“Địch Chân.”
Nghe thấy phía sau có người gọi tên mình, A Ân bình tĩnh quay đầu lại thấy Mục Tiểu Ngọ.
Hắn nhướng mày nhìn nàng nói, “Ta biết các ngươi phát hiện ra ta tự tay giết mụ mụ, nhưng,” hắn tiến gần nàng, trong giọng nói mang theo chút cầu xin, “Ngươi có thể thả cho ta một lần không, ta quyết tâm muốn làm người tốt, ta sẽ dốc lòng tu pháp, phổ độ chúng sinh, ta sẽ một lòng hướng thiện, từ bi, đi theo con đường bồ đề dẫn lối.”
Hắn cúi đầu vuốt ngón tay của chính mình, dù nhẹ nhàng nhưng vẫn để lại dấu cào thật sâu, “Ta cũng nên có được một cơ hội như thế.
Tuy bọn họ đều cảm thấy ta không xứng nhưng ta cũng nên có một cơ hội lựa chọn con đường của mình, một con đường ta muốn đi.”
Nhưng đây là con đường chết, ngươi sẽ bị đâm cho vỡ đầu chảy máu, sẽ muốn cùng thế giới này đồng quy vu tận, không thể hòa giải.
Những lời này Mục Tiểu Ngọ không nói ra, nàng chỉ cười nói, “Ngươi đương nhiên có thể có cơ hội này, nhưng Địch Chân, ta hy vọng ngươi vẫn luôn nhớ rõ vì sao ngươi lại lấy cái tên này cho bản thân mình,” nàng ngừng lại rồi tiếp tục, “Bất kể lúc nào ngươi cũng phải nhớ rõ.”
“Ta đương nhiên sẽ……”
Nửa lời sau bị hắn nuốt vào bụng, bởi vì hắn thấy vầng trăng trên trời không còn sáng ngời nữa mà bị một đám hắc khí che trời lấp đất che mất.
Bên trong mơ hồ có thứ gì đó hình thù kỳ quái đang bay múa và xoay tròn, phía trước tiếp phía sau, lấy tư thế dũng mãnh đánh lên khu rừng phía dưới.
Yêu khí bốc hơi, sương khói uốn lượn, tán cây như bị một bàn tay khổng lồ nắm lấy điên cuồng lắc lư, gần như bị nhổ tận gốc.
Lá cây theo gió bay xuống giống như tuyết rơi, như cánh bướm đậu trên đầu A Ân.
Bóng dáng kia phản chiếu trong con ngươi của Mục Tiểu Ngọ, hoảng sợ di chuyển trên con ngươi màu đỏ nhưng vĩnh viễn không thể rơi xuống dưới chân nàng.
Mặt đất nứt toạc, bụi đất bay lên cùng lá cây truy đuổi lẫn nhau.
Vạn vật trong trời đất mất đi màu sắc, bị hắc khí phía trên cuốn lấy, đè ép rít gào tan ra trong không trung hóa thành vô số bụi bặm vô hình vô ảnh.
Sức lực của vạn yêu mang theo sức mạnh vô song có thể chém sạch chông gai, phá thẳng tâm ma.
Từ đầu tới chân Mục Tiểu Ngọ bị hắc khí vây kín, chỉ có cây châm đồng kẹp giữa ngón tay nàng là vẫn sáng lên trắng bệch và run nhè nhẹ giống như muốn thoát khỏi đó.
Nàng kẹp chặt cây châm đồng, mắt trợn tròn, màu hồng như phủ kín con ngươi của nàng giống như muốn phun trào khỏi đó, hủy hoại mọi ác niệm trên đời này.
Cổ mộc, miếu thờ, cùng tầng tầng lớp lớp núi non trùng điệp phía sau và cả trăng sao trên bầu trời đều biến mất, lồng giam mà tâm ma hóa thành nay đã bị sức của vạn yêu phá tan.
Ở một khắc cuối cùng A Ân biến mất, đầu tiên là hai chân, sau đó là thân thể, cuối cùng là đầu cũng biến thành bụi bặm và bị một cơn gió yêu ma cuốn đi.
Nhưng hình như có thứ gì đó khắc ở trong đầu Mục Tiểu Ngọ thật lâu chưa thể xóa đi.
Là cái gì nhỉ?
Nàng đứng tại chỗ, mãi tới khi ánh lửa trong đáy mắt tan đi, hắc khí cũng tan biến sạch sẽ không còn gì thì nàng vẫn không nhúc nhích.
Vừa rồi nàng thấy cái gì nhỉ? Một khắc trước khi A Ân biến mất……
Một giọt nước lạnh nện vào lòng nàng gợn lên ngàn con sóng không đếm hết.
Mục Tiểu Ngọ rùng mình, hàm đột nhiên cắn chặt.
Đó không phải ảo giác, không phải nhìn lầm, mới vừa rồi nàng nín thở xem sức của vạn yêu tụ tập và trong một khắc ngắn ngủi trước khi A Ân biến mất nàng thấy cái bóng trong suốt phía sau hắn.
Thứ kia trốn sau lưng đứa nhỏ và mang theo một nụ cười âm hiểm trên khuôn mặt.
Không đúng, từ đầu tới đuôi đều không đúng.
Đắm thuyền rồi bị một sức mạnh lôi vào tâm ma của Địch Chân, từ đó tới nay đủ loại chuyện đã xảy ra, tất cả đều giống một cái bẫy đã được sắp sẵn để bọ họ bước vào.
Châm đồng đuổi theo linh hồn thật sự của Địch Chân, nhưng sau khi rời khỏi Chu gia nó lại mang bọn họ tới Cống Bố, còn có, còn có……
Anh đào thịt……
Mục Tiểu Ngọ há miệng thở hổn hển một hơi.
Đúng vậy, nàng vẫn luôn không hiểu vì sao A Ân phải giúp mình.
Đồ ăn trong tâm ma đều là quỷ thực lạnh băng, sau khi ăn vào sức mạnh của nàng không thể thi triển.
Nhưng anh đào thịt kia lại khác, chỉ một miếng vào miệng nàng đã biết đây là đồ ăn thuộc về dương gian.
Nó là một cái chìa khóa có thể thả sức của mạnh của vạn yêu ra ngoài.
Hóa ra hắn không giúp nàng, mà đang giúp chính mình.
Không, không phải A Ân giúp hắn mà là linh hồn phía sau đứa nhỏ làm việc này.
Đó là Địch Chân đã thành niên, nàng bị tâm ma che mắt nên không thể nhìn ra.
Địch Chân bị nhốt trong tâm ma của chính mình và không thể ra ngoài nên chỉ có thể dựa vào sức của nàng.
Sóng biển phía sau vang lên hết đợt này tới đợt khác, va vào bờ đá, rống giận như trời sụp đất nứt, phun bọt biển trắng xóa tung toé giống như đội quân đang xung phong.
Mỗi khối cơ bắp của Mục Tiểu Ngọ đều đang run rẩy: Địch Chân đã đi đâu, nhân lúc nàng giúp hắn hủy diệt tâm ma thì hắn lại chuồn ngay dưới mí mắt nàng ư?
“Ta sẽ không để ngươi chạy nữa.”
Nàng nghiến răng nghiến lợi mà cười lạnh, miệng quát to một tiếng thế là châm đồng lập tức chui vào bóng đêm trước mặt.
Bóng đêm đậm đến độ khó mà hòa tan, giống một vũng nước lặng, lại giống thế giới hỗn độn chưa mở mang.
Nơi này không có trời, đất, không có tiếng động, chẳng có gì, dù cao giọng gọi lớn cũng chẳng có ai đáp lại.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Vì thế Mục Tiểu Ngọ siết chặt nắm tay sau đó vươn bàn tay ra tung một ngọn lửa về phía trước.
Phần đuôi mang theo tia lửa ào ạt của nó chợt lóe lên trong bóng tối rồi biến mất không tung tích.
Nàng trợn mắt nhìn bóng tối phía trước và bóng đêm kia cũng như đang trộm nhìn nàng.
Nàng biết trong đó cất giấu một đôi mắt, thứ nàng đã tìm thật lâu.
Thậm chí nàng còn lần lượt bị hắn lừa gạt, giống một con chó ngu ngốc chạy loạn theo miếng mồi hắn đưa ra.
Nàng chịu đủ rồi, vì thế nàng cất bước tiến vào bóng đêm, bên tai nghe gió thổi ào ào, đôi mắt là ánh sáng màu đỏ sâu kín giống một con dã thú đói bụng đã lâu đang ẩn núp, cong lưng trong một tư thế hoàn hảo để chuẩn bị vồ mồi.
Nó sẵn sàng nhảy lên bất kỳ lúc nào, nhào về phía con mồi, ăn xương uống máu, “Địch Chân, ngươi không chạy thoát được đâu, lần này ta sẽ đốt ba hồn bảy phách của ngươi thành tro, tiêu diệt ngươi sạch sẽ.”
Phía trước lờ mờ, theo sau có tiếng bước chân truyền tới.
Mục Tiểu Ngọ nheo mắt lại và nhìn thấy ba bóng dáng quen thuộc, lúc này đầu vai căng thẳng của nàng mới hơi thả lỏng.
Mục què đi đầu, cái chân què của ông ta có vẻ nhanh nhẹn hơn ngày thường nhiều, giọng cũng cao hơn một nấc, “Tiểu Ngọ, sao thành Cống Bố bỗng nhiên biến mất thế? Cây và thành trì đều không có, chỉ còn một bờ cát trải dài hoang vắng.
Nếu không có hai người này ở đây thì ta còn tưởng mình đang nằm mơ ấy.”
“Không phải mộng mà là tâm ma của Địch Chân, linh hồn hắn bị tâm ma vây khốn nên muốn mượn tay ta mở nó ra.” Mục Tiểu Ngọ nghiến răng, nhục nhã trong lòng như bức điên nàng, “Khối anh đào thịt kia đã bị Địch Chân thay đổi, hắn lợi dụng tâm ma bám vào bản thân hắn khi còn nhỏ.”
Danh Sách Chương: