Trong biển lửa mơ hồ có thể thấy một cái đuôi màu đen đã bị đốt cháy đang đập điên cuồng ra sức vùng vẫy nhưng chung quy nó vẫn khó địch lại ngọn lửa đang giận dữ liếm láp: rơm rạ khô phía dưới bông đã được rót dầu nóng, đây là cái bẫy mà Ất bà bà đã tỉ mỉ thiết kế cho nó, chỉ vì nó.
Rốt cuộc cái đuôi kia cũng nằm yên, rơi xuống đống lửa vẫn đang cháy và bốc khói đen ngùn ngụt.
“Nó chết rồi ư?”
Không biết qua bao lâu, cũng không biết là ai run giọng hỏi một câu này nhưng đám người đều im lặng.
Bọn họ đang đợi, chờ người duy nhất có tư cách đưa ra đáp án.
Nhưng Ất bà bà không trả lời, bà ta đứng bên hố lửa, đôi mắt hỗn độn nhìn chằm chằm bên trong không chớp.
Hiện tại, ngọn lửa trên cơ bản đã tắt nhưng khói đen vẫn chưa tan hết, bên trong vẫn có đốm lửa hỗn loạn bay ra giống như bầu trời đầy sao ở Nhai Châu mà bà ta chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn được.
Hẳn là nó đã bị thiêu chết rồi đúng không? Mặc dù nó là hung thú tới từ biển sâu, mặc dù cả người nó đầy vảy cứng như giáp sắt cũng không thể chống đỡ được ngọn lửa khí thế lớn như vậy.
Bà ta tin tưởng điểm này, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo sợ.
Là vì sao? Cảm giác bất an này luôn quấy rầy bà ta từ mấy ngày trước.
Dù bà ta suy nghĩ chu toàn, dù kế hoạch này không hề có sơ hở nhưng bà ta vẫn cứ không yên.
Lúc không ngủ được bà ta thường nhớ tới vị quan canh giữ tù nhân ở Nhai Châu từng nói: “Ất bà bà, sao bà lại cứ muốn về chứ? Nơi này thật tốt, người dân chất phác, đến đôi mắt của người ta cũng trong sáng.”
Vì sao cứ phải về ư? Bởi vì nơi này là cố hương, mặc dù bà ta từng bị thương tích đầy mình tại đây nhưng vẫn không thể không trở về.
Bà ta cảm thấy mình đã chọn đúng không sai, bởi vì cố hương đón nhận bà ta, dù trên trán bà ta có xăm những chữ chói mắt nhưng hàng xóm láng giềng vẫn giữ bà ta lại.
Thế nên bà ta luôn âm thầm cười nhạo nửa câu sau của vị quan kia.
Hắn nói thế nào ấy nhỉ, à đúng rồi, hắn nói: “Nhai Châu không giống chỗ chúng ta, nơi đó mọi người đều có tính toán của riêng mình, nếu không mổ bụng một người ra thì chẳng biết hắn đang nghĩ gì.”
Người chưa từng cảm nhận được thiện ý thì đương nhiên hoàn toàn không biết gì về thiện lương.
Ất bà bà không hề nghi ngờ trong chuyện này mình đã lựa chọn chính xác.
(Ebooktruyen.net) Nhưng cảm giác bất an kia vì sao vẫn tràn tới mỗi hồi đêm khuya? Nó như thủy triều nhào tới, khiến bà ta ngộp thở.
Dù năm đó bò lên thuyền đào thoát, phải trốn trong khoang thuyền suốt 2 tháng, dựa vào ăn chuột và đồ ăn thừa mà sống thì bà ta cũng không bất an như bây giờ.
……
……
Khói đen lượn lờ giống như mãi không tan hết.
Ất bà bà nhìn hố sâu bên dưới, môi hấp háy vài cái nhưng cuối cùng vẫn không nói ra hai từ “Đã chết”.
“A Ấp,” qua thật lâu bà ta mới nhẹ giọng dặn dò A Ấp ở bên cạnh, “Ta không yên tâm, vẫn nên mang cung nỏ tới bắn một lượt đi.”
A Ấp mới vừa ra lệnh thì Tiểu Nhị vốn luôn đứng ở vòng ngoài lại chen qua đám người đi vào.
Hắn giữ chặt cánh tay Ất bà bà và cao giọng hỏi, “Ất bà bà, Niên…… còn chưa chết sao?”
Trẻ con nói không suy nghĩ nhưng lại khiến lòng người hoảng hốt.
Ất bà bà vừa muốn lên tiếng an ủi hắn lại cảm giác mặt đất dưới chân mình chấn động.
Bà ta chưa kịp phản ứng lại thì thân thể Tiểu Nhị đã trượt xuống biến mất ở cái hố bên cạnh.
Nó chưa chết, nó quả nhiên chưa chết.
Niên dùng hết sức lực ngóc đầu dậy cắn lấy chân Tiểu Nhị và kéo hắn xuống.
Trong lúc nguy cấp mọi người đều nhào về phía miệng hố.
Bọn họ thấy Tiểu Nhị chưa hoàn toàn rơi xuống, hắn đang túm lấy một tảng đá lớn cách miệng hố không xa, trên chân là một cái đầu to lớn da tróc thịt bong cực kỳ khủng bố.
Niên đã chẳng còn sức nhưng vẫn cắn chặt chân Tiểu Nhị không bỏ, trong ánh mắt là hung quang muốn báo thù.
“Cha cứu con, đau quá……” Tiểu Nhị khóc kêu, ngón tay hắn túm chặt lấy tảng đá nhưng hiển nhiên không thể kiên trì quá lâu.
A Ấp ghé vào miệng hố túm vài cái nhưng khoảng cách quá dài hắn không với được tới con mình mà chỉ có thể tuyệt vọng nhìn Tiểu Nhị lại trượt xuống dưới vài tấc và chuẩn bị táng mệnh trong miệng con rắn.
“Tiểu Nhị mau túm lấy quải trượng.” Bên tai đứa nhỏ vang lên giọng nói khiến người ta an tâm.
Ất bà bà run rẩy nằm sấp xuống thò cái quải trượng trong tay xuống.
Nó xuyên qua khói đen vừa lúc dừng trong tầm tay Tiểu Nhị, giống như thần khí từ trên trời giáng xuống.
“Nhóc con,” giọng nói trấn tĩnh của Ất bà bà truyền tới tai Tiểu Nhị, hắn không thể nhìn rõ mặt bà ấy nhưng lại cảm giác được một dòng nước ấm từ cây gậy chạy vào trong tim hắn.
Trong khoảnh khắc ấy chân hắn không còn quá đau nữa, tiếng hít thở nặng nề của hung thú kia dường như cũng cách hắn rất xa, “Đừng sợ, bà bà đếm tới ba ngươi bắt lấy quải trượng nhé?”
Tiểu Nhị dùng sức gật đầu, giờ khắc này hắn không nghĩ tới bản thân mà bắt trượt và ngã xuống thì sẽ thế nào, hắn không cần nghĩ vì có Ất bà bà ở đây thì mọi thứ đều sẽ tốt đẹp lên.
Đây là kinh nghiệm của hắn, và hắn tin tưởng điều này không hề nghi ngờ.
“Một…… hai…… ba.”
Nghe được tiếng “ba” kia thế là Tiểu Nhị lập tức bám cả hai tay vào quải trượng.
Hắn cảm thấy dưới chân trầm xuống, sau đó cả người hắn bị một sức mạnh túm lên trên.
Xuyên qua khói đen, hắn thấy được khuôn mặt của Ất bà bà, trên đó là một nụ cười vui mừng.
“Ất bà bà,” thân thể Tiểu Nhị dán lên mặt đất, hắn cũng cười với người ở đầu kia của quải trượng, “Ất……”
Sau lưng đột nhiên có một mùi tanh và hơi nóng ập tới, ngay sau đó một bóng đen cọ qua người Tiểu Nhị.
Niên bị buộc đến tuyệt lộ thì liều chết một phen mà nương vách hố bò lên.
Người đầu tiên nó nhìn thấy là Ất bà bà vì thế nó không hề quan tâm mà nhào tới hé miệng cắn lấy tà váy của bà ấy.
Nhưng một nửa thân thể của nó còn đang treo trên vách hố, hơn nữa sức lực của nó gần như đã dùng hết toàn bộ nên không thể tiếp tục động đậy nữa mà chỉ có thể nuốt dần bà ta vào bụng.
Ất bà bà ra sức giãy giụa, dùng quải trượng chọc vào mắt Niên nhưng nó gặp được kẻ thù thì dù bị chọc mù mắt nó vẫn cắn chặt lấy bà ta và dùng lưỡi rắn cuốn lấy chân bà ta dần dần kéo về phía cái mồm to đỏ máu.
“Cứu ta……”
Bà ta luống cuống, tay với về phía đám người đang tản ra vì sợ hãi mà cầu cứu, “Cứu ta, mau……”
“Cha, mau cứu bà bà, mau một chút……” Tiểu Nhị bị dọa khóc nấc lên.
Hắn không quan tâm mà vọt qua chỗ Ất bà bà vươn nắm tay nhỏ bắt lấy bàn tay to vừa mới cứu mình.
Nhưng ngay sau đó Tiểu Nhị cảm thấy cả người chợt nhẹ, cổ áo căng lên.
Hắn bị cha mình túm lấy kéo dậy, ngón tay cũng rời khỏi tay Ất bà bà.
“Giương cung.”
Hai chữ này kích hoạt một loạt tiếng nghị luận sột soạt nhưng đám người lại chẳng hề tiến lên.
Không những bọn họ không tiến lên mà còn lùi về phía sau.
Chỉ có hai mươi mấy cây cung từ trong bức tường người duỗi ra lóe đầu nhọn chĩa về phía Niên.
Danh Sách Chương: