“Phanh…… Phanh…… Phanh……”
Tiếng gõ càng lúc càng gần, mỗi một tiếng đều giống như gõ vào lòng Tiểu Nhị khiến hắn cả kinh đổ mồi hôi cả nóng và lạnh thấm ướt áo trong đơn bạc.
Nhưng hắn không hề do dự mà dùng sức gạt mọi người ra để chui vào.
Vừa đi tới bên trong thì một dòng chất lỏng phun ra bắn tóe lên mặt khiến hắn vội vàng dừng chân.
Mắt hắn rũ xuống nhìn thẳng mặt giày của mình chứ không dám ngẩng đầu lên nữa.
“Ối” “Á”, những tiếng kêu sợ hãi vang lên phia sau hắn hết đợt này tới đợt khác như trợ lực cho tiếng gõ có quy luật kia.
Tiểu Nhị nhớ rõ mỗi năm tới dịp ăn tết đồ tể sẽ giết heo, người vây xem cũng sẽ kêu những tiếng này để thể hiện sự nhát gan và thiện lương của bọn họ.
Tất cả đều muốn chứng minh mình không thể làm được cái việc tàn nhẫn ấy, không nhìn nổi cảnh thảm thiết ấy nên mới bị dọa tới độ kêu thành tiếng.
Tiểu Nhị bỗng nhiên rất muốn cười: Hiện tại đang đóng đinh người đó? Huống hồ người này chính là bị các ngươi giết chết, dù không muốn thừa nhận, dù không tự mình ra tay nhưng bà ấy vẫn bị các người giết chết.
Như vậy các ngươi bày ra bộ dạng không nỡ nhìn thẳng này cho ai xem?
Thật là dối trá.
Hắn thầm cười lạnh một tiếng và bức bách bản thân ngẩng đầu lên: Ất bà bà ngửa mặt nằm trong quan tài, hai mắt trợn lên, thân thể cứng đờ, toàn thân đều dính chất nhầy trong bụng Niên thú.
Xác chết của bà ta hoàn hảo, nhưng càng như thế thì đám thôn dân phía sau càng sợ.
Bọn họ sợ bà ta bỗng nhiên động đậy, dùng quải trượng trong tay kéo đầu đám hung thủ tới.
Tiểu Nhị cũng sợ, hắn đã quen nhìn bộ dạng sinh động hòa ái của bà ấy, nay chợt thấy khối thi thể cứng đờ này thì khó tránh khỏi kinh hãi.
Nhưng ngay sau đó sợ hãi này bị bi thương thật lớn thay thế, hắn rất muốn nhào qua ôm lấy tay mà lay bà ấy thức dậy.
Nhưng hắn biết bà ấy sẽ không tỉnh lại.
Tay chân bà ta bị đóng bằng đinh gỗ ghim chặt vào quan tài.
Cái đinh gỗ cắm thẳng ở giữa trán thì đang ngập dần.
Nam nhân quỳ gối bên cạnh bà ta dùng sức nện búa đóng đinh xuyên qua xương cốt, cắm sâu vào trong não.
Mỗi một lần đập búa miệng vết thương trên trán sẽ phun ra thật nhiều máu tươi trùm qua mấy chữ xăm trên trán—— “Lưu đày tới Nhai Châu”.
Bà không có tội, kẻ có tội chính là bọn họ……
Tiểu Nhị nhìn đôi mắt dần bị máu tươi che kín kia, trong lòng bị bi thương quá lớn lấp đầy: Hắn nhớ rõ lúc Ất bà bà vừa trở về mọi người đều cưu mang chăm sóc, thương cho hoàn cảnh nghèo khổ mà quan tâm đến bà ấy.
Rồi từng cái kim sợi chỉ và dụng cụ đồ vật, thậm chí cả căn nhà kia cũng do mọi người bỏ tiền bỏ sức ra giúp bà ấy dựng lên.
Nhưng từ khi nào mọi thứ đều thay đổi thế?
Tiểu Nhị siết chặt nắm tay: Không, có lẽ chẳng có cái gì thay đổi, nhân tính vốn chính là như thế.
Lúc không có gì trở ngại đến lợi ích cá nhân thì mọi người đều là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, nhưng một khi cảm giác được nguy hiểm tới gần mình thì dù chỉ có chút xíu bọn họ cũng sẽ lập tức lộ ra bộ mặt khác.
Thay đổi này vốn không cần trải qua khảo nghiệm của thời gian thế nên hắn cũng chẳng cần kinh ngạc đến thế.
Máu đã hoàn toàn trùm lên khuôn mặt Ất bà bà, Tiểu Nhị không nhìn thấy đôi mắt bà ấy nữa nhưng đôi mắt ấy lại chậm rãi mở ra trong đầu hắn: Tiểu Nhị, bà ấy gọi tên hắn, Tiểu Nhị, giúp ta……
“Ta nên giúp bà thế nào đây?”
Hắn lớn tiếng hỏi một câu này nhưng lời nói bị mấy tiếng vang nặng nề che đậy.
Nắp quan tài được mấy nam nhân khiêng lên đậy chặt quan tài chứa thi thể và da rắn.
***
Lúc này hình ảnh dừng lại đứng ở cảnh tượng khủng bố nhất: Tám nam nhân nâng một cái quan tài màu đen đứng bên bờ biển.
Nước biển rít gào cuộn những con sóng lớn cao ba bốn trượng như muốn nuốt chửng bọn họ.
“Bọn họ ném quan tài xuống biển,” Mục Tiểu Ngọ nhìn hình ảnh trước mắt và lẩm bẩm tự nói, “Hóa ra Giang Tân chính là Tiểu Nhị, trải qua ngàn năm ngàn tháng hắn vẫn tới cứu Ất bà bà.”
Tang đứng ở bên cạnh không trả lời.
Nó vẫn luôn yên lặng từ đầu tới giờ, ngay cả lúc Mục Tiểu Ngọ tức đến đấm ngực dậm chân, hận không thể tự mình xông lên khi chứng kiến đám thôn dân thấy chết mà không cứu thì nó vẫn trầm mặc.
Nó chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm từng cảnh thảm thiết kia như bị điểm huyệt.
“Nghĩ cái gì thế? Lâu như vậy ngươi còn không nói gì là sao?” Mục Tiểu Ngọ liếc nó một cái, đôi mắt nhanh chóng chuyển quanh, khóe miệng có ý cười, “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy thương hại bà ta ư?”
“Sao có thể?” Tang như mới tỉnh mộng sau đó sững sờ một lát nó mới buồn bực nói, “Đúng là bà ta chết oan nhưng nếu muốn báo thù thì tìm đống lão quỷ kia kìa.
Hiện tại vì muốn sống lại mà bà ta giết người vô tội thì tính là gì?”
“Giết người đương nhiên không đúng,” Mục Tiểu Ngọ nhìn chằm chằm Tang như đang tìm tòi, “Nhưng theo ta thấy mỗi lần ngươi trừ khử túy đều dùng chân hỏa, không giống giết chóc mà giống như độ hóa.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Tuy nói độ chúng tùy duyên nhưng người độ hóa mà có một tấm lòng từ bi thì vẫn có thể trợ giúp linh hồn tiêu trừ oán thán, sớm nhập luân hồi.”
“Cái gì mà từ bi? Cái gì mà độ hóa? Lão tử chẳng qua chỉ muốn dựa vào bắt tà ám để nhét đầy bụng.” Tang hung hăng tiếp một câu.
Nhưng đó chỉ là ngoài miệng, còn trong lòng nó như bị thứ gì đó sắc nhọn chọc vào thủng một lỗ nhỏ.
Nó lại nghe thấy giọng nói già nua kia vang lên trầm ổn giống như bất kể có sóng to gió lớn thế nào đều không thể đánh bại ông ta.
“Một người nằm mơ có thể đánh thức được một người khác cũng đang ở trong mộng ư? Một trái tim còn đang chìm trong bể khổ có thể lôi kéo một trái tim khác khỏi đó ư? Tang, ta không thể, ngươi cũng không thể, nếu không có sự thương hại, nếu không có đồng cảm giống như bản thân mình cũng trải qua thì ngươi chẳng thể độ hóa được bất kỳ ai.”
“Ta không hiểu.”
“Trở thành ngọn đèn sáng chứ không phải đưa ánh sáng cho người khác.
Chỉ có sức mạnh nối liền trái tim mới có thể diệt tội, tiêu tai, đạo lý này ngươi phải nhớ kỹ.”
Lời của ông ta và nha đầu này giống nhau, nhưng vừa nghe thấy thế thì trong lòng nó lại thấy bực bội khó nhịn.
Cả hai kẻ này đều đứng nói nên đâu có đau eo.
Nó là cái gì cả hai đều biết, vậy cũng phải hiểu nó và hai chữ “từ bi” chả liên quan gì tới nhau hết.
Cưỡng bách nó rủ lòng từ bi quả thực như ép một con hổ thật to phải ăn cỏ.
Nhưng……
Trong lòng nó hơi chấn động, nó nhớ tới đôi mắt của Ất bà bà, khi ấy bà ta đã gần như bị Niên thú nuốt vào bụng hoàn toàn, chỉ còn hai con mắt lộ ra từ khoang miệng đầy răng của con quái vật.
Trong đôi mắt kia là cái gì? Không phải oán ghét mà là cầu xin, bà ta dùng ánh mắt cầu xin bọn họ, kỳ vọng có thể mượn cái này cạy ra cánh cửa cứng như cục đá của những kẻ khác: Cứu ta, ta đưa tất cả những gì mình có cho các ngươi, đừng nhốt ta ở ngoài.
Tang biết một khắc kia lòng nó cũng ở bên cạnh bà ta, nó có thể đọc và hiểu đau thương cùng cô độc của bà ta.
Cảm giác ấy thấm vào cốt tủy.
“Đừng giả vờ, tâm sự của ngươi người khác có thể không nhìn ra nhưng chẳng lẽ ta còn không nhận ra chắc?” Mục Tiểu Ngọ dùng ngón tay thưởng thức bím tóc của mình và tươi cười với nó.
Danh Sách Chương: