Hoàn mỹ chứng tỏ không có sơ hở nào ư? Ngược lại, hoàn mỹ và yếu ớt là hai mặt song hành, như hình với bóng, chẳng qua hiện tại lúc Ất bà bà sắp đi tới trước mặt hai người thì chẳng ai trong số họ có thể tìm ra được nhược điểm của bà ta.
Tang vẫn mặt không biểu tình xòe bàn tay, trong đó có ba ngọn lửa bốc lên, lúc Ất bà bà còn cách nó một bước thì nó lập tức ném ba ngọn lửa về phía bà ta.
Nhưng ngọn lửa còn chưa chạm tới người đối phương thì trên mặt đất bỗng có một bức tường nước được dựng lên giống như lầu cao vạn trượng ngăn cản ngọn lửa ở bên ngoài.
Lửa kia không chỉ không đốt được Ất bà bà mà còn bị dòng nước tưới lên càng lúc càng yếu, mắt thấy sắp tắt.
“Ta còn tưởng ba đốm lửa này của ngươi lợi hại lắm, hóa ra gặp nước thì cũng chỉ là hổ giấy.” Mục Tiểu Ngọ thấy tình thế không ổn thì sợ tới mức rụt hết cả người lại.
Nàng cảm thấy Ất bà bà kia thật sự quái dị nói không nên lời.
Rõ ràng bà ta cực kỳ giống người, nhưng lại có thể nhìn ra bà ta không phải người.
Sự khác biệt này vừa lúc chính là chỗ khủng bố của bà ta, không thể dùng ngôn ngữ thể hiện mà chỉ có thể cảm nhận trong lòng.
“Đây là địa bàn của bà ta, bị kết giới bà ta giăng lên bao phủ nên chân hỏa đương nhiên không phát huy được sức mạnh.” Giọng Tang cực kỳ cáu kỉnh thế là Mục Tiểu Ngọ lập tức biết điều mà thè lưỡi, không dám nhiều lời nữa.
Nhưng lúc nàng cẩn thận nhìn chằm chằm bóng dáng mơ hồ phía sau bức tường nước kia thì cổ chân lại đột nhiên lạnh băng.
Nàng cúi đầu lại thấy một thứ màu đỏ đang quấn quanh cổ chân mình, vòng chặt mấy vòng.
“Đây là…… quải trượng ư?” Lúc nàng nhận ra cái thứ mềm như bông và giống miếng thịt này chính là cây quải trượng của Ất bà bà thì đồng thời cổ chân cũng bị một sức mạnh thật lớn kéo về phía trước.
Cả người nàng trượt trên mặt cát, bị kéo xuyên qua bức tường nước sau đó đột nhiên bị hất lên ngã lên một thứ cứng rắn.
Phía trên đột nhiên vang lên một tiếng bang, giống như có thứ gì đó đóng sập lại.
Vừa mở mắt ra Mục Tiểu Ngọ đã phát hiện chung quanh là một mảng tối đen, không hề có tia sáng nào.
Nàng duỗi tay sờ sờ, ngón tay chạm đến vách gỗ cứng rắn, bên trên có một tầng hơi nước lạnh thấu xương.
“Quan tài,” lòng nàng chấn kinh, “Không xong rồi, mình bị nhốt trong quan tài.”
Bóng tối như thủy triều vây quanh thân thể, càng ngày càng dày đặc như muốn chôn nàng xuống.
Mục Tiểu Ngọ cảm thấy cực kỳ hoảng hốt vì thế nàng vội vàng duỗi tay đẩy nắp quan tài phía trên nhưng dù vừa đẩy vừa đạp vài cái nhưng cái nắp kia vẫn không hề lung lay nửa tấc.
Quan tài như bị đóng đinh, dựa vào sức của bản thân thì nàng căn bản không xốc lên được.
Lăn lộn một lúc khiến lòng nàng càng cuống hơn, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một chuyện cũ: Năm 8 tuổi nàng theo Mục què đến một hộ gia đình để chiêu hồn.
Nhà kia có mấy đứa nhỏ xấp xỉ tuổi nàng thế nên mấy đứa nhanh chóng quậy chung với nhau.
Thừa dịp người lớn đang bận rộn trong ngoài thế là tụi nhỏ trốn ở hậu viện chơi trò trốn tìm.
Đến lượt mình, nàng trốn trong cái tủ gỗ chương sau đó đóng chặt cánh tủ lại.
Nhưng trốn mãi mà đám nhỏ kia vẫn không tìm đến, vì thế trong lúc bất giác nàng lăn ra ngủ luôn.
Lúc tỉnh lại thì trời đã tối rồi, nàng thấy xung quanh là một tầng hắc ám thì vội đến luống cuống và dùng sức đẩy cửa tủ.
Ai biết cửa tủ kia không biết bị người ta khóa từ bên ngoài lúc nào, đẩy mãi không mở ra được.
Mục Tiểu Ngọ nhớ rõ cảm giác này, cái tủ nàng trốn bên trong rất nhỏ, đến độ nàng chỉ có thể cuộn tròn bên trong chứ không thể đứng thẳng.
Nhưng thân thể bị o ép không phải thứ khó chịu nhất, thứ càng đáng sợ hơn chính là cảm giác tuyệt vọng cuồn cuộn dâng lên trong lòng.
(Ebooktruyen.net) Nàng sợ mình sẽ bị nhốt ở đó đến chết, tới khi biến thành một cái thây khô mới bị người ta phát hiện ra.
Khi ấy trong ngăn tủ đều là dấu móng tay nàng cào, còn có mùi khai thối do nàng mất khống chế mà đại tiểu tiện ra.
Nàng không biết sự tình lúc trước có xảy ra nữa không nhưng nỗi sợ hãi đối với tình cảnh lúc trước đã áp đảo mọi cảm xúc khác.
Thứ khiến người ta tuyệt vọng nhất trên đời này không phải “hậu quả” có thể phải đối mặt mà là “sợ hãi” của bản thân.
Sợ hãi là cảm xúc cường đại tới độ có thể đánh bay mọi sức mạnh khác thế nên mới có nhiều người vì không muốn thừa nhận sợ hãi mà tự tử.
Mục Tiểu Ngọ tám tuổi đã hiểu rõ sức mạnh của sợ hãi cho nên dù sau đó nàng nhanh chóng được Mục què cứu ra ngoài nhưng đoạn ký ức đáng sợ ấy vẫn khắc sâu trong lòng nàng.
Chẳng qua nhiều năm như thế nàng vẫn giấu kín nó trong lòng, không thổ lộ với bất kỳ ai, kể cả Mục què.
Nhưng hôm nay một lần nữa bị nhốt trong không gian nhỏ hẹp, đoạn ký ức kia lại như con rắn độc chậm rãi ngóc đầu dậy bò vào trong lòng nàng: Quan tài đen thùi lùi, chật chội và đóng kín giống như có thể vây người ta tới chết.
Huống chi nơi này còn thêm một Ất bà bà.
Mục Tiểu Ngọ biết bà ta đang ở đây, trong cỗ quan tài này mặc dù nàng không nhìn thấy bà ta.
Vừa nghĩ tới đây nàng bỗng nhiên không dám động nữa, đến hô hấp cũng chậm lại.
Nàng sợ mình vừa động sẽ gặp phải con quái vật thoạt nhìn cực giống người nhưng lại không phải người kia.
“Tí tách”.
Có thứ gì đó rớt xuống trán nàng, ấm áp lại dính dính.
Mục Tiểu Ngọ đã đoán được đó là cái gì nhưng vẫn duỗi tay ra sờ một phen.
Ngón tay nàng vừa đụng tới trán thì mu bàn tay lại có thêm một giọt, ngay sau đó máu tươi giống như hạt mưa rơi “Đôm đốp đôm đốp” từ trên xuống.
Chỉ một lát đã thấm ướt toàn bộ quần áo đầu tóc của nàng và tích một bãi dưới người nàng.
Mưa máu ngày càng dày đặc, từ bên trên quét thẳng xuống, cọ qua mặt Mục Tiểu Ngọ khiến nàng sặc đến không thể thở nổi.
Nàng ngồi dậy, liều mạng đẩy nắp quan tài phía trên nhưng dùng hết sức mà tấm gỗ dày nặng kia vẫn không hề xuy chuyển nửa tấc.
Mưa máu biến thành dòng, giống thác nước tưới xuống.
Nhân lúc nàng đẩy nắp quan tài thì nó đã dâng lên tới cổ nàng.
Mục Tiểu Ngọ vừa không để ý đã sặc hai ngụm và phát hiện máu tươi đã dâng lên nửa quan tài.
Cả người nàng dần nhẹ giống như sắp nổi lên.
“Tang,” nàng không uổng phí sức lực nữa, tự cứu không bằng nó cứu vì thế nàng dùng nắm tay đấm vào nắp quan tài từng cái một mà hét, “Tang, ta ở trong quan tài, sắp bị máu dìm chết đuối rồi.”
Nhưng lời cầu cứu của nàng chẳng mang tới bất kỳ lời đáp lại nào.
Mục Tiểu Ngọ không thể tin được mà gõ vài cái, lại dán lỗ tai lên vách quan tài, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.
Không có gì, sau khi bỏ qua tiếng máu xôn xao chảy trong quan tài thì nàng chẳng nghe thấy gì, đến tiếng biển rì rào cũng không có, tiếng sóng biển tiêu tán và biến mất.
Lòng Mục Tiểu Ngọ đột nhiên trầm xuống: Chẳng lẽ đúng như lời Tang nói, ở trong thế giới Ất bà bà sáng tạo ra thì nó bị trói buộc tay chân, dù pháp thuật nó cao cường tới đâu cũng không thể thi triển được sao? Nghĩ đến đây một ý niệm đáng sợ bỗng dâng lên: Chẳng lẽ Tang đã bị bà lão kia áp đảo rồi ư? Hay nó bị bà ta giết rồi?
Danh Sách Chương: