Thiếu chút nữa Triệu Tử Mại đã không nhịn được nói Trịnh Hề Minh vừa giết bốn người kia căn bản không phải con người mà là một bó rơm rạ, một bó rơm chuyên tới để hãm hại Triệu Văn An.
Nhưng hắn nhớ tới lời cha mình dặn dò nên kịp thời nén xúc động muốn biện giải lại và chỉ miễn cưỡng cười nói, “Đúng vậy, ta cũng không biết vì sao hắn lại phải lấy cuốn du ký kia nhưng ta có thể đảm bảo với ngài ngày ấy Trịnh Hề Minh không hề gặp cha ta, càng không có chuyện được ông ấy ra lệnh và phạm thêm sai lầm.”
“Được rồi Triệu Thông Phán, những gì ngài nói ta đều hiểu.
Dù sao hiện tại Thái Hậu cũng không cho chúng ta làm gì, vậy mời Triệu đại nhân dưỡng bệnh cho tốt, chúng ta cũng về đây.” Vị quan kia cười cười đáp một câu này sau đó bỏ đi, nhưng tiếng cười lạnh trong lòng hắn Triệu Tử Mại vẫn nghe thấy rõ ràng.
Hắn không thể biện bạch cho cha mình, bởi vì lúc nghe nói Trịnh Hề Minh thực ra là do một người rơm hóa thành thì câu đầu tiên Triệu Văn An nói với hắn chính là: Lúc chưa bắt được hung phạm tuyệt đối không được nói việc này cho những người khác.
“Vì sao?” Nghe thấy ông ta nói thế Triệu Tử Mại thấy rất khó hiểu.
“Việc thi hành văn hóa tiên tiến, vứt bỏ truyền thống hủ lậu là do ta nói ra.
Đến việc Đạt Tát Mãn vào cung ngày ấy ta cũng bẩm tấu lên Thái Hậu nói rằng điều này không phù hợp.
Cũng chính vì thế mà ta chọc Thái Hậu khó chịu.
Hiện tại nếu vì thoát tội mà nói người khác dùng cổ tới hại ta vậy chẳng phải ta tự vả mặt mình sao?” Lúc nói lời này sắc mặt ông ta không thay đổi, vẫn là bộ dạng thanh lãnh khiến người ta không nhìn thấu.
Nhưng ngay sau đó giữa mày ông ta nhíu lại, khóe miệng hơi trễ xuống, nếp nhăn bên khóe miệng kéo dài tới tận cằm, “Bởi vậy có thể thấy được kẻ đứng sau lưng việc này là kẻ tâm cơ sâu nặng.
Hắn dùng cổ hãm hại ta đúng là khiến ta không còn lời nào để biện giải.”
“Rốt cuộc kẻ này là ai, trong lòng cha có ý tưởng nào không?” Một đối thủ khiến Triệu Văn An cũng không dám khinh thường vậy nhất định là kẻ cực kỳ khó chơi.
Trong lòng Triệu Tử Mại rõ ràng điều ấy nên lúc nhìn thấy cha hắn khẽ cau mày thì lòng hắn cũng run lên.
“Ta không đoán ra,” nói xong mấy chữ này Triệu Văn An quay đầu nhìn về phía con trai và nở nụ cười miễn cưỡng, “Ta làm quan nhiều năm, từ một biên tu nho nhỏ của Hàn Lâm Viện bò lên vị trí này đương nhiênđã đắc tội bao nhiêu người, sợ là có đếm cũng không xuể.
Chỉ sợ ngươi điều tra xong từng kẻ thì ta đã thành bộ xương khô rồi.
Chẳng qua ta luôn nghĩ rằng bọn họ sẽ dùng sơ hở trên triều để đối phó với ta, không nghĩ tới hiện tại bọn chúng lại dùng cả thủ đoạn thấp kém thế này.”
Ông ta nheo mắt lại, đuôi mắt hẹp dài, nếp nhăn từ khóe mắt tràn ra dài tới mai, “Ta nghĩ kẻ nọ không chờ nổi nữa, chuyện triều chính hắn chẳng có cách nào xoay chuyển nên mới dùng tới cách này.
(Ebooktruyen.net) Triệu Văn An ta cả đời không dám gọi là quang minh lỗi lạc nhưng nếu bị kéo xuống ngựa vì tội giết người thì khó mà cam lòng.”
Trong mắt ông ta lộ sát khí lạnh thấu xương hiếm thấy bởi vì ngày thường những cảm xúc mãnh liệt này đều bị ông ta giấu rất khá.
“Kẻ kia không chờ được…… cái gì?” Những lời này ngày thường Triệu Tử Mại sẽ không hỏi, vì đề cập tới triều chính.
Nhưng hiện tại hắn biết cha hắn sẽ đáp.
Lúc yếu ớt người ta luôn muốn nói hết, một người lão luyện như Triệu Văn An cũng sẽ không ngoại lệ.
“Cách tân.” Lúc nói ra mấy chữ này trên mặt ông ta như có một tầng ánh sáng, đôi mắt cả đời khôn khéo giống như có thêm một tầng ôn nhu.
Nhưng cảm xúc này nhanh chóng bị ông ta thu lại, đôi mắt ông ta nhàn nhạt liếc nhìn con trai mình, “Trên đời này bất kể làm gì cũng sẽ có người phản đối, huống chi là một chuyện lớn từ trước đến nay chưa hề có tiền lệ như thế này.
Việc này không khác gì bóc lớp khố cuối cùng trên người lão tổ tông, nhưng lại không thể không làm.
Chúng ta phải làm, và cũng chỉ có thể là ta đứng ra làm.”
“May mắn chính là Hoàng Thượng cũng đồng ý với ta, ngay cả lão Phật gia cũng không phản đối nên những kẻ kia mới không đợi nổi và bị buộc phải đi nước cờ hiểm này.”
Đây là chí hướng của Triệu Văn An, mà chí lớn này ông ta chưa từng nhắc tới trước mặt con trai.
Nhưng lần đầu tiên nghe thấy nó Triệu Tử Mại lại chẳng có lời nào để nói.
Hắn nhớ tới những hiểu biết khi du học ở châu Âu: Cảng, đường sắt, xưởng công nghiệp, xưởng quân sự, thành thị dân cư đông đúc và luồng sinh khí náo nhiệt nơi ấy.
Bên kia và bên này là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, Triệu Văn An cũng từng đi tới nơi ấy thì sao có thể không nhận ra những thói quen khó sửa kìm hãm sự phát triển ở đây chứ?
Triệu Tử Mại trầm mặc, ánh hoàng hôn từ cửa sổ chiếu vào nhuộm chòm râu của Triệu Văn An thành màu vàng.
Hắn nhìn góc nghiêng như đao khắc của ông ta và rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi một câu trong lòng: “Cách tân là chuyện cha coi trọng nhất, thế nên hiện tại Hoàng Thượng triền miên giường bệnh, tương đương với bị Thái Hậu giam cầm trong noãn các của Dưỡng Tâm Điện mà ngài không ra tay cứu giúp cũng là vì nghĩ tới một tầng này phải không?”
Triệu Văn An hơi nhếch khóe miệng ngầm đồng ý với hoài nghi của con trai, “Ngươi nói tiếp đi.”
“Thái Hậu ủng hộ ngài cách tân nhưng điều kiện trao đổi là ngài không được nhúng tay vào việc của Hoàng Thượng.” Trong nháy mắt vừa rồi hắn mới ý thức được điểm này.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận hắn thấy mọi việc lập tức trở nên hợp lý: Hoàng Thượng có quan hệ có thể nói là thân mật với Triệu Văn An.
Thậm chí ông ta còn từng làm đế sư, bản thân Hoàng Thượng cũng ủng hộ cách tân, đây là điều mọi người đều biết.
Thế nên lúc Hoàng Thượng hãm sâu trong nhà tù sao cha hắn có thể khoanh tay đứng nhìn?
Trừ phi người đang nắm quyền lớn kia cũng ủng hộ ông ta cải cách.
Cục tàu thủy được thành lập không phải là minh chứng tốt nhất ư?
“Vì thứ mình theo đuổi mà sẵn sàng hy sinh mọi người, đến cả Hoàng Thượng cũng không ngoại lệ sao?” Triệu Tử Mại cất giọng như bị đông lạnh.
Hắn luôn biết cha mình là người nào nhưng khi thấy bộ mặt chân thật của ông ta bày ra trước mặt hắn vẫn không nhịn được kinh hãi.
Triệu Văn An muốn cái gì chỉ sợ hiếm có ai hiểu nổi.
Mọi người đều biết ông ta nắm quyền, cẩn thận luồn cúi nhưng không biết những gì ông ta làm không phải vì con đường làm quan, cũng không phải vì danh lợi.
Ông ta chướng mắt mấy cái này, trong lòng ông ta chính là trời cao biển rộng, trên vai là gánh nặng lớn lao nhất.
Vì thế ông ta cần cẩn thận mà đi nếu không sẽ ngã đau hơn bất kỳ kẻ nào.
Huống chi trước mặt ông ta là một con đường tràn đầy bụi gai và bùn đất lầy lội.
Nếu không muốn ngã xuống thì ông ta chỉ có thể dẫm lên xương thịt của kẻ khác.
“Tử Mại,” Triệu Văn An trầm giọng nói, “Mới vừa rồi ngươi nói Trịnh Hề Minh là con rối bằng rơm rạ thế nên ta đột nhiên nhớ ra một việc.
Cung nữ tên Quý Mai kia từng nói với ta trên người Hoàng Thượng mọc đầy mụn thịt như bông lúa.
Chẳng lẽ chuyện trong cung và ngoài cung có liên hệ với nhau ư?”
Triệu Tử Mại cảm thấy cổ mình căng lên, một hơi nghẹn ở trong ngực giống như khó mà thở ra được.
“Thay ta đi thăm Hoàng Thượng xem tình hình thế nào.
Nghe Hồ thái y nói vị cô nương kia có chút bản lĩnh thần thông.”
Triệu Văn An biết hết, chuyện này Triệu Tử Mại chưa bao giờ hoài nghi nhưng quan tâm và tự trách toát ra trong mắt ông ta lúc này là vì ai?
Danh Sách Chương: