“Đừng nói với ta các ngươi vì bá tánh một phương mới tới đây.
Không phải hôm qua các ngươi nói mình có việc phải tới nơi khác sao?” Triệu Tử Mại đã sớm hiểu rõ bản tính hai kẻ này nên không nhịn được cười hỏi.
“Công tử muốn nói chúng ta không có lợi thì không dậy sớm hả?” Mục Tiểu Ngọ cáu giận một câu, sau đó nàng lại nhếch miệng cười, “Nhưng ngài nói không sai, quả thực có một vụ làm ăn chờ chúng ta ở đây thế nên ta và lão đầu nhi mới muốn đi qua xem thế nào.”
***
Lí chính Đông Xương là Cố Ngọc Doãn, hắn có một đứa em trai tên là Cố Ngọc Minh bị mất tích nửa tháng.
Sau đó thi thể hắn được người dân phát hiện ở giữa Ngọc Hà.
Nhưng hắn không chết đuối mà bị thiêu chết.
Theo lời thôn dân phát hiện ra Cố Ngọc Minh nói thì lúc đầu hắn cũng không nhận ra đó là thi thể mà tưởng đó là một khúc gỗ đen bị sét đánh.
Nhưng lúc tới gần hắn mới phát hiện “đầu gỗ” kia quấn trong đống cỏ nước và đang trừng hai mắt nhìn chằm chằm khiến hắn sợ tới mức suýt thì tè ra quần.
Sau khi phát hiện thi thể em trai Cố Ngọc Doãn lập tức báo quan nhưng huyện lệnh Thanh Châu là Lý Hải tới khám nghiệm hiện trường xong vẫn chẳng tìm ra nửa điểm manh mối nào.
Cố Ngọc Minh đã trôi trên sông cả nửa tháng, lại bị đốt trọi nên từ thi thể không tìm được bất kỳ dấu vết nào của hung thủ.
Mà theo vợ hắn là Vu thị thì ngày ấy Cố Ngọc Minh ra cửa sau đó không thấy trở về.
Mắt thấy đêm rồi hắn còn không về nên nàng ta mới chạy đi tìm Cố Ngọc Doãn để hắn hỗ trợ đi tìm người.
Cố Ngọc Doãn mang theo mười mấy thôn dân của Đông Xương tìm nửa tháng cũng không thấy em trai.
Nếu không phải sau đó mưa to, nước Ngọc Hà dâng lên và cuộn thi thể từ đáy sông lên trên thì khả năng Cố Ngọc Minh sẽ vĩnh viễn nằm ở đáy sông.
“Thật khéo, cô nương thế mà lại vì vụ án này đến đây.” Một nha dịch vừa xỉa răng vừa chép miệng nói sau đó cười với Mục Tiểu Ngọ.
“Quan phủ quả thực không biết làm sao với vụ án này nên chúng ta mới có cơ hội chen vào.
Cố Ngọc Doãn không tìm thấy hung thủ nên muốn chiêu hồn cho em mình, để người chết nói chuyện.
Cũng chính vì thế hắn mới gặp được chúng ta.”
Mục Tiểu Ngọ nói khiến nha dịch kia đỏ mặt nhưng sau đó tròng mắt hắn xoay tròn, rồi gãi đầu nói với nàng, “Cô nương có từng nghĩ rằng Cố Ngọc Minh là bị sét đánh chết không? Đêm hắn mất tích trời mưa sấm sét ầm ầm cả đêm, Đông Xương lại hoang vắng, bị sét đánh cũng chẳng ai biết.”
“Ta nhổ vào,” Mục què duỗi tay khua múa vài cái nói, “Lời này ngươi nói trước mặt chúng ta còn được nhưng đừng nói trước mặt người khác.
Một người khi còn sống tạo nghiệt lớn thế nào mới có thể bị sét đánh chết? Cẩn thận bị người nhà người ta đánh đó.”
“Cái này làm sao là thật, ngài lại vẫn tin sái cổ.” Nha dịch kia lẩm bẩm một câu rồi nói tiếp, “Đông Xương này tuy nghèo nhưng mọi người hòa thuận.
Cố Ngọc Doãn làm lí chính nhiều năm nên uy vọng cực lớn.
Hai anh em họ căn bản không có kẻ thù, vậy ngài nói xem nếu không vì tiền tài lại không vì thù oán thì vì sao hung thủ phải giết người?”
Mục què liên tục lắc đầu nói, “Ngươi còn trẻ nên thường thích nói thẳng, nhưng lời nói thật lại dễ dàng tổn thương người khác.
Tóm lại ngươi nghe ta, dù Cố Ngọc Minh có bị sét đánh thật thì ngươi cũng đừng nói ra để tránh phiền toái cho bản thân, nhớ kỹ đó.
Còn nếu muốn nói thì hãy nói trên trời thiếu một vị Lôi Công gia gia, Cố Ngọc Minh làm người lương thiện nên trời cao mới gọi hắn lên, nhớ chưa?”
Mọi người đều bị lời này của ông ta chọc vui vẻ, chỉ có Triệu Tử Mại là đang nghiêm túc suy nghĩ cái gì đó.
Một lát sau hắn đi tới bên cạnh Mục Tiểu Ngọ lúc này còn đang cười ngây ngô và cúi người hỏi, “Lát nữa các ngươi ở đâu?”
“Nhà Cố Ngọc Minh.” Mục Tiểu Ngọ nhất thời không đoán được ý trong lời của hắn.
“Có thể cho thêm ba người nữa không?”
***
Thi thể Cố Ngọc Minh đã vào quan, đặt bên dưới cây thanh mai ở trong sân.
Trên cây lúc này nở đầy hoa trắng, nho nhỏ tinh tế đậu đầu cành giống như đang phúng viếng chủ nhân đã chết của mình.
“Thanh mai.” Lúc nói ra hai chữ này Triệu Tử Mại quay đầu lại nhìn Susan một cái, trong ánh mắt chứa đầy thâm ý.
“Cây thanh mai này ở Đông Xương nhà nào cũng trồng nhưng các vị tới không đúng lúc, hiện tại còn chưa tới lúc ra quả thế nên các vị không được ăn mứt cũng không được uóng rượu mơ xanh.”
Vợ của Cố Ngọc Minh mặc một thân quần áo màu trắng, một tay ôm một đứa bé gái chưa tới nửa tuổi, tay khác nắm một đứa bé trai tầm 7,8 tuổi chậm rãi đi về phía mấy người bọn họ Ngũ quan nàng ta tinh xảo, dáng người yểu điệu, dù không thêm phấn son nhưng chỉ với đôi mắt tròn to linh động, làn da trắng nõn kia thì cũng đủ biến nàng ta thành mỹ nhân.
Chẳng qua khóe mắt nàng ta sớm có nếp nhăn, mọi người chỉ nhìn cũng hiểu cuộc sống nghèo khó đã in hằn dấu vết lên vị phụ nhân xinh đẹp này.
Chỉ cần nhìn cỗ quan tài hơi mỏng đặt dưới tàng cây là đủ để biết.
“Các ngươi chính là mấy vị cao nhân tới từ Thanh Châu đúng không? Đại ca ta đã nói với ta, nhưng hắn nói chỉ có 2 người, sao……” Vu thị liếc nhìn phía sau, ánh mắt dừng trên người Susan và Amy bởi trang phục quái dị của bọn họ.
Amy sợ hãi co rụt lại sau người Susan, tay kéo váy nàng mà gọi mommy.
“Nương tử, đây là ba người bạn của chúng ta, trên đường ngẫu nhiên gặp nên cùng nhau tới đây.
Không biết ngài có thể rộng lượng để bọn họ cũng ở lại không?” Mục Tiểu Ngọ đã sớm nghĩ xong lý do nên vội cất lời.
“Bạn của ngươi ư?” Ánh mắt Vu thị nhìn khuôn mặt Amy hỏi, “Các nàng?”
“Các nàng……” Mục Tiểu Ngọ ngẩn ra sau đó chợt dùng giọng điệu khẳng định nói, “Đúng vậy, chính là các nàng.”
Lúc này Vu thị thu lại ánh mắt bởi vì đứa nhỏ trong ngực nàng đã tỉnh ngủ và bắt đầu dùng mấy ngón tay không linh hoạt kéo búi tóc gọn gàng của mẹ mình.
Vu thị hôn lên mặt đứa nhỏ sau đó giao cho bé trai ở bên cạnh, “Thâm Nhi, con ôm em vào phòng rồi đút ít nước cơm cho con bé.”
Dặn dò xong nàng ta mới quay lại nhàn nhạt nói với Mục Tiểu Ngọ, “Trong nhà còn một gian nhà kề và một gian phòng chứa củi, nếu các vị không chê……”
“Không chê, nhà kề để cho mẹ con các nàng ở, chúng ta tùy tiện chắp vá là được.” Mục Tiểu Ngọ nhanh chóng đáp lời.
***
Buổi tối ở nông thôn thực dài, đặc biệt là người đã sớm quen với ánh đèn náo nhiệt nơi thành thị như Susan.
Sau khi lăn qua lộn lại cả canh giờ trên cái giường gỗ đơn sơ rốt cuộc nàng ta cũng ngồi dậy.
Nàng ta quay đầu nhìn Amy đang ngủ say sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bóng cây thanh mai chiếu vào rồi khe khẽ thở dài: Có phải Mike đang hoài nghi nàng hay không? Một đường này hắn đều mang bộ dạng nặng nề suy nghĩ, cũng không nói gì mấy.
Nhưng bất kể thế nào nàng cũng không thể kể sự thật vì chính nàng cũng không biết đêm đó Amy bị làm sao: Tuy sau khi nói một tiếng “welce” với nàng con bé lập tức ngã xụi lơ và tiếp tục ngủ nhưng nàng vẫn nhớ rõ biểu tình lạnh lẽo của đứa nhỏ khi nói những lời khiến người ta kinh sợ kia.
Danh Sách Chương: