Nghĩ đến đây lòng Mục Tiểu Ngọ đã lạnh một nửa: Chẳng lẽ nàng thật sự phải cùng chết với nó ở đây ư? Vậy quả thật là sinh cùng thể, chết cùng huyệt, duyên phận này dai dẳng cả đời không dứt ư? Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe qua trong đầu, bởi vì hiện tại máu đã dâng cao thêm mấy tấc, vượt qua cằm của nàng khiến nàng không thể không ngửa đầu dán sát mặt vào quan tài để tránh máu chui vào miệng.
Bỗng trước mắt nàng có thứ gì đó lóe qua, Mục Tiểu Ngọ sửng sốt: Chỗ này đen thui, hẳn không nhìn được cái gì mới phải chứ, nhưng vừa rồi quả thực có hai điểm trắng đột nhiên lướt qua mắt nàng.
Là cái gì vậy?
Còn chưa kịp nghĩ cẩn thận thì hai điểm trắng kia lại xuất hiện, cách nàng rất gần giống như dán lên mắt nàng vậy.
(Hãy đọc thử truyện Ngôi sao rực rỡ của trang Rừng Hổ Phách) Lần này Mục Tiểu Ngọ đã thấy rõ đó là mặt của chính nàng, nó nhỏ hơn móng tay một chút, được phản chiếu trong một đôi tròng mắt nên dường như cách nàng thiên sơn vạn thủy.
Mục Tiểu Ngọ sợ tới mức vội rụt về sau, cả người ngã trên máu loãng.
Nàng phải nín thở mới không bị sặc máu.
Nhưng dù vậy nàng cũng không muốn thò đầu ra, vì đó là đôi mắt của Ất bà bà, trong đó phản chiếu khuôn mặt nàng.
Bà lão kia đang bám lên nắp quan tài dùng đôi con ngươi giống hai con dao nhỏ để nhìn nàng.
Nhưng nàng có thể nín thở trong bao lâu? Chớ nói nàng không biết bơi, cho dù bơi tốt thì cũng không thể nín thở quá lâu.
Máu loãng cực kỳ tanh, còn dính, ngâm mình bên trong giống như sẽ nhanh chóng biến thành một vò rau ngâm.
Nàng cực kỳ khó chịu, thế nên không được bao lâu đã không thể không dán qua một sườn khác của cái quan tài và chậm rãi nhô đầu ra.
Đầu nàng đập mạnh lên nắp quan tài, máu loãng gần như lấp đầy không gian, chẳng để lại chút không khí nào cho nàng.
Nàng chỉ có thể dán cái mũi lên nắp quan tài, dùng sức hít mấy hơi, tuy vẫn bị sặc máu nhưng ít nhất ngực cũng thoải mái hơn.
Bên cạnh giống như có thứ gì đó giật mình, Mục Tiểu Ngọ nghe thấy một tiếng “Rầm”, cổ bị hai bàn tay khô khốc siết chặt.
Lúc nàng còn chưa kịp phản ứng thì hai bàn tay kia đột nhiên kéo xuống, thân thể nàng lại chìm trong máu loãng.
Hai cánh tay kia rất dài, vẫn ấn nàng tới đáy mà chưa buông ra.
Nó giống một cái kềm sắt ghì chặt nàng ở dưới.
“Xong rồi.” Nàng lại cảm nhận được cảm xúc tuyệt vọng giống năm 8 tuổi.
Nàng sẽ bị nghẹn chết ở chỗ này, và sẽ không ai tới cứu nàng hết.
Nàng biết Tang đã chết, hai người bọn họ chú định là sẽ chết ở đây.
“Ngươi có chết thì lão tử cũng vẫn sống.” Một giọng nói đột nhiên lao tới đáp lại ý nghĩ trong đầu nàng khiến Mục Tiểu Ngọ cực kỳ hoảng sợ.
Nàng cảm thấy tim mình nháy mắt ngừng đập, thậm chí nàng quên mất mình và nó tâm linh tương thông và nàng nghĩ gì thì nó cũng biết.
Quan tài lắc lư kịch liệt khiến nàng đầu váng mắt hoa, dạ dày quay cuồng hận không thể nôn cả cơm tất niên năm ngoái ra.
Nhưng hai cái tay siết chặt cổ nàng cũng theo trận lắc lư này mà biến mất vì thế nàng cố nén khó chịu vùng vẫy đứng lên.
“Đang” một tiếng, đầu nàng lại đụng phải nắp quan tài khiến sao bay đầy trời, thiếu chút nữa nàng đã ngất luôn.
Nhưng dù trên đầu rất đau thì trong lòng nàng lại nhẹ nhõm không ít.
Bởi vì máu loãng vốn ngập quan tài nay lại lùi xuống một đoạn, nàng đã có thể hoàn toàn nhô đầu ra ngoài mà thở.
“Tang.” Nàng thầm gọi nó trong lòng, vốn không hy vọng có thể nghe thấy nó trả lời nhưng trong lòng lại nhận được tiếng nó đáp.
“Kêu cái gì, còn không mau đẩy cái nắp đi.” Vẫn là cái giọng khàn khàn kia nhưng nghe vào tai Mục Tiểu Ngọ lại giống như nước suối trong núi leng keng vui vẻ.
“Đẩy cái nắp…… Được, được……” Nàng vội vàng đáp và dùng sức chống tay lên nắp quan tài mà đẩy.
Quan tài vang lên tiếng kẽo kẹt, cái nắp giật giật sau đó là ánh sáng lóa mắt tràn qua khe hở giống như một thanh kiếm mỏng lách vào.
Sao có thể chứ? Rõ ràng mới vừa rồi nàng thử nhiều lần vẫn không nhấc được cái nắp này di chuyển, sao hiện tại nó lại mở ra rồi? Trong lòng Mục Tiểu Ngọ tràn ngập nghi hoặc, mắt nàng nhìn khắp nơi, rơi xuống gương mặt bên cạnh.
Đó là Ất bà bà, mặt bà ta dán lên nắp dưới của quan tài, cả người như con dơi thật lớn.
Bà ta nghiêng mắt nhìn về phía sau Mục Tiểu Ngọ, xuyên qua con ngươi kia nàng thấy Tang đứng sau lưng.
Nó đang dùng hết toàn lực mở được một cái khe để cứu mạng cả hai.
Mục Tiểu Ngọ cuống quít quay đầu lại, ánh mắt đảo qua người Tang thì thấy vết thương trên người nó càng chồng chất hơn.
Mỗi vết thương sâu cạn không đồng đều, hiển nhiên mới vừa trải qua một trận ác đấu.
“Hiện tại không phải lúc để cảm động đâu, phải cùng nhau cố sức đẩy cái nắp này lên.” Tang nhìn thấy ánh mắt Mục Tiểu Ngọ thì kịp thời ngăn cản một câu hỏi tràn ngập quan tâm nàng sắp buột miệng thốt ra.
Nghe nó nói thế Mục Tiểu Ngọ chỉ đành tạm thời nén cảm xúc khác qua một bên, hai tay dùng sức bú sữa chống đỡ nắp quan tài và nâng tấm gỗ nặng ngàn cân kia lên.
“Oanh” một tiếng, nắp quan tài bị nâng lên một chút nhờ sự hợp lực của hai người, lúc này Mục Tiểu Ngọ đã có thể thò một chân ra ngoài.
“Ta sẽ chống đỡ, ngươi buông tay ra ngoài đi.” Tang liếc Mục Tiểu Ngọ một cái sau đó lại chuyển qua mặt Ất bà bà vẫn nhin chằm chằm bọn họ nãy giờ.
Cuối cùng nó vẫn không yên tâm vì thế lại bỏ thêm một câu, “Đừng thất thần nữa, nhanh lên.”
Mục Tiểu Ngọ làm gì dám do dự, nàng nhanh nhẹn bước một chân ra khỏi quan tài, cả người cúi xuống luồn qua khe hở chuồn ra ngoài.
Nhưng vừa mới cong lưng nàng đã cảm thấy có thứ gì đó dán qua cánh tay mình chạy qua.
Ngay sau đó nàng thấy Tang ăn đau “Ai” một tiếng.
Tang bị cây quải trượng quấn lấy, thân thể chằng chịt vết thương của nó càng yếu ớt giống như có thể gãy bất kỳ lúc nào.
Một thanh đao giết vô số người trên chiến trường có bộ dạng gì? Thân đao như gương? Chém sắt không gây tiếng động? Vừa ra khỏi vỏ là sống chết đã định? Phải, nếu nó không bị thương thì có lẽ những mường tượng hoa lệ này cũng không quá phận.
Nhưng hiện tại Tang đã sớm không phải thanh đao sắc bén đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Nó lúc này vết thương chồng chất, lưỡi đao so le không đồng đều như răng cưa.
Mà thứ chói mắt nhất chính là một vết thương dài trên thân đao, lỗ thủng kia kéo từ lưỡi đao tới tận sống đao, chỉ còn dính một chút trước khi chia thành hai nửa.
Không sai, bản thể của Tang chính là một thanh đao rách tung tóe, đến độ lần đầu tiên nhìn thấy nó ở sân sau của Vô Cùng Các Mục Tiểu Ngọ đã không nhịn được cảm thấy kính nể.
Nàng không biết sao nó có thể kiên trì tới giờ chưa gãy nát.
Mà hiện tại cây đao này đang nỗ lực nâng nắp quan tài, bản thân thì tắc bên trong nhưng vẫn cố gắng vì nàng tranh một đường sống.
Danh Sách Chương: