Mục Tiểu Ngọ thấy mái tóc bị đốt cháy của Susan cùng những đốm lửa đậu trên đó.
Thậm chí nàng còn nhìn thấy nàng kia giật mình, tròng mắt có ánh sáng nhạt.
Nhưng lúc nàng cho rằng mình đã thành công thì Susan bỗng nhiên chớp mắt, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ “cười nhạt” khác biệt.
“Đừng đi, tới trong tháp với ta, cha mẹ không cần ta, ta mong thật lâu nhưng bọn họ không tới…… Ta đói bụng…… đói bụng……”
Anh linh thông qua miệng Susan “nói chuyện”, giọng nói bén nhọn như tiếng chuông khiến đầu Mục Tiểu Ngọ đau đớn.
Cùng lúc đó nàng nhìn thấy châm đồng chui ra khỏi mày nàng kia, kéo theo sợi chỉ trắng mang màu sắc ảm đạm.
Nó “lạch cạch” rơi xuống mặt đất và nhanh chóng bị lửa tràn ra từ ngọn tháp nung đỏ lên.
Mục Tiểu Ngọ sờ tay lên xuyến tràng hạt sau đó đưa mắt ra hiệu cho Triệu Tử Mại ở phía sau, ý bảo hắn cất kỹ xuyến tràng hạt này một khi nàng cởi ra Triệu Tử Mại biết nàng muốn làm gì nên trong lòng hoảng sợ.
Hắn vừa định đi lên ngăn cản thì phía sau bỗng có một bóng người nhào lên xông thẳng tới chỗ Susan.
“Ngươi giết chồng ta, mau đền mạng.” Vợ của lang trung lập tức nhào tới, tay bóp cổ nàng kia đẩy về phía cửa tháp đang cháy hừng hực.
Bóng dáng hai người nhanh chóng bị khói đen nuốt chửng.
Thấy thế Amy vội che mắt thét lớn, Mục Tiểu Ngọ và Triệu Tử Mại cũng kinh sợ, vừa định tiến lên ngăn cản lại thấy trong khói đặc có một người đi ra.
Sau đó là tiếng gào thảm thiết vang lên từ trong tháp, tê dại như nổ phổi khiến mọi người quá kinh sợ.
“Đừng kêu nữa, đợi cháy thêm một lát là thành tro rồi.”
Susan đứng bên cạnh tháp cười, mắt nàng ta liếc nhìn đám người Mục Tiểu Ngọ đang định xông lên cứu người.
Nụ cười của nàng ta càng đậm hơn, “Suỵt, các ngươi nghe xem, bà ta không kêu nữa rồi, không cứu được, cứu không được.”
Tiếng bước chân xung quanh tháp càng thêm vui sướng, chúng chạy vội, tiếng cười vang lên không dứt, giống như cái tháp vừa mới cắn nuốt một người sống kia chính là thần vật hiến tế.
Susan cũng cười cực kỳ vui vẻ, rốt cuộc nàng ta cũng được như ý.
Ai biết nàng ta lại thu lại ý cười, ánh mắt sắc bén nhìn quanh bốn phía hỏi, “Tiếp theo là kẻ nào đây? Ai muốn tới chơi với ta nữa?”
Ánh mắt lạnh lẽo dọa người kia khiến những người ở đó đều lạnh run lên.
Đứa con dâu còn đang khóc rống vì mẹ chồng mới chết cũng chỉ dám trừng đôi mắt đẫm lệ nhìn Susan sợ hãi.
“Nương, con sợ.” Trong cảnh tĩnh mịch ấy Thâm Nhi siết chặt góc áo Vu thị nhẹ nhàng nói ra một câu nghẹn trong lòng mỗi người.
“Ngươi sợ ta sao?” Susan chậm rãi chuyển ánh mắt về phía Thâm Nhi, đôi mắt híp lại, trên mặt mang theo ý cười kinh dị, “Vậy ngươi tới chơi với ta được không?”
Rốt cuộc có người đáp lại nên nàng ta cực kỳ hưng phấn, vội cất bước chạy tới chỗ Thâm Nhi.
Mái tóc bị cháy hơn nửa vẫn bốc khói, váy rách nát kéo trên mặt đất phát ra tiếng “sàn sạt”.
Vu thị một tay ôm Tiểu Muội, một cái tay khác lại không sao bảo vệ được hai đứa nhỏ còn lại vì thế chỉ có thể che chở bọn họ ở phía sau mình.
Bốn mẹ con cùng nhau lùi về sau, nhưng Thâm Nhi thấy đôi mắt không tròng trắng kia nhìn chằm chằm mình thì sợ tới mức luống cuống.
Hắn lập tức chạy, không màng Vu thị gọi mà chạy về phía đám cỏ hoang phía sau.
Susan dừng lại, trên mặt vẫn là nụ cười quái dị kia, “Ngươi trốn sao? Ta sẽ tới bắt ngươi nhé? Bắt được là ngươi thua.” Nàng ta cười, vòng qua Vu thị chạy tới bãi cỏ hoang, bước chân cực nhanh giống một đứa nhỏ hưng phấn chơi trốn tìm.
“Thâm Nhi, Thâm Nhi, ngươi đừng trốn nữa, ta thấy ngươi rồi, nhìn thấy đỉnh đầu của ngươi kìa.” Susan cười “khanh khách”, một tay vén đống cỏ cao tới eo mình ra, đôi mắt nghiêng về phía trước, nơi ấy có một chỗ cỏ bị đè xuống, “Ngươi thua thì ta sẽ ném ngươi vào trong tháp, để ngươi hóa thành tro, như vậy ngươi sẽ vĩnh viễn không thể rời đi.”
Nàng ta nhìn cái đỉnh đầu nho nhỏ kia, thấy tiếng hít thở dồn dập của đứa nhỏ thì cười đến rung cả vai, “Tiểu ca ca, ta tìm được ngươi……”
Phía trước bỗng nhiên có một bóng người chặn ngang, Triệu Tử Mại vươn cánh tay ngăn nàng ta lại, miệng nhếch lên nói, “Hai người chơi có gì thú vị, không bằng thêm ta nữa nhé.
So với hắn thì ta trốn kỹ hơn nhiều, đảm bảo ngươi sẽ không tìm thấy.”
Susan sửng sốt chớp mắt vài cái sau đó bĩu môi, trong mắt nổi lên hung dữ, “Khoác lác, sao ngươi biết ta không tìm được ngươi?”
“Vậy thử xem, chẳng phải như thế sẽ biết sao?” Triệu Tử Mại cố trấn định mà tiếp tục kích thích nàng, “Nếu ngươi tìm được ta thì ta sẽ ở lại, ngày ngày chơi với ngươi, được không?”
Lúc nói lời này hắn đồng thời liếc Mục Tiểu Ngọ một cái, thấy nàng đang liều mạng cởi xuyến tràng hạt trên cổ tay xuống.
Nhưng xuyến tràng hạt kia giống như dính lên da nàng, không sao cởi được.
Trong lúc nhất thời Triệu Tử Mại không biết nên vui hay buồn.
Đúng lúc ấy Susan lại nói chuyện: “Không cần, ta muốn chơi với hắn, không thích chơi với ngươi.” Giọng nàng ta cực kỳ kiên định, còn lộ tức tối giống như hắn đang cản trở trò chơi của mình vậy.
Chọc giận nàng sẽ có kết cục gì Triệu Tử Mại hiểu rõ, vì thế hắn chậm rãi lùi qua một bên nhường đường cho nàng ta.
Susan cười lạnh một tiếng sau đó lại chuyển tầm mắt qua chỗ Thâm Nhi, lần này trên mặt nàng ta là tàn nhẫn, bước chân cũng nhanh hơn.
“Phanh” một tiếng, nàng ta liếc thấy Triệu Tử Mại lấy ra một thứ gì đó màu đen bốc khói trắng.
Vừa cúi đầu Susan đã thấy trên giày của mình có một lỗ tròn nhỏ, máu từ bên trong đang chảy ra nhuộm đỏ cỏ cây xung quanh.
“Ngươi đánh ta.”
Những lời này còn chưa nói xong Triệu Tử Mại đã lao ra ôm chặt lấy Thâm Nhi còn đang ngồi xổm trong bụi cỏ và không hề quay đầu lại đã chạy về phía trước.
“Ngươi đánh ta.” Susan lặp lại ba chữ này sau đó mang theo nức nở, nước mắt từ hốc mắt dâng lên, nàng ta không màng đau đớn mà liều mạng dậm chân, giống như một đứa nhỏ bị bắt nạt.
Nhưng rất nhanh tiếng khóc ngừng lại, nàng ta nhìn bóng dáng sắp lẩn vào bụi cỏ thì nắm chặt tay, cắn chặt răng đứng đó một lúc lâu mới gào lên một tiếng.
Giống như nghe thấy mệnh lệnh, những bước chân đang vòng quanh tháp lập tức tụ về phía bụi cỏ hoang, đuổi theo Triệu Tử Mại.
“Mục cô nương, ngươi nhanh lên.” Bảo Điền sắp khóc tới nơi rồi.
Vì vừa rồi cứu đứa nhỏ nên hiện tại chân hắn bị thương, không thể động đậy.
Thấy anh linh đuổi theo Triệu Tử Mại tất nhiên là hắn hoảng hồn, nhưng Mục Tiểu Ngọ lại cố tình không cởi được xuyến tràng hạt kia.
Mặc dù nàng dùng cả răng cắn nhưng vẫn không cởi được nó xuống.
Hạt châu giống như mọc rễ trên tay nàng, không ngừng đối kháng với nhiệt khí đang bốc lên.
Nóng lạnh đan xen khiến nàng không nhịn được run rẩy kịch liệt.
Danh Sách Chương: