Mục lục
Hưởng Tang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Triệu Tử Mại ngẩn ra, trơ mắt nhìn con sư tử bằng đá nứt thành vô số mảnh nhỏ trước mặt mình.

Nhưng chỉ giây lát sau những mảnh nhỏ kia đã bị năm đồng tiền vây quanh không bắn ra ngoài được mà còn bị nó hợp lại thành con sử tử bằng sứ như ban đầu.
“Thật lâu chưa thêu hồn ta đã sớm ngứa tay, hôm nay bắt đầu từ ngươi đi.”
Mục què khẽ quát một tiếng, châm đồng trong tay theo tiếng bay đi, xuyên qua giữa mày con sư tử bằng sứ sau đó nhẹ nhàng xuyên qua cả người nó rồi vọt ra từ đuôi rồi quay trở lại trên tay ông ta.

Ở đuôi của sợi chỉ có một bóng dáng trong suốt rũ mi, bộ dạng tiều tụy.

Nhìn qua thì đúng là quỷ ảnh Triệu Tử Mại nhìn thấy trên bộ trà cụ.
“Bộ trà cụ kia quả nhiên có vấn đề.” Hắn lẩm bẩm.

“Trà cụ? Là bộ trà cụ Chương Sinh Nhất tặng cho Cung lão ca ư?” Mục què cầm lấy châm đồng, ánh mắt nhìn bóng dáng trong suốt ở đuôi sợi chỉ, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười đắc ý, “Triệu công tử, cái này người ta gọi là gì nhỉ? Càng già càng dẻo dai, đây là nói ta đúng không?”
Triệu Tử Mại rất hiểu công phu gà mờ của Mục què nên cũng biết hồn phách ông ta thêu được ắt không phải lệ quỷ hay ác quỷ gì.

Nhưng với tính tình của hắn thì sẽ không khiến người khác mất mặt thế nên hắn dựng một ngón tay lên tỏ vẻ tán thưởng.

Thấy Mục què vui mừng ra mặt hắn mới chuyển câu chuyện về việc chính.
“Sao tiền bối lại tới đây?”
Mục què cười hê hê chỉ chỉ một con gà rừng màu lông tươi đẹp ở bên hông và nói, “Hôm nay ta đánh được hai con gà rừng nên muốn mang một con tới Cung gia cho Tiểu Ngọ bồi bổ.

Con này thì mang cho ngài, ai biết Tiểu Ngọ lại bảo hôm nay ngài tới Chương gia nên ta mới tới đây tìm công tử.”
Nghe xong lời này Triệu Tử Mại hơi kinh ngạc, “Tiền bối quan tâm tới ta như thế từ khi nào vậy?”
Mục què vẫn chưa kịp hoàn hồn từ niềm vui bản thân có thể thêu hồn nên không hề để ý đã đáp, “Ta cũng được người ta gửi gắm thôi.”
Trong lòng Triệu Tử Mại như có một bàn tay nhỏ gãi một cái, miệng cẩn thận hỏi, “Được…… ai gửi gắm?”
“Ngài biết rõ còn cố hỏi.

Trước khi nó đi đã dặn dò ta phải chăm sóc ngài, còn hỗ trợ giúp ngài tìm lại một phần hồn phách bị thiếu,” Mục què liếc nhìn hắn một cái, miệng niệm quyết để châm đồng tiễn hồn phách kia đi sau đó bày ra bộ dạng đứng đắn nói, “Triệu công tử, ngài thấy thế nào?”
Triệu Tử Mại đang vui vẻ vì nó quan tâm đến mình nên cũng thuận miệng hỏi, “Cái gì mà thấy thế nào?”
Mục què nhíu hàng mày lưa thưa sau đó dựng hai đầu ngón tay lên hỏi, “Tang và Tiểu Ngọ, bọn họ thật sự chỉ là quan hệ ký sinh thôi sao?”
Nghe thấy câu này tâm tình đang phiêu du nơi thiên giới của Triệu Tử Mại rốt cuộc cũng rơi xuống.

Hắn nhìn thẳng ông ta và hỏi, “Tiền bối đang hoài nghi cái gì sao?”

Mục què khẽ vuốt râu dài nói, “Lão phu làm nghề này cũng nửa đời rồi, việc tà ám đoạt xác xảy ra rất nhiều nhưng chưa bao giờ thấy hai hồn phách chung một thân thể lại sống hòa bình và bù đắp cho nhau như thế này, đây là điều thứ nhất.

Điều thứ hai là sau khi Tang rời khỏi Tiểu Ngọ vẫn luôn ốm yếu, loại tình huống này cũng thường thấy nhưng cùng lắm chỉ nghỉ ngơi 3-5 ngày là lại hồi phục như cũ.

Có điều hôm nay ta đi gặp nàng mới phát hiện nàng vẫn uể oải thế nên ta cảm thấy không thích hợp.

Cuối cùng ta dùng châm đồng thử nàng một chút.”
“Thử…… cái gì?”
Mặt Mục què lại càng hiện rõ vẻ đắc ý, “Triệu công tử, ngài cũng đừng coi thường cái châm đồng này, nó được một vị cao nhân trăm năm trước truyền xuống……”
Triệu Tử Mại kéo cánh tay đang định vung lên ba hoa của Mục què và hỏi dồn, “Tiền bối, rốt cuộc ngài thử cái gì?”
“Ơ? Ơ,” Mục què bị kéo về thì nói tiếp, “Châm đồng có thể thêu hồn thì đương nhiên có thể thử xem ba hồn bảy phách của người ta có đủ hay không vì thế ta thừa dịp Tiểu Ngọ chưa chuẩn bị để châm này xuyên qua người nàng một lần.” Nói tới đây mắt Mục què sáng rực lên, “Công tử đoán thế nào, linh hồn nhỏ bé của nha đầu này quả nhiên thiếu một góc, không được đầy đủ.”
Triệu Tử Mại chấn động, “Thiếu một góc linh hồn, vậy chẳng phải là giống ta ư? Nhưng sao Mục cô nương lại….”
“Sau khi nó và nàng ấy tách ra thì nàng có bộ dạng thế này, công tử cảm thấy là vì sao?”
Triệu Tử Mại lẩm bẩm lắc đầu, “Nó mang một phần hồn phách của nàng ấy đi ư? Vì sao……nó phải làm như thế? Không, tuy nó tàn bạo nhưng luôn giữ lời hứa, tuyệt đối không phải loại đạo chích đâu.”
“Ta cũng cảm thấy nó không phải loại ấy,” Mục què cười nhạo một tiếng, “Nó đã được chữa trị, pháp lực vô biên, muốn làm cái gì cũng được, cần gì phải giở trò mưu ma chước quỷ này làm gì? Thế nên ta đoán một sợi hồn của Tiểu Ngọ bị nó mang đi trong lúc vô ý.

Chuyện này không chỉ Tiểu Ngọ không biết mà ngay cả Tang cũng không biết.”
Nghe xong lời này Triệu Tử Mại càng thêm mê mang, “Sao lại thế? Một hồn phách sao có thể cuốn một hồn phách khác đi được?”
Mục què cười nhạo, “Từ nhỏ công tử lớn lên trong cảnh phú quý nên nhất định chưa từng tự tay làm cơm.

Lúc đập hai cái trứng gà trong cùng một bát thì vốn lòng đỏ vẫn tách riêng.


Nhưng sau khi dùng đũa quấy vài cái thì hai cái lòng đỏ kia còn tách bạch rõ ràng ư?”
“Ý tiền bối là hồn phách của bọn họ đã dung hợp làm một ư?” Triệu Tử Mại hiểu ý Mục què nên trong lòng càng thêm kinh ngạc, “Thế nên tính tình của nó mới thay đổi, ngay từ đầu hơi ngốc nghếch nhưng sau này lại càng ngày càng giống con người đúng không? (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Nhưng hồn phách khác nhau thì sao mà dung hợp được? Giống như trứng gà và cục đá, dù có quấy thế nào chúng cũng không hòa làm một được.”
“Công tử nói đúng, loại tình huống này ta cũng mới gặp lần đầu tiên nên nghĩ cả trăm lần cũng không thông.

Ta tới tìm ngài thương lượng nhưng nhìn bộ dạng ngài lúc này thì có thương lượng cũng không được cái gì rồi.”
Mục què nói không sai, bởi vì khuôn mặt Triệu Tử Mại hiện tại dùng ngu si để hình dung là thích hợp nhất: Trong mắt hắn không có ánh sáng, cả người hắn đều chìm trong một ý niệm hoang đường và ích kỷ: Hợp hai làm một thật tốt, vĩnh viễn không xa rời nhau thật tốt.
“Công tử? Công tử?” Mục què lại đánh gãy suy nghĩ của hắn, “Vừa rồi ngài nói bộ đồ sứ kia có vấn đề, chuyện là thế nào vậy?”
“Đồ sứ, đúng, đồ sứ,” rốt cuộc Triệu Tử Mại cũng chuyển ánh mắt qua con sư tử bằng đá kia.

Hiện tại nó đã rút hết ánh sáng xanh, lại lần nữa biến thành một cục đá cồng kềnh thoạt nhìn vụng về lại hiền hậu, làm gì còn bộ dạng sắc bén vừa rồi.
“Tiền bối, hồn phách vừa rồi ngài thêu được chính là thứ bám lên bộ trà cụ Chương Sinh Nhất đưa cho Cung đại nhân.

Hiện tại ta hoài nghi gã sai vặt của Cung gia mất tích có liên quan đến chuyện này.”
“Hồn phách, đồ sứ,” Mục què vuốt râu khẽ cười hì hì nói, “Cũng thú vị đây.”
Hiển nhiên ông ta lại úp úp mở mở, Triệu Tử Mại cũng chiều theo mà tiến lên một bước hỏi, “Tiền bối nhớ tới cái gì sao?”
“Tế diêu, công tử có từng nghe tới truyền thuyết tế diêu chưa?”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK