“Đáp án này chẳng có tí mới mẻ nào,” Tang khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, “Nhóc con, ta hỏi ngươi, nhiều thần tiên như thế có kẻ nào đọa vào ma đạo hay không, ví dụ như,” nó dừng một chút, ngón tay vẽ vòng trên mặt bàn, “Ví dụ như…… ví dụ như vốn là thượng tiên trên bầu trời nhưng vì nguyên nhân nào đó mà vứt bỏ chính đạo, cam tâm thành ma chẳng hạn?”
Giang Tân sửng sốt, “Cái này thì ta chưa nghe ai nói bao giờ, hẳn người thành tiên đã sớm trải qua rèn luyện, sao có thể dễ dàng đọa vào ma đạo chứ?”
“Nếu hắn bị oan khuất thật lớn, không nơi để khiếu nại, vậy……” Nó ngừng câu chuyện bởi vì nó nhớ tới phần lưng máu chảy đầm đìa của hòa thượng, trên đó không có một tấc da thịt hoàn hảo, che kín những vết lõm sâu gồ ghề.
Đó là thạch hình, kẻ chịu hình sẽ bị lột quần áo, sau đó người ta sẽ dùng đá ném chết kẻ kia.
Người ném không được ném vào đầu, bởi vì như thế sẽ chết nhanh.
Loại hình phạt tàn nhẫn này là muốn khiến kẻ chịu phạt nhận hết tra tấn và khuất nhục rồi mới chậm rãi chết đi.
Thế nên người ta sẽ ném từ tay chân trước, lại lên đầu gối và khuỷu tay, sau đó tới bụng, cuối cùng mới là đầu.
Nói trắng ra là hình phạt này muốn để người chịu hình chứng kiến bản thân chết dần, cả người thương tích dần dần chồng chất, ngay dưới ánh mắt mọi người, ngay dưới ánh mặt trời.
Toàn bộ quá trình thường sẽ kéo dài liên tục từ sáng sớm tới hoàng hôn, lúc hình phạt kết thúc thì máu thịt kẻ kia đều sẽ thấm vào đất, cả người đều bị ném bẹp, đầu cũng bẹp, óc rơi đầy đất, từ xa nhìn lại giống như một bức vẽ nhiều màu sắc nát bấy.
Nhưng hòa thượng kia vốn là người đẹp nhường nào.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Tang nhớ tới bộ dạng của hắn: mặt như quan ngọc, mắt như sao sớm, một người như thế lại biến thành một bãi thịt bầy nhầy tanh hôi ai cũng muốn tránh thì dù hắn có hận, có đọa vào ma đạo cũng là chuyện thường.
Nhưng nó đang nghĩ thì Giang Tân lại mở miệng.
“Hơ, người như vậy vốn tâm thuật bất chính, có thể thành tiên thành thần chỉ là ngẫu nhiên, chó ngáp phải ruồi thôi.
Theo ta thấy, ma đạo mới là chốn về cuối cùng của hắn, cũng không cần vì hắn mà đáng tiếc.” Hắn lo nói đạo lý của chính mình.
“Ngươi nghĩ như thế sao?” Lần đầu tiên Tang nghe thấy cách nói này, trong lòng bỗng nhiên động, giống như có hòn đá đập lên mặt nước bình thản gợn lên từng gợn sóng.
Giang Tân gật đầu, “Con đường tu hành chính là đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi, không phải việc làm một lần là xong.
Tuy bọn họ đã thành tiên nhưng cạm bẫy vẫn ở khắp nơi, nếu không qua được khảo nghiệm ắt sẽ bị đánh về nguyên hình.”
Tang nhìn Giang Tân, chỉ thấy tên nhóc choai choai này vóc người không cao, cả người cũng đơn bạc, có thể nói là nhỏ gầy nhưng hắn lại có một cỗ sức mạnh người khác không có được.
Đặt biệt là đôi mắt kia của hắn, là mắt một mí, tuy nhỏ nhưng tròng mắt lại sáng rực, không phải ánh sáng của sự khôn khéo mà của trí tuệ sâu sắc.
“Tuổi không lớn nhưng trong đầu chứa nhiều thứ nhỉ,” Tang đứng lên duỗi người rồi đi tới chỗ thang lầu, “Ngươi ở chỗ này chờ xem, Trương Diệu Trung kia hẳn tới tối mới trở về.”
“Khách quan, xin dừng một chút.”
Giang Tân ở phía sau gọi nó vì thế Tang dừng lại quay đầu hỏi hắn, “Chuyện gì?”
“Ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện khác, chuyện đọa ma thì ta chưa từng nghe nhưng chuyện ma tu chính đạo thì ta có nghe được vài chuyện.”
“Ma…… tu chính đạo ư?” Tang nghe thấy trái tim mình đập “Bùm” một tiếng.
“Đúng vậy, giống như Định Quang Tiên kia cũng chính là ông già thỏ mà dân gian nói.
Ông ta vốn là một đại tướng thủ hạ của Thông Thiên giáo chủ nắm giữ Lục Hồn Phiên nhưng lúc binh của Khương Tử Nha lấy Lâm Đồng quan thì ông ta bỏ tà theo chính, trợ giúp Khương Tử Nha thắng lợi.
Sau đó ông ta được tôn làm Hoan Hỉ Phật.
Hoặc ví như mọi người đã nghe nhiều tới Tôn Đại Thánh, hắn vốn là một con yêu hầu phóng đãng khó kiềm chế, trộm đào tiên, trộm rượu thần, đại náo thiên cung nhưng sau làm đồ đệ của Đường Tăng đi theo hắn đến Tây Thiên thỉnh kinh, trải qua chín chín tám mươi mốt nạn mà tu thành chính quả.”
“Chính quả,” Tang lặp lại, qua thật lâu mới nhẹ giọng lẩm bẩm, “Nhưng những câu chuyện ngươi kể đâu có thật.”
“Chuyện xưa là chuyện xưa, nhưng người kể chuyện xưa lại thật sự nghĩ thế,” Giang Tân nói xong thì vỗ vỗ ngực mình nói tiếp, “Ta nghĩ phàm là người thực lòng hướng thiện thì ông trời chắc chắn sẽ cho hắn một cơ hội hối cải làm một người mới.”
Lời này khiến cảm xúc của Tang chảy ào ào, nhưng nó không tiện tỏ thái độ trước mặt một đứa nhỏ nên chỉ có thể che giấu trái tim đang rung động của mình.
Nó quay đầu đi luôn, ai biết lại vừa khéo đâm vào một người đứng sau, là Triệu Tử Mại.
“Ngươi đứng ngây ra đây làm gì?” Tang bị hắn dọa thì dỗi nói.
Triệu Tử Mại chỉ cảm thấy chỗ bị nó đụng vào truyền tới đau đớn, nhưng đồng thời cũng khiến hắn tỉnh hồn sau khi nghe thấy những lời Giang Tân nói vừa nãy.
Vì thế hắn xoa bả vai cười nói, “Không có gì, mới vừa rồi ta để Bảo Điền mang cho ngài chút kẹo đường nhưng hắn nói ngài không ở trong phòng nên ta xuống lầu xem.”
“Triệu Tử Mại, sao gần đây ngươi đối tốt với ta thế?” Tang nhìn về phía mấy mảnh kẹo đường đựng trong giấy dầu hắn cầm trong tay và chất vấn.
Đôi mắt nó lúc này lại ngó mặt hắn hỏi, “Lại giống chén anh đào thịt kia hả? Ngươi muốn đánh thức nha đầu kia sao?”
Dứt lời thấy vẻ mặt Triệu Tử Mại ngượng ngùng thế là nó lập tức đập lên vai hắn một cái, hơi dùng sức sau đó dán đến bên tai hắn nói, “Đừng nghĩ ra mấy thứ xấu xa gì đó nữa, cẩn thận ta lột da ngươi đó.”
Lời này vốn cực tàn nhẫn, đến Giang Tân cũng bị dọa sợ mà đứng ngây ở kia đi cũng không đi được nhưng Triệu Tử Mại lại không sợ.
Không chỉ không sợ, ngược lại hắn còn cười và chắp tay hành lễ với nó sau đó ôn nhu nói, “Không dám không dám, ta quả thực chỉ cho rằng kẹo đường này làm tốt nên mới muốn đưa cho ngài nếm thử thôi.”
Tang hừ lạnh một tiếng đón lấy bao giấy dầu rồi đi lên lầu nhưng lại chợt nghe hắn ở phía sau “hả” một tiếng và lẩm bẩm, “Tranh tết……”
Nó quay đầu, nhìn về phía Triệu Tử Mại và Giang Tân lúc này mang vẻ mặt mê mang, đôi mắt nó híp lại, bên trong chiếu rọi hai tai sáng.
“Tiểu huynh đệ, có thể cho ta xem đống tranh tết này không?” Triệu Tử Mại đưa mắt ra hiệu cho Tang sau đó dò hỏi ý Giang Tân.
Thấy đứa nhỏ ngây thơ gật đầu thế là hắn cầm lấy đống bức vẽ kia và đi tới trước mặt Tang.
Hắn dùng giọng Giang Tân không thể nghe thấy mà nhỏ giọng nói, “Đại thần tiên, cái thứ hôm qua ngài nhìn thấy cao không bằng đầu gối, hơn nữa phụ nhân kia hôm qua cũng mua một bức tranh ở sạp của Giang gia……”
Tang nghe vậy thì vội vàng đoạt lấy đống tranh trong tay Triệu Tử Mại, cẩn thận xem từng tờ, chóp mũi hít hít ngửi một vòng như một con cún.
“Chẳng có gì cả.” Nó nhét trả cho hắn đống tranh và nhún vai nện bước nhẹ nhàng đi lên lầu.
“Công tử, có chuyện gì thế? Những bức vẽ này không tốt sao?” Giang Tân đi đến bên cạnh Triệu Tử Mại, trong ánh mắt đều là mê mang.
“Chúng …… rất tốt,” Triệu Tử Mại nhẹ giọng đáp một câu, trên mặt vốn là biểu tình khẩn trương nay cũng buông lỏng.
Hắn nhìn về phía Giang Tân, hơi hơi mỉm cười nói, “Chẳng qua ta nghĩ thứ này hẳn không phải bút tích của cha ngươi.”
Danh Sách Chương: