“Nghe lời đồn trong cung thì Hoàng Hậu nương nương cũng ngã bệnh rồi.
Không biết vì nàng ấy chăm sóc Hoàng Thượng nên mệt nhọc hay bị lây bệnh từ bệ hạ.” Từ Thiên Kính ngồi trong xe ngựa và dán gần Đàm Chấn Anh nói lời này, giọng cực thấp.
“Sinh lão bệnh tử là do trời định, dù tường của Tử Cấm Thành có cao cũng không ngăn được nó.” Đàm Chấn Anh thở dài giống như hơi thất thần.
Sau đó khóe mắt ông ta nhướng lên nhìn về phía Từ Thiên Kính, “Công sự ở cửa thành đã bố trí ổn chưa?”
“Đã bố trí theo ngài yêu cầu, mọi cửa thành đều có trọng binh phòng vệ, các con phố quan trọng bên trong thành cũng đã bố trí người tuần tra liên tục.
Một khi phát hiện Trịnh Hề Minh chúng ta nhất định có thể bắt hắn về quy án, đại nhân cứ yên tâm.” Nói tới đây xe ngựa chậm rãi dừng lại, Từ Thiên Kính xốc rèm lên và nhìn thấy hai ngọn đèn lồng trắng trước Cung phủ.
Hắn siết chặt hai bàn tay, “Đại nhân, Ngọc Thành hiền đệ tuyệt đối không chết oan uổng, ta nhất định sẽ bắt được Trịnh Hề Minh để trừng trị theo pháp luật, để hắn đền mạng cho Ngọc Thành.”
Đàm Chấn Anh gật gật đầu sau đó cùng Từ Thiên Kính một trước một sau xuống xe ngựa.
Quản gia nhà họ Cung đứng ở cửa thấy hai người tới thì vội đón bọn họ vào và đưa tới nội viện sau đó chắp tay nói, “Hai vị đại nhân, từ khi công tử xảy ra chuyện lão gia vẫn luôn nằm trên giường không dậy nổi, chỉ có thể tiếp khách ở nội viện, mong hai vị thông cảm.”
Ông ta vừa dứt lời thì trong phòng đã truyền đến giọng của Cung Minh Châu, “Mời hai vị đại nhân tiến vào.”
Đàm Chấn Anh nghe thấy thế thì vén rèm cửa đi vào thấy Cung Minh Châu đang nằm trên giường thế là lòng chợt căng lên: Chỉ mấy ngày không gặp mà Cung Minh Châu đã như già đi mười tuổi, mái tóc muối tiêu nay đã bạc trắng, cũng chẳng tết gọn mà để xõa tứ tung trên lưng.
“Cung huynh, ngài hà tất phải dày vò bản thân như thế? Ngài như vậy Ngọc Thành làm sao an tâm ra đi đây?” Đàm Chấn Anh đi nhanh về phía trước nâng Cung Minh Châu ngồi dậy, lại cầm gối cho ông ta kê lưng ngồi thẳng.
“Đúng vậy Cung đại nhân, ngài nhất định phải bảo trọng.” Từ Thiên Kính cũng an ủi.
“Khụ…… Khụ…… Đàm huynh không có con cái nên sẽ không hiểu được tâm tình của ta,” Cung Minh Châu thở phì phò khi nói ra những lời này, “Hai đứa con của ta đứa thì mất tích, đứa thì chết, ông bảo ta làm sao mà bình thản đây.
Ông trời quá không công bằng với nhà họ Cung chúng ta.” Ông ta vừa nói vừa ho, bộ xương già giống như cũng gãy hết vì cơn ho này.
Từ Thiên Kính hung hăng đấm một đấm lên đùi mình sau đó chắp tay phẫn nộ nói, “Đại nhân yên tâm, Từ Thiên Kính ta nói được thì làm được, nhất định sẽ bắt Trịnh Hề Minh để trả thù cho Ngọc Thành hiền đệ.”
Nghe vậy Cung Minh châu bỗng nhiên ngừng ho khan, quay đầu về phía Từ Thiên Kính hỏi, “Hung thủ…… đã xác định là…… Trịnh Hề Minh sao?”
“Túi tiền, tay âm, ta đã sớm nói hung thủ là Trịnh Hề Minh nhưng Triệu Tử Mại kia vẫn không tin.
Hiện tại thì tốt rồi, chính mắt hắn nhìn thấy vì thế chẳng thể cãi được.” Từ Thiên Kính căm giận nói.
“Triệu Thông Phán tận mắt nhìn thấy ư?” Cung Minh Châu càng kinh ngạc hơn.
“Việc này nói ra thì rất dài, chờ ông khỏe hơn ta sẽ giải thích rõ ràng với ông.
Hiện tại dưỡng bệnh mới quan trọng, án này ông cứ giao cho Thuận Thiên Phủ của chúng ta đi.
Cung huynh chỉ cần chờ là được.”
Đàm Chấn Anh vỗ lưng Cung Minh Châu giúp ông ta thuận khí rồi lại đổi đề tài.
Nhưng Cung Minh Châu ho quá thể, mỗi chữ nói ra đều giống như sẽ lấy đi cái mạng già của ông ta vậy, “Trịnh Hề Minh và Thành nhi nhà ta không oán không thù, nhưng hắn lại là môn sinh đắc ý của lão tặc kia.
Nếu nói hắn không bị người ta sai sử thì lão phu nhất định không tin.”
Nghe vậy Đàm Chấn Anh trừng mắt nhìn Từ Thiên Kính một cái ý trách cứ hắn lắm miệng sau đó mới khuyên giải an ủi Cung Minh Châu, “Ông đừng nghĩ nhiều, hiện tại vẫn chưa xác định được việc này có liên quan tới Triệu Văn An hay không.
Ông cứ yên tâm tĩnh dưỡng, đừng để xảm xúc ảnh hưởng đến thân thể.”
“Ta đương nhiên biết phải làm thế nào.” Cung Minh Châu thẳng lưng nói.
Đây là lần đầu tiên trong nhiều ngày này ông ta tự ngồi thẳng.
Nỗi hận trong lòng giúp ông ta chống đỡ, thoạt nhìn ông ta cũng hăng hái hơn nhiều.
Nhưng điều này lại khiến Đàm Chấn Anh càng thêm lo lắng.
***
“Đại nhân, vừa rồi thuộc hạ nhiều lời.
Cung đại nhân có vẻ để bụng câu nói kia, không biết ông ấy có nghĩ quẩn làm ra chuyện gì nguy hiểm không.”
“Theo hiểu biết của ta với Cung Minh Châu thì ông ấy sẽ không hành động tùy tiện đâu,” trên đường về Thuận Thiên Phủ Từ Thiên Kính lại bắt đầu xin lỗi.
Đàm Chấn Anh cảm thấy hơi chán ghét hắn lúc nào cũng chỉ biết xin lỗi nên cũng chẳng nhiều lời mà chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng sau đó chuyển đề tài khác, “Thiên Kính, đêm nay ngươi có ca trực phải không?”
“Hạ quan và tiểu tử kia cùng canh cửa phía tây, nơi đó ngựa xe ra vào nhiều, cần nhiều người để ý hơn.” Hiện tại Từ Thiên Kính đã không gọi Triệu thông phán nữa.
Từ tối hôm qua Triệu Tử Mại nói hắn thấy Trịnh Hề Minh giết người thế là tên này cảm thấy mình thắng một bậc nên có tư cách gọi kẻ kia là “tiểu tử”, “Đại nhân, không ngờ tên kia du học nhiều năm mà còn tin những chuyện quỷ thần này.
Vì phá án hắn còn không màng sử dụng việc chiêu hồn.”
“Không phải ngươi cũng tin sao?” Đàm Chấn Anh không mặn không nhạt đáp một câu.
Trong đầu ông ta hiện ra bộ dạng thanh tú của người đội mũ quả dưa đứng cạnh Triệu Tử Mại tối hôm qua.
Đôi mắt người nọ sáng trong, mơ hồ mang theo chút hồng nhạt.
Nếu nói đôi mắt này có thể nhìn thấy linh hồn người chết thì ông ta cũng tin, “Triệu thông phán nói án của Từ Xung cũng là do người nọ giúp mới phá được.
Phải biết rằng án kia thậm chí còn được đương kim Thánh Thượng ngợi khen đó.”
“Hà tất làm điều thừa, hung thủ là ai chẳng phải liếc mắt một cái là biết ư?” Từ Thiên Kính khinh thường mà “Xì” một tiếng, cả người nghiêng sang một bên xốc rèm xe.
(Ebooktruyen.net) Bên ngoài sắc trời đã tối sầm hơn nửa, chỉ còn lại một mạt tà dương xa xa treo ở đường chân trời như lung lay sắp đổ, “Đã tới cửa tây, đại nhân, hạ quan sẽ xuống xe ở đây, ngài về nha môn chờ tin tức là được.”
Nói xong hắn ra lệnh cho xa phu dừng xe rồi xốc rèm đi xuống.
Nhưng vừa mới bước một bước lại bị Đàm Chấn Anh gọi lại, “Thiên Kính, cẩn thận một chút, Trịnh Hề Minh kia tàn nhẫn độc ác, hắn đã giết hai người nên nếu ngươi gặp hắn thì đừng cậy mạnh.
Tự bảo vệ được mình mới có thể làm việc khác, ngàn vạn không được tùy tiện.”
Giọng Đàm Chấn Anh cực kỳ ôn hòa khiến Từ Thiên Kính sửng sốt.
Đã lâu hắn không nghe thấy ông ta nói chuyện như vậy với mình.
Lúc hắn mới đầu nhập làm môn hạ của Đàm thị cũng thường xuyên được ông ta ôn tồn dạy dỗ như thế, so với cha đẻ của hắn còn kiên nhẫn hơn.
“Đại nhân yên tâm.” Hắn nhảy xuống xe ngựa và quay đầu lại cười với Đàm Chấn Anh, “Công phu của ta đều là đại nhân chỉ dạy, dù đụng phải Trịnh Hề Minh ta cũng không sợ.”
Nói xong hắn nhìn thấy môi Đàm Chấn Anh giật giật giống như muốn dặn dò chút gì.
Nhưng lúc này xe ngựa đã rời đi, lúc lướt qua chỉ để lại một mảnh bụi mỏng bay lên.
“Ân sư, ngài chờ tin tức tốt của ta đi.” Từ Thiên Kính hét một tiếng với xe ngựa sau đó nhanh chóng bước tới thành lâu nguy nga ghi “cửa Tây”.
Danh Sách Chương: