ngươi trộm đồ trong nhà ta cũng không định chỉ trích gì, nhưng Tam di thái, hiện tại tình thế còn chưa rõ ràng ngươi cứ thế vội vàng rời đi không phải quá lỗ mã.ng ư? Huống chi lúc này thị trấn cũng không bình yên, một nữ tử nhu nhược như ngươi cầm một bao của cải đi ra ngoài chẳng lẽ không sợ……”
Tú Vinh dùng một tiếng cười lạnh khinh miệt đánh gãy lời hắn, “Các ngươi có tình nên uống nước cũng no, dù chết cũng muốn xuống âm ti làm một đôi uyên ương nên đương nhiên là không muốn đi.
Nhưng ta thì có cái gì?” Nói tới đây nàng ta xòe tay ra ý bảo Song Bích giao châu báu và của cải ra, “Ta chẳng có gì, nếu không có đống trang sức và vàng bạc này thì ta có cái gì đâu?”
“Ngươi nghĩ kỹ rồi sao?” Chu Dự Phong trầm giọng hỏi câu này.
Tú Vinh nhẹ ngửa đầu hất tóc mái trên thái dương ra sau đầu, “Đừng nói nhảm nữa, chỉ một lát là sẽ có người tới đây báo tin Thúy Vi đã chết, các ngươi mà không muốn bị người ta phát hiện thì nhanh chóng đưa đồ ra đi.”
Nghe vậy Chu Dự Phong thở dài, khóe mắt nghiêng qua nhìn Song Bích ý bảo nàng ta đưa châu báu trang sức cho Tú Vinh.
Song Bích vốn không phải người tham tài, vì thế nàng ta xuống giường cầm hộp trang sức và mở ra ôm đống vòng tay nhẫn, trâm cài tới đưa cho Tú Vinh.
“Cái kia thì sao?” Tú Vinh nhét đống đồ đó vào tay nải, đôi mắt nghiêng nhìn thấy một cái hộp gỗ tinh xảo ở góc bàn.
“Đây là vòng tay Dự Phong đưa cho ta, Tú Vinh, ngươi để lại cái vòng tay này cho ta đi.” Song Bích ứa nước mắt, giọng cũng run lên.
“Thôi vậy,” Tú Vinh liếc nhìn mặt trời, hiện tại nó đã rơi xuống đầu tường, không bao lâu nữa nó sẽ hoàn toàn bị bóng đêm nuốt hết, “Dù sao cũng là chị em một thời gian, ta cũng không làm khó ngươi.”
Dứt lời nàng ta lại nhìn Chu Dự Phong một cái giống như cảnh cáo hắn không cần giở trò sau đó mới buộc chặt tay nải và xoay người không nói một lời đi về phía ngoại viện.
Ánh hoàng hôn kéo ra một cái bóng thật dài bên chân nàng ta, chỉ sau khi nàng ta rẽ ở một chỗ ngoặt thì nó mới biến mất.
***
Lúc đi lướt qua Mục Tiểu Ngọ có liếc nhìn Tú Vinh một cái.
Nàng cảm thấy môi Tú Vinh giật giật giống như muốn nói gì đó với mình nhưng cuối cùng nàng ta cũng không nói gì hết đã vội vàng bước ra khỏi cửa lớn của Chu gia giống như đang chạy trốn.
“Tiểu Ngọ, nàng ta muốn đi đâu thế?” Triệu Tử Mại nhìn tay cải căng phồng mà Tú Vinh đang cõng sau đó hỏi một câu này.
Cái tay nải kia khiến một bên vai của Tú Vinh nghiêng hẳn xuống, giống một gốc cây nhỏ treo một hòn đá lớn.
“Đi chết.” Mục Tiểu Ngọ mặt không biểu tình nói xong hai chữ này thì cũng thu lại ánh mắt đang nhìn Tú Vinh.
Nàng nhìn cái sân có tiếng khóc truyền tới, bả vai hơi run run, khóe miệng nhếch lên lộ ý cười lạnh.
Triệu Tử Mại nhìn nàng nhưng chẳng hiểu gì hết, trong mắt hắn như chứa gợn sóng, “Biết nàng ta đi chịu chết vì sao chúng ta không ngăn cản? Còn nữa,” hắn nhíu mày, câu chữ mang theo hoang mang rõ ràng, “Còn nữa Tiểu Ngọ, những người này đang khóc cái gì thế? Chúng ta không đi xem sao?”
“Thúy Vi đã chết, Tú Vinh cũng sắp chết, người của Chu gia sẽ nhanh chóng chết hết thôi.” Dù nói ra ba chữ “chết” liền nhau nhưng giọng nàng vẫn bình thản không chút gợn sóng, giống như mọi thứ đã nằm trong dự đoán của nàng.
Chuyện này giống như một cái cây mọc lên giữa những khe đá, một khi đã gieo hạt thì nó sẽ nảy mầm, chẳng gì ngăn được.
“Không phải ta không muốn cứu bọn họ,” giọng Mục Tiểu Ngọ hơi trầm, “Ta cảm thấy Thúy Vi sẽ xảy ra chuyện nên mới chạy tới nhưng kết quả vẫn không cứu được nàng ta.”
Danh Sách Chương: