Triệu Tử Mại trợn tròn mắt, “Lỡ bị cháy thì làm sao bây giờ?”
Mục Tiểu Ngọ cực kỳ nghiêm túc đáp, “Ngoài cháy trong mềm, đúng vừa miệng.”
Trên mặt bỗng nhiên bị vẩy bọt nước, Triệu Tử Mại giảo hoạt cười với nàng, “Tiểu Ngọ mới luyến tiếc không ăn ta đâu.”
Thằng nhóc này đúng là thông minh, Mục Tiểu Ngọ giơ tay muốn phản kích nhưng đúng lúc này phía sau lại truyền tới tiếng lẩm bẩm mơ hồ không rõ, “Đây là…… là chỗ quỷ quái nào vậy?”
Cách đó không xa có hai người đang dìu nhau đi về phía bọn họ, nhìn dáng người thì là Bảo Điền và Mục què.
Mục què khập khiễng mà đi, miệng còn lẩm bẩm, “Cũng không biết là cái thứ gì, lúc đâm vào nó bộ xương già của ta cũng suýt thì tan tành.”
Bảo Điền: “Lão gia tử, nếu không có thứ kia chắn một chút thì hai ta hiện giờ chỉ sợ đã nằm dưới đáy biển làm mồi cho cá tôm rồi.”
Mục Tiểu Ngọ nhéo nhéo bả vai nhức mỏi của mình, hóa ra vừa rồi bóng đen nàng đụng phải là hai người bọn họ…… Nàng lắc lắc đầu, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác không thoải mái, cũng không rõ là vì sao nhưng nàng chỉ cảm thấy nỗi vui mừng khi thoát chết đã bị nó cọ rửa chẳng còn bao nhiêu.
“Tiểu Ngọ, đây là nơi nào thế? Thủy thủ đều đi đâu rồi?” Triệu Tử Mại túm lấy tay nàng và lắc lắc.
“Đây là Chân Lạp,” Mục Tiểu Ngọ nhìn cánh rừng rậm phía sau, từng cây đa cổ xưa đứng sừng sững, rễ phụ từ cành rơi xuống giống như râu của ông lão trăm tuổi, “Đúng là Chân Lạp.”
Nàng lặp lại một lần.
Lúc này nàng đã trở về địa bàn của mình, nhưng vì sao hoảng loạn ngày càng lớn, chỉ cần vừa động đậy nó sẽ trào ra khỏi ngực?
Mục Tiểu Ngọ miễn cưỡng trấn định tính thần và nhìn khắp nơi: Bờ cát trống rỗng chỉ có bốn người bọn họ, những thủy thủ kia chẳng thể thoát khỏi cơn bão vừa rồi và vĩnh viễn trở thành tế phẩm cho biển cả.
Nàng thở dài một hơi, vừa định đốt lửa trại hong khô quần áo cho mọi người thì lỗ tai bỗng giật giật, đôi mắt lại nhìn về phiến rừng đa rậm rạp phía sau.
“Tiểu Ngọ cũng nghe thấy ư?” Triệu Tử Mại cũng nhìn về hướng đó, “Có người đang chơi nhạc, nhưng hình như người đó tinh thần không ổn lắm.”
Quả thực có người đang chơi nhạc, hơn nữa còn là khúc nhạc “bái đường”.
Nhưng Triệu Tử Mại nói không sai, vốn khúc nhạc này phải vui mừng nhưng người chơi lại khiến nó nặng nề và vô lực, còn thường đứt đoạn giống như sắp tắt thở.
Vào ngày vui như thế quả thực có thể nói là “đen đủi.”
“Có người làm hỉ sự, vậy xem ra nơi này cũng không phải chốn chim không thèm ỉa.
Không bằng chúng ta cũng đi xem náo nhiệt, xin chén rượu uống.
Như thế vẫn tốt hơn ở chỗ này vừa ướt vừa lạnh.” Mục Tiểu Ngọ quyết đoán ném xuống mấy nhánh cây nàng vừa nhặt lên sau đó vung tay về phía sau ý bảo mọi người theo kịp rồi không hề quay đầu mà đi về phía cánh rừng.
“Ngươi nói xin rượu là xin, không sợ người ta coi chúng ta là khất cái và đuổi ra à?” Mục què đúng là ước gì như thế nhưng sợ thất vọng nên vẫn hoang mang hỏi một câu này.
Mục Tiểu Ngọ cười hì hì nói, “Dân chúng Chân Lạp thuần phác, đãi khách nhiệt tình, huống chi đây là hôn lễ, nếu đuổi khách thì đúng là thất lễ.
Có vị chủ nhân nào sẽ làm như thế đâu.”
Nàng nói không sai, người nhà kia thấy cả bốn người ướt đẫm lạnh run thì không hề ghét bỏ mà còn mời họ vào nhà, chiêu đãi bọn họ tắm rửa thay quần áo khô rồi mời tới tham gia tiệc cưới.
Nhưng bữa tiệc này cũng quá quạnh quẽ, ngoài cha mẹ của tân nương thì chỉ có bốn người họ ngồi vây quanh bàn mắt to trừng mắt nhỏ với cả bàn toàn món ngon vật lạ.
“Phong tục của Chân Lạp là thế này ư? Sao không thấy cha mẹ tân lang, những người khác cũng không tới ư?” Mục què đã duỗi dũa tới một đĩa đồ ăn nhưng thấy đôi vợ chồng già kia mang thần sắc sầu khổ không có ý động đũa thế là ông ta cũng ngượng ngùng thu tay về và khẽ hỏi Mục Tiểu Ngọ câu này.
Mục Tiểu Ngọ ngó ông ta một cái và đáp, “Đây không phải nhà tân lang mà là nhà tân nương.
Ở Chân Lạp, thông thường là nam tử ‘gả’ đến nhà gái, mọi nghi thức hôn lễ đều do nhà gái thực hiện.” Nói tới đây nàng lại chép miệng, “Nhưng nếu là hôn lễ thì cũng phải có khách khứa, ít nhất không thể thiếu tân lang và tân nương.”
Nói xong nàng không hề cố kỵ mà gắp một miếng cá bỏ vào miệng tinh tế nhai nuốt sau đó bỏ đũa xuống và cười tủm tỉm hỏi đôi vợ chồng đang mặt ủ mày ê kia, “Lão nhân gia, sao không thấy tân nương và tân lang cùng khách khứa khác đâu nhỉ?”
Vừa dứt lời thì phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng đàn, mấy người đều hoảng hốt và cùng quay đầu lại nhìn thì thấy một người trẻ tuổi đang ngồi một mình trong góc, tay ôm một cây đàn hạc bằng gỗ.
Hóa ra người chơi khúc “bái đường” dẫn bọn họ tới đây là hắn.
Người hắn cũng vô lực giống tiếng đàn, lưng cong xuống cuộn người trong góc nhà.
Rõ ràng hắn mới chừng 20 nhưng thoạt nhìn lại giống ông lão gần đất xa trời.
Thấy bốn người đều quay đầu nhìn mình thế là hắn chậm rãi buông cây đàn trong tay, trên mặt là nụ cười vô lực miễn cưỡng, “Để các vị chê cười rồi, ta là trưởng tử An Chân của nhà này.
Tân nương hôm nay chính là em gái ta tên là Tố Đề.
Nàng đang ở trong tân phòng, sở dĩ nàng không tham dự tiệc vì không khỏe nên đang nghỉ ngơi.”
Mục Tiểu Ngọ “à” một tiếng và định hỏi thêm thì bỗng nghe thấy tiếng nuốt nước miếng rõ ràng của Triệu Tử Mại ở bên cạnh.
vì thế nàng vỗ vai hắn ôn nhu nói, “Ăn đi, ở Chân Lạp không cần câu nệ, chủ khách đều tùy ý, ngươi đói bụng thì cứ ăn.”
Nghe nàng nói như vậy thế là mọi người lập tức bỏ qua rụt rè và cầm lấy đũa bắt đầu ăn thỏa thích.
Mục Tiểu Ngọ cầm lấy một mẩu bánh vừa ăn vừa đi tới bên cạnh An Chân và ngồi xuống.
Nàng đánh giá gương mặt dài mang theo ủ dột của hắn sau đó cắn một miếng bánh và nói, “Từ đây trong nhà lại thêm một người thì có gì không tốt?”
An Chân vẫn đang chơi nhạc, mí mắt cũng không nâng đã đáp, “Vậy cũng phải xem đó là người nào.”
Mục Tiểu Ngọ nhướng mày hỏi, “Nếu không hài lòng thì vì sao các ngươi lại đồng ý cho hắn vào cửa?”
Cơ mặt An Chân giật giật, “Nếu không phải bất đắc dĩ thì có ai nguyện ý gả em gái mình cho một con yêu quái chứ?”
Lời này vừa thốt ra ba người vốn đang ăn ngấu nghiến ở bên cạnh bàn đồng thời buông đũa và xoay mặt qua nhìn hắn.
Vợ chồng họ An rốt cuộc cũng như sống lại, cả hai ôm ngực khóc rống lên, tiếng nức nở khi cao khi thấp kia quanh quẩn trong phòng khiến lòng người hoảng hốt.
Mục Tiểu Ngọ xoa xoa tay, thực sự có vài phần kích động: Lúc này mới tới Chân Lạp đã có thể làm nghề cũ.
“Yếu quái gì?” Ánh mắt nàng lóe ánh sáng hưng phấn.
An Chân gian nan nuốt một ngụm nước miếng, “Khổng tước, là thứ chuyên môn mổ mắt người ta.”
Danh Sách Chương: