“Đối với binh lính chết trận đều phải hậu táng, nhưng vì sao Hầu Cảnh lại lựa chọn hỏa táng.
Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là Hầu Cảnh rất kiêng kị đám binh lính này…..” Mục Tiểu Ngọ suy nghĩ một lúc lâu mới chậm rãi nói ra những lời này.
“Có thể có khả năng khác,” ánh mắt Triệu Tử Mại lại rơi xuống tấm da người của Viên Úy, “Hầu Cảnh chưa chắc đã kiêng kị đám binh lính này, mà đúng hơn là kiêng kị xác của bọn họ.”
Mục Tiểu Ngọ bừng tỉnh, trong mắt như sấm sét chớp động, “Ý công tử là đám binh lính đã chết kia chỉ còn lại một bộ da, huyết nhục đã bị Mộc Diêu hút hết rồi sao? Hầu Cảnh nhìn thấy bộ dạng đáng sợ ấy thì trong lòng khó tránh kiêng kị, đặc biệt sợ hiện tượng quái dị này ảnh hưởng tới việc hắn sắp lập triều mới nên dứt khoát đốt hết phải không?”
Triệu Tử Mại khẽ gật đầu nói, “Nhưng đây chỉ đều là phỏng đoán của chúng ta, hơn nữa điểm mấu chốt là Mộc Diêu này đã đi đâu? Sau khi nó giết chết binh lính của Hầu Cảnh đã bị loạn kiếm chém nát rồi ư? Hay nó đã bay đi? Tà vật đang gây hại ở Lỗ thành hiện tại có phải con diều hơn 1000 năm trước không?”
Vài người chỉ lo nói chuyện nên không để ý tới sắc trời đã thay đổi.
Mây đen trên bầu trời ngày càng nặng, ngày càng tối, từng tầng đè xuống giống như bông dày.
Rất nhanh đã có tia chớp lóe lên ở nơi xa, sáng lóe lên khiến người ta không mở được mắt.
Ngay sau đó, hạt mưa như hạt đậu rơi xuống như trút, đầu tiên chỉ “Bùm bùm” sau đó là từng dòng chảy xuống hóa thành màn mưa.
“Về huyện nha trước đã, chuyện này cần phải thương lượng với Tào đại nhân xem làm thế nào.” Triệu Tử Mại nhìn chằm chằm tầng mây lóe ánh chớp nơi xa giống như thấy một bóng đen cực lớn được giấu ở đó.
***
Bộ da của Viên Úy được bày trên sàn nhà lạnh lẽo của huyện nha, nó bị mưa xối ướt nên không bằng phẳng như vừa rồi mà nhăn bèo nhèo, còn rụt vào mấy tấc trông không khác gì bà lão lớn tuổi.
Nhưng ngoài dự liệu của Mục Tiểu Ngọ là lúc nhìn thấy nó Viên lão gia không gào khóc như khi còn ở Viên gia.
Ông ta ngơ ngác quỳ xuống bên cạnh bộ da một lúc lâu mới dặn Linh Nhi lúc này đang khóc đến mềm người ở phía sau, “Đi, đi mang quần áo tới cho tiểu thư, con bé sợ lạnh nhất, đừng để con bé bị cảm lạnh.”
Lúc nói ra những lời này ánh mắt ông ta trống rỗng, không có nửa phần ánh sáng giống như đang rơi vào mê mang.
Loại thống khổ bị đè nén này khiến người ta không chịu nổi, ngay cả Mục què đều không đành lòng nhìn tiếp mà trộm ra ngoài lau nước mắt.
Nhưng ông ta vừa mới ra ngoài đã thấy một người nghiêng ngả lảo đảo chạy tới bên này.
Kẻ tới chính là Trần Dụng, sau khi được thả ra hắn nghe được nha dịch nói chuyện của Viên Úy nên bất chấp tất cả chạy tới công đường.
Trần Dụng vọt vào cửa, lúc nhìn thấy tấm da người trên mặt đất bước chân hắn bỗng ngừng lại, không bước tiếp nữa.
“Nàng là…… Nàng là?” Hắn nhìn tấm da cuộn lại trên mặt đất, miệng ngập ngừng hồi lâu cũng không gọi được tên Viên Úy.
Thấy thế, Linh Nhi đứng lên, mắt rưng rưng nói, “Trần công tử, đây là tiểu thư nhà ta, ngươi không nhận ra nàng sao?”
Trần Dụng giống như bị kim đâm, cả người run lên, bỗng nhiên quay đầu đi chỗ khác nói, “Không…… Nàng không phải Viên Úy, ta không tin……”
Linh Nhi có chút nóng nảy, “Trần công tử, tiểu thư nhà ta tuy không phải bị ngươi hại chết nhưng nàng…… Nàng vì chờ thư ngươi gửi tới nên mới gặp phải họa này, sao ngươi có thể vì bộ dạng nàng đã thay đổi mà không nhận nàng nữa?”
Hầu kết của Trần Dụng giật giật, lúc mọi người cho rằng hắn muốn nói gì đó thì hắn bỗng nhiên xoay người đẩy Mục Tiểu Ngọ đang đứng phía sau ra rồi lảo đảo chạy ra ngoài công đường.
Gió giật mưa vùi, mái tóc của hắn bị mưa xối tan tác, ướt sũng dán phía sau lưng giống vài nét mực được niết mạnh trên mặt giấy.
Thấy hắn như vậy Linh Nhi ngây ngẩn cả người sau đó nàng ta chợt bụm mặt nức nở khóc, “Tiểu thư, tiểu thư, ngài thấy rõ tên bạc tình này chưa? Một mảnh nhiệt tình của ngài đặt sai chỗ rồi.”
“Hóa ra lòng người lại mỏng lạnh đến nhường này.” Mục Tiểu Ngọ xoa xoa cánh tay bị Trần Dụng đụng phải sau đó nhẹ giọng nói.
“Cô nương còn nhỏ, chưa trải sự đời nên không biết, trên đời này người bạc tình hơn Trần Dụng còn nhiều lắm.” Triệu Tử Mại vẫn luôn đứng bên cạnh dùng mắt lạnh nhìn, hiện tại thấy Trần Dụng đã chạy mất thì hắn hừ một tiếng và nói tiếp, “Trần Dụng còn coi như thành thật, trước mặt nhiều người như thế hắn cũng chẳng thèm che giấu.
Còn có vài người mặt ngoài thoạt nhìn thâm tình, kỳ thực tâm còn cứng hơn đá.”
Mục Tiểu Ngọ có chút khiếp sợ, từ lúc quen Triệu Tử Mại tới giờ nàng luôn thấy bộ dạng hắn đạm nhiên, vĩnh viễn nho nhã lễ độ, hiền hòa.
Nàng vẫn luôn cho rằng đây là do thân thế của hắn mà ra Xuất thân của Triệu Tử Mại đã quyết định hắn không cần lấy lòng ai, không cần ngạo mạn cũng chẳng cần giẫm đạp lên kẻ khác.
Mục Tiểu Ngọ thậm chí cảm thấy có khi sự bình thản của hắn chính là một hình thức khác của lãnh đạm, xa cách với kẻ khác.
Nàng nghĩ có lẽ đây là nguyên nhân Mục què luôn mang ba phần kiêng kị với kẻ này.
Nàng thậm chí không thể không thừa nhận, kỳ thật với nàng mà nói thì hắn cũng như thế.
Nhưng hôm nay nàng tựa hồ thấy được một mặt khác của Triệu Tử Mại, trong mắt hắn hiện tại tuy không có tức giận nhưng lại lạnh như nước mưa bên ngoài.
Ôn hòa thường ngày không thấy đâu, chỉ còn lại một Triệu Tử Mại lần đầu tiên để lộ nội tâm trước mặt nàng.
Mục Tiểu Ngọ rùng mình một cái.
***
Bộ da của Viên Úy được người nhà họ Viên cẩn thận mang về.
Mục Tiểu Ngọ nhạy bén nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Tào huyện lệnh với Triệu Tử Mại nên biết ý mà kéo Mục què rời đi trước.
Ra khỏi cửa huyện nha rồi Mục què vẫn khó hiểu.
Ông ta vừa dùng sức vùng khỏi tay nàng vừa vén tóc ướt trên trán ra sau rồi nói, “Ai u, cô nãi nãi của ta ơi, ngươi đi nhanh như vậy làm gì.
Đường mưa trơn, chân cẳng ta lại không linh hoạt, vạn nhất bị ngã thì ngươi còn phải cõng ta đó……”
Mục Tiểu Ngọ chép miệng một cái mắng, “Ông quả không có ánh mắt, ông không thấy Tào đại nhân kia có chuyện muốn nói với Triệu công tử sao? Hai ta ăn vạ ở đó không đi không phải khiến bọn họ vướng bận à?”
“Ta già cả mắt mờ, quả thực không thấy.” Mục què cào cào đầu tóc sau đó cùng Mục Tiểu Ngọ che một cái ô giấy rồi đi về khách điếm.
Vừa đi ông ta vừa lẩm bẩm, “Nhưng may là gặp được Triệu công tử, nếu không có hắn thì đêm nay chúng ta chẳng biết phải ở đâu.”
Mục Tiểu Ngọ xì một tiếng, sau đó hà một hơi khói trắng vào màn mưa, “Lấy năng lực của hắn thì tìm một gian khách điếm quá dễ dàng.
Nhưng theo ta thì về sau chúng ta cũng đừng thân cận với người này quá mới tốt.”
Mục què vui vẻ hỏi, “Ngươi không sợ trời không sợ đất, từ lúc nào mà ngươi cũng sợ hắn giống ta vậy?”
“Ta không sợ thân phận của hắn,” Mục Tiểu Ngọ tà tà liếc Mục què một cái rồi mới nói, “Ta cảm thấy hắn là kẻ lòng dạ thâm sâu, tâm tư khó nắm bắt.”
Nàng do dự một chút mới chậm rãi nói ra những lời này.
Danh Sách Chương: