– Dương Minh Khải, cậu làm em họ tôi sợ rồi kìa! – Giang Tuấn khó chịu
– Vậy thôi, không chơi nữa, chơi trò khác. – Minh Khải thu điện thoại về rồi ấn nút khởi động nguồn lại
Nhã Đình tự trấn an mình phải bình tĩnh.
Là tên trùng tên thôi, hội trưởng An Hoa là người giàu có, không lý nào là anh ấy được…đúng vậy, cô quá đa nghi thôi.
– Chị ơi chị không sao chứ? – Phương Ly lo lắng quay sang hỏi thăm
– Xin lỗi đã làm mất hứng của mọi người. – Nhã Đình cúi đầu hối lỗi
Ngọc Mai thở mạnh một cái, lấy từ trong túi xốp ra mấy lon bia xếp hàng nhau.
– Bây giờ chúng ta chơi trò khác, thi nhau nói xấu Lâm Hạo, ai không nói được thì phải uống. Em họ Giang Tuấn khỏi chơi vì cô ấy không quen tên đó.
Thiếu Dương chảy mồ hôi ròng ròng, anh biết bạn gái mình ghét Lâm Hạo nhưng đến thế này thì…sau này làm sao ăn nói với bạn thân của mình.
Phương Ly không biết mình nên cười hay nên khóc, trong lòng hỗn loạn, chính cô còn không biết bản thân mình nghĩ gì. Nhưng nơi ngực trái nhói lên một cảm giác khó chịu lắm.
Ngọc Mai cười thầm, trong đầu suy nghĩ thật đơn giản rằng phải cho Phương Ly biết tên đó xấu xa thế nào để bạn mình từ bỏ.
Giang Tuấn nhíu mày, anh đang nghĩ…Ngọc Mai thật là hết trò rồi mới nghĩ ra thứ này.
– Này, tôi thấy trò chơi này rất có vấn đề, tự dưng đi nói xấu người không có mặt. – Minh Khải quơ quơ tay kháng nghị
– Lúc nãy thề rồi, cậu không chơi tôi không cho cậu ra khỏi đây đâu. – Ngọc Mai giơ nắm đấm đe dọa
Minh Khải hết cách thêm cả sự nài nỉ của Thiếu Dương đành chơi cái trò kì cục này.
– Tôi bắt đầu trước nhé, con người anh ta chỉ có đến bắc cực ở với gấu được thôi. – Ngọc Mai xung phong
– Tôi mới gặp có hai ba lần thôi, cảm thấy anh ta hay phớt lờ sự hiện diện của người khác. – Hiểu An nói
– Cậu ấy đôi lúc cứ thích chơi trò giữ bí mật, không giãy bày cho anh em. – Minh Khải cố nhớ lại
– Thôi được rồi, hắn ta lúc nào cũng tự cho mình là đúng. – Giang Tuấn khoanh tay trước ngực bực dọc nói, như nói cho có lệ
Đến lượt Lăng Thiếu Dương ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ phun ra một câu
– À, cậu ấy khá keo kiệt, có lần đi tắm biển anh mượn sịp cậu ấy cậu ấy không cho.
– “…”
Tất cả sững người sau đó đồng thanh cười ồ lên, chỉ trừ Ngọc Mai nhéo tai Thiếu Dương cũng như Phương Ly không hề nở một nụ cười nào cả.
– Phương Ly, đến lượt cậu đấy. – Hiểu An thúc tay vào cô nhắc nhở
Lúc này đột nhiên Phương Ly muốn phản kháng, muốn hét lên
“Mọi người đừng nói anh ấy như thế, anh ấy không hề xấu, chỉ là không biết bày tỏ cảm xúc của mình thôi”
Ngoài mặt vẫn thanh thản nhưng tận sâu trong lòng, sự lạnh giá như nước biển đang từ từ nhấn chìm trái tim cô.
– Mình…chẳng có gì để nói cả.
Phương Ly chịu phạt cầm lấy lon bia lên. Nước mắt cô trào ra khóe mắt, ngửa cổ lên uống một hơi dưới ánh nhìn kinh ngạc của mọi người.
Hóa ra cô không phải không biết hết được tính xấu của anh, mà cho dù có biết…thì cô cũng…
– Mình…chịu phạt xong rồi!
Giang Tuấn giật phăng lấy lon bia trên tay cô uống hết phần còn lại, anh không ngờ cô đối với tên đó lại sâu đậm như vậy.
Cô có biết nhìn cô đau lòng anh cũng đau lòng chẳng kém, anh hận đến mức bóp nát vỏ lon rỗng trên tay tạo thành tiếng kêu răng rắc kèm theo cơn tức giận vang vọng trong không gian.
Nhã Đình ngồi ở một góc nhỏ, thẫn thờ nhìn cảnh tượng đó.
Cô cũng từng yêu một người, yêu đến tha thiết sâu nặng, yêu đến đau đớn tổn thương. Khi yêu một người là chấp nhận hết khuyết điểm của người đó, khuyết điểm cũng hóa thành ưu điểm.
Chấp nhận chịu phạt, xem ra Phương Ly…cũng nặng tình với một người giống hệt như cô.
Thảo nào anh Giang Tuấn có nhiều lúc đầy suy tư như vậy.
Mà nghe ra hội trưởng mà bọn họ kể không chút nào giống anh ấy, đúng thật là trùng tên rồi.
Ngọc Mai cảm thấy thật có lỗi, lẽ ra không nên chơi trò này, rốt cuộc khiến mọi người không vui nhất là Phương Ly.
– Phương Ly, cho mình…
– Thôi, tối rồi chúng ta về phòng đi!
Khi Giang Tuấn ra hiệu thì tất cả mọi người đều lẳng lặng, khẽ khàng rời đi.
…………
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, Phương Ly không biết mình đã đóng mở mắt bao nhiêu lần, rốt cuộc cô vẫn không tài nào ngủ nổi.
Vì đang quẩn quanh với dòng suy nghĩ của chính bản thân mình mà cô không để ý rằng Nhã Đình bên cạnh cũng không ngừng cựa quậy.
Hai người con gái nằm trên chiếc giường mang hai nỗi ưu tư khác nhau, chẳng ngờ đến một ngày họ biết được thì ra từ đầu bản thân đã bị số phận đem ra đùa giỡn.
………………
Mặt trời từ từ ló dạng phía chân trời, mang theo sắc vàng óng thơ mộng phủ đầy khắp thế gian.
Phương Ly cùng Nhã Đình thức dậy thật sớm cùng nhau đi dạo bờ biển. Đêm qua cả hai đều không ngủ được bao nhiêu. Có lẽ gió biển trong lành sẽ khiến tâm trạng thoải mái hơn.
Biển đây rồi!
Thật đặc trưng với tiếng sóng rì rào như một khúc ca, vị mặn của muối biển hòa vào làn gió thổi đến cùng những đợt sóng lăn tăn xô vào bờ cát trắng xóa.
Chợt nhận ra khi cuộc sống quay cuồng với biết bao bộn bề lo âu, muộn phiền con người ta rất cần một phút giây tĩnh lặng dù chỉ là đơn giản thế này.
– Thật ra trước đây có người mỗi lúc chị thấy không vui đều dẫn chị ra biển hét cho thỏa thích rồi về.
Nhã Đình man mác nhớ nhung, vừa nói vừa đưa tay lên sờ sợi dây chuyền trên cổ, ánh mắt long lanh hướng về phía xa, nơi chân trời ấy hiện lên hình ảnh một chàng trai dịu dàng như biển.
– Lẽ nào…là người đã tặng chị sợi dây chuyền này?
Thấy Nhã Đình ánh mắt lặng lẽ, không đáp, Phương Ly liền thấy khó xử.
Có lẽ…cô đã hỏi một câu không nên hỏi.
– Chúng ta cùng nhau hét nhé!
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.
Nếu cuộc đời cũng bình yên như những cơn sóng này thì hay quá, không có buồn thương, không có mất mát, mọi thứ thật yên bình, muộn phiền nào cũng được cơn sóng đánh tan.
Cả hai cô gái vô tư nô đùa với nhau rượt đuổi trên bờ cát trắng, nụ cười tuyệt mĩ làm rực rỡ thêm ánh bình ở phía chân trời xa.
Chỉ mong một điều…tình cảm chị em thân thiết này sẽ giữ lại mãi mãi.
Liệu có thể không?
Chuông điện thoại bất chợt reo lên, Phương Ly nhìn tên hiển thị trên màn hình mà thẫn thờ hồi lâu.
– Sao em không bắt máy? – Nhã Đình khó hiểu
– Em…hay chị nghe giúp em đi, bảo người gọi đến rằng em không có ở đây!
– Em chắc chứ?
– Dạ.
Nói là thế, nhưng bàn tay Nhã Đình vừa chạm vào điện thoại đã bị cô nắm chặt giữ lại.
– [Alo.]
Rất lâu sau đầu dây bên kia mới có âm thanh đáp lại
– [Cô đang ở đâu vậy?]
– [Anh có đoán được không, thử nghe xem.]
Phương Ly đưa điện thoại lên cao, đến bản thân cũng chẳng biết vì sao mình làm vậy, cũng chẳng biết tiếng sóng biển có thể truyền qua điện thoại không nhưng vẫn muốn để anh nghe
– [Tôi đang ở biển, nơi này tuyệt lắm, lẽ ra anh nên đến đây mới phải, ở nhà hoài không tốt đâu.]
Nói xong chợt giật mình nhận ra, cô lại không thể ngăn mình quan tâm đến anh, không thể ngăn mình muốn nhìn thấy anh rồi.
Ước gì anh có thể ở đây cùng cô ngắm biển thế này. Không biết từ lúc cô gái đó rời đi, anh có lần nào ra biển chưa?
Trong khi cô nghe điện thoại, Nhã Đình lại bân ngắm biển mà không để ý đến hai bóng dáng cao lớn từ từ tiến đến từ phía sau lưng, thật nhẹ nhàng.
– [Cô đang ở biển một mình à?]
– [Không, tôi đi cùng với…]
Phương Ly có linh cảm gì đó nên quay đầu lại, đột nhiên có một chiếc khăn tay chụp vào miệng cô. Cô chẳng kịp la lên một tiếng thì đầu óc đã quay cuồng, cô ngã xuống rồi thiếp đi không biết gì nữa.
Lúc Phương Ly tỉnh lại phát hiện mình ở trong một ngôi nhà tồi tàn, ẩm thấp, nền đất dơ bẩn, hai tay còn bị trói chặt phía sau lưng, cố gắng giãy giụa để thoát khỏi dây trói cũng không thể được.
Cạnh cô còn có chị Nhã Đình cũng bị trói y hệt và vẫn chưa tỉnh lại.
Gì vậy, khi nãy cô cùng chị Nhã Đình còn ở biển mà.
Nơi này là đâu, trái tim cô đột nhiên thấy sợ hãi, cả người co rúm lại.
Sau đó, Phương Ly lại nghe thấy tiếng bước chân. Cánh cửa mở ra, một tên thanh niên tiến vào, dáng vẻ rất ung dung thư thái, khóe môi nhếch lên một nụ cười càn rỡ nhìn cô.
Phương Minh Vũ…
Đi theo sau hắn còn có Lạc Anh.
CHÁT
Vừa nhìn thấy cô Lạc Anh đã bay đến giáng thẳng vào mặt cô một cái tát nảy lửa rồi túm tóc giật mạnh về phía sau, khóe miệng cô chảy ra một dòng máu, má cô sưng đỏ lên.
– Cuối cùng tao cũng chờ được đến ngày mày rơi vào tay tao. – Lạc Anh khoái chí cười thỏa mãn
– Hai…hai người các người…- Phương Ly vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi, hóa ra hai người bọn họ là chung một bọn, thảo nào cô đã linh cảm bất an mỗi khi ở cùng với Phương Minh Vũ này
Lạc Anh khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ nhưng tận cùng của sự độc ác, trong tư thế của kẻ chiến thắng, hoàn toàn đắc ý nói
– Phải đấy, là vì để đối phó với mày tao thuê tên này đến An Hoa, ý định ban đầu là đóng giả anh trai mày để khiến mày nghe lời hắn răm rắp, làm ra những chuyện khiến mày suy sụp, mãi mãi không mặt mũi nhìn người khác. Nào ngờ hắn ta lại đổi ý muốn làm người yêu mày, tao cũng đồng ý, định là chỉ cần dụ được mày sa vào vòng tay hắn, khiến anh Giang Tuấn nhận ra bản chất đê tiện đáng khinh bỉ của mày. Hôm ấy ở căn teen kích động mọi người ném đồ vật về phía mày, ngay cả bọn giang hồ lần trước suýt làm nhục mày cũng là do Phương Minh Vũ này bày ra, đáng tiếc chỉ một chút nữa thôi là thành công thì anh ấy xuất hiện…Nhưng lần này mày sẽ không thoát được nữa đâu.
Phương Minh Vũ xoa xoa cằm cười nắc nẻ
– Em gái anh xin lỗi, anh rất thích em nhưng anh rất tiếc…nếu em chịu theo anh sớm hơn thì kết cục đã không ra nông nổi này.
Phương Ly cười vang mấy tiếng
– Anh…anh có biết trong phút giây anh nói tên anh là Phương Minh Vũ lòng tôi chực hạnh phúc, không ngừng hy vọng, không ngừng cầu nguyện. Tôi đã mong gặp lại anh của tôi suốt gần 9 năm rồi, ngày nào cũng đợi…tại sao các người có thể đem tình cảm người khác ra đùa giỡn như vậy? Hóa ra…tất cả chỉ là một màn kịch.
Phương Ly vừa nói xong liền thấy cổ họng nghẹn đắng, nước mắt ròng rã rơi trên má, cõi lòng đau đớn vô cùng.
Lời nói của cô khiến Phương Minh Vũ sững sờ vài giây nhưng mặt nhanh chóng đanh lại, tay siết chặt
– Đừng tưởng em nói như vậy anh sẽ tha cho em, vô ích thôi!
– Người các người muốn đối phó là tôi, thả chị ấy ra. – Phương Ly cố nén đau nói, liếc mắt về phía Nhã Đình đến giờ vẫn chưa mở mắt ra
– Tao điều tra rồi, anh Giang Tuấn không có em họ gì cả. Mặc kệ con nhỏ này là ai, đi cùng với anh ấy thế thì cũng là kẻ thù của tao. Tao sẽ cho hai đứa bây chết chung. – Lạc Anh là vậy, thà giết lầm còn hơn bỏ sót
– Có phải cô bị điên hay không? – Phương Ly hét toáng lên – Cô mới chính là người độc ác đáng khinh bỉ nhất
– Đúng tao bị điên rồi, tao là loại người không cho phép bất cứ ai động vào đồ của mình, anh ấy chỉ có thể thuộc về một mình tao.
– Nực cười, Giang Tuấn là người, không phải là đồ vật để cô tự ý sử dụng.
– Thế thì sao? Người xứng đáng với anh ấy nhất chính là tao. Kẻ bẩn thỉu như mày không xứng, ngay cả lời mẹ anh ấy nói mày cũng không để vào tai, kết cục này là hoàn toàn xứng đáng với mày. – Lạc Anh nghiếng răng từng chữ sau đó nổi cơn điên ra sức đá vào bụng cô, giật tóc cô, tát cô.
Phương Ly thét lên đầy đau đớn, còn tên Vũ thì chỉ đứng đó khoanh tay cười như chứng kiến một màn đặc sắc.
Trút giận thỏa mãn rồi Lạc Anh ra ngoài, lấy ra trong người chiếc gương nhỏ chỉnh lại tóc rồi diễn sao cho khuôn mặt thể hiện một cách tự nhiên nhất rồi trở về khách sạn.
– Lạc Anh đó muốn đối phó với hai em để giành đàn ông anh không cần biết, cái anh muốn chính là, thấy người của Lâm đại nhân đau đớn.
– Tôi…tôi và anh ta chẳng có liên hệ gì với nhau hết. – Phương Ly nói như chẳng còn hơi sức gì nữa, nước mắt lại chảy ra khi nhớ đến tối hôm đó
Máu nóng dâng lên Phương Minh Vũ đá bay cái ghế gỗ dưới chân rồi gầm thét lên
– Mẹ nó, không liên hệ mà nó vì mày cho người lục tung cả khu phố kiếm đàn em tao, không liên hệ mà nó xử người của tao thừa sống thiếu chết, đứa thì nằm bệnh viện, thù này tao nên báo vào ai đây hả?
– Chuyện xảy ra khi nào, anh nói tôi biết chuyện xảy ra khi nào?
– Tuần rồi, nó không nói em biết à, chắc là muốn dành cho em một bất ngờ đấy nhỉ? – Hắn nhếch môi
Nỗi đau xót tràn vào trái tim cô. Cô trách lầm anh mất rồi, thật sự trách lầm anh mất rồi, hôm đó cô còn tưởng là anh quay lại con đường lưu manh thích gây sự đánh nhau, còn la mắng và tát anh một bạt tay.
Hóa ra mỗi một việc anh làm, mỗi một nỗi đau anh phải chịu đựng đều là vì cô.
Không phải là anh không quan tâm cô, chỉ là anh không nói ra điều đó.
Liệu có còn cơ hội để một tiếng xin lỗi với anh không?
Nhã Đình lúc này cũng tỉnh dậy. Vừa nhìn là biết bản thân đang ở trong tình trạng nào.
Phương Minh Vũ cười lạnh một tiếng, dập tắt điếu thuốc đang cháy, chăm chú nhìn kĩ gương mặt Phương Ly cười khoái trá, sắc mặt so với khi nãy lập tức thay đổi, như ác quỷ hiện hình
– Em đừng khóc, càng khóc bọn họ càng đắc ý, nín đi ông trời có mắt, chúng ta sẽ cùng nhau ra khỏi chỗ này. – Nhã Đình dù sợ hãi vẫn cố lên tiếng
– Thù của con Lạc Anh đó tính riêng, thù của anh đây tính riêng, cả hai đều chồng lên em vậy. Em gái thứ lỗi nhé.
Hắn nói xong nắm tóc Phương Ly giật mạnh về phía sau, đau quá, nhưng nhất quyết không được khóc, chị Nhã Đình nói đúng, nhất định phải cắn răng chịu đựng.
Nhìn thấy Phương Ly như vậy Nhã Đình không suy nghĩ gì nhanh chóng lao đến cắn chặt tay tên Vũ đến bật máu, hắn kêu một tiếng đau đớn rồi tức giận hất Nhã Đình ra, khiến cô ngã lăn ra đất.
– Cái con ranh này mày dám cắn tao.
– Anh không được đối xử chị ấy như vậy. – Phương Ly ra trước mặt chắn cho Nhã Đình
– Hừ, hai đứa bây chị em tình thâm nhỉ, dù sao tụi bây cũng sẽ chết chung một chỗ thôi.
Hắn cười ghê tởm rồi rồi bỏ ra ngoài. Không cần vội, trò vui chỉ mới bắt đầu thôi mà.
Lâm Hạo từ tờ mờ sáng đã lái xe đi. Tại sao chỉ mới rời xa Phương Ly một chút thì cô đã có chuyện.
Đang nói đột nhiên nghe tiếng thét cô trong điện thoại anh đã biết là có chuyện gì đó, gọi lại mãi mà không được anh như muốn phát điên lên, gọi cho Lăng Thiếu Dương để họ xem cô thế nào thì được báo lại là không nhìn thấy cô đâu.
Người anh nóng như lửa thêu đốt. Cả dọc đường lao xe cứ như không cần đến mạng của mình nữa, anh chỉ cần nhìn thấy cô bình an đứng trước mặt là đủ.
Chết tiệt. Nếu có người dám động đến cô anh nhất định sẽ không cho kẻ đó sống yên ổn.
Thật ra anh cũng là con người, tất nhiên có trái tim. Hai ngày qua anh đã suy nghĩ kĩ càng, anh biết mình từ lâu đã rung động vì từng hành động cử chỉ, nước mắt nụ cười của người con gái này, biết bản thân vốn đã quen với sự hiện diện của cô trong cuộc sống mình, không nỡ rời xa.
Thứ tình cảm này anh đã biết từ lâu rồi chỉ có điều anh không dám thừa nhận…không, phải nói là anh sợ thừa nhận.
Thế giới của anh chỉ là một màn lạnh lẽo
Anh từng thề sẽ không dễ dàng tin ai
Cũng không yêu bất kì ai nữa…
Cho tới khi…
Gặp được cô…
Nhưng….
Anh lại sợ…
Sợ bản thân không đủ tốt để chở che và yêu thương cô, mang lại nụ cười và hạnh phúc cho cô, lại càng sợ một ngày nào đó cô sẽ đột ngột rời khỏi cuộc sống của anh giống như cách cô gái đó đã từng làm.
Anh biết mình sai rồi khi trước đó đối xử với tình cảm của cô như vậy.
Phương Ly em nhất định không được để xảy ra chuyện.
Lúc đến nơi hội ngộ với mọi người thì biết được họ ra bờ biển theo anh bảo thì nhìn thấy di động Phương Ly cùng em họ Giang Tuấn bị vứt lại nên mới biết họ bị bắt đi.
Tuy vậy đã tìm kiếm khắp nơi gọi thêm cả người tìm giúp vẫn không có manh mối.
– Khốn kiếp, để tôi biết được là ai làm kẻ đó không xong với tôi đâu. – Giang Tuấn rít lên tức giận
– Nếu bắt cóc tống tiền thì thông thường đã gọi đến yêu cầu tiền chuộc, đã qua mấy tiếng rồi, với lại họ còn vứt di động lại, tôi đoán là oán thù cá nhân. – Minh Khải ngẫm nghĩ
– Dù là gì thì quan trọng là tìm ra họ. Phương Ly nhìn thế thôi, cậu ấy không mạnh mẽ như vẻ ngoài đâu. – Ngọc Mai hết sức lo lắng
– Nhưng ai là người có khả năng gây ra chuyện động trời thế này? – Hiểu An khó hiểu – Bắt cả hai cô gái đi thì họ ít nhất cũng phải có hai người
– Vương Lạc Anh – Giang Tuấn nghiến răng, có là cái tên đầu tiên xuất hiện, luận về tiền tài và khả năng sai khiến người khác, ai qua được cô ta
– Thay vì tìm cô ta thì theo dõi cô ta đi, Lạc Anh rất thông minh cô ta sẽ nói cậu biết à? – Lâm Hạo nói
Giang Tuấn túm lấy cổ áo Lâm Hạo, gằn lên tức giận
– Không nói thì bắt cô ta nói. Phương Ly bị như vậy mà cậu vẫn còn bình thản, uổng cho cô ấy…
– Đừng có cãi nhau nữa mà – Ngọc Mai hét lên can ngăn – Thời gian hai người ở đây cãi nhau thì không biết Phương Ly phải chịu đựng những gì
Lâm Hạo chỉ đang cố gắng bình tĩnh, trong lòng anh như có muôn vàn ngọn lửa đang thêu đốt, anh hận không thể lập tức chạy đến bên cô ôm lấy cô.
Lạc Anh tính toán rất cẩn thận, còn biết có người đi theo mình dẫn dụ mọi người đến một khu hoang vắng, cuối cùng nhìn thấy cô ta cho mèo ăn, cả đám thất thiểu đi về.
Đã hai ngày trôi qua, mọi người đều điều động những người có thể điều động nhưng đều không có kết quả. Đến Lâm Hạo cũng không bình tĩnh được nữa rồi.
Giang Tuấn không nhẫn nhịn được đi tìm Lạc Anh.
RẦM – Cửa phòng Lạc Anh bị đá tung, Giang Tuấn giận dữ khi thấy ả đang nhàn nhã ngồi gọt táo…nụ cười hệt như mụ phù thủy đang chuẩn bị táo độc cho lọ lem.
– Khốn kiếp Vương Lạc Anh tốt nhất cô nên khai ra cô giấu họ ở đâu? – Mắt Giang Tuấn vằng lên tia máu
– Bạn Phương Ly cùng em họ anh mất tích em cũng rất đau buồn, hay là để em tìm kiếm giúp mọi người nhé. – Lạc Anh thích thú diễn kịch
– Cho dù con gái trên đời này có chết hết tôi cũng sẽ không bao giờ cần đến cô, nếu họ có mệnh hệ nào tôi sẽ cho cô chết chung với họ. – Giang Tuấn tàn nhẫn nói
Lâm Hạo đau, Giang Tuấn còn đau hơn, vì người bị bắt giữ ngoài Phương Ly còn có Nhã Đình, cả hai đều là hai người con gái quan trọng với anh.
Cả hai vừa rời khỏi căn phòng liền vang vọng âm thanh chát chúa của tiếng ly tách vỡ tan cùng với dĩa táo trên bàn rơi vãi lộp cộp trên sàn nhà.
– Đáng lẽ ra tôi định cho họ sống, nhưng vì câu nói đó của anh thì không được nữa rồi.
Lạc Anh lấy điện thoại ra ấn nút gọi rồi từ từ bước đến cửa sổ, một tay nghe điện thoại, một tay mân mê chiếc rèm cửa.
Ánh sáng bừng của mặt trời phả vào phòng chẳng bù cho tâm hồn người con gái đang bị một màu đen tối vây kín.
– [Alo người đẹp, cô khỏe chứ, cả ngày nay không thấy.] – Đầu bên kia vang lên tiếng cười cợt nhã
Lạc Anh chưa kịp trả lời thì đã bị một người khác từ phía sau bịt miệng, thêm một người nữa giật lấy điện thoại.
Cô thất thần kinh hãi, ra là bọn họ đã lên kế hoạch từ trước, những lời của Giang Tuấn khi nãy lẽ nào là dùng để giăng bẫy cô.
– [Alo Lạc Anh cô bị câm rồi à, hai con bé đó bây giờ phải xử thế nào?] -giọng Phương Minh Vũ vang lên trong điện thoại
– [Mày là thằng nào, Phương Ly ở đâu, NÓI MAU]
Phương Minh Vũ ở đầu dây bên kia nhanh chóng lấy lại bình tĩnh
– [Mày…để tao đoán, mày là Lâm đại nhân đúng chứ, nếu là thằng Giang Tuấn thì đã hỏi hai đứa chứ không phải một ]
– [Sao mày lại biết tao?] – Giọng Lâm Hạo gầm lên tức giận
– Mày đã cho đám đàn em tao một trận suýt mất mạng còn hỏi sao tao biết mày. Hỏi rất hay. – Hắn như đang tán dương
– [Ra là mày, giờ mày có nói không, Phương Ly ở đâu??] – Lâm Hạo hét lên
CỤP
– Thế nào rồi, hắn ta có nói giấu họ ở đâu không? -Giang Tuấn hỏi
– Không có. Hắn ta cúp máy luôn rồi.
/Phương Ly em yên tâm, cho dù mất cả mạng này anh cũng sẽ không để tên đó hại đến em đâu. Chuyện này là do anh gây ra, anh nhất định sẽ đích thân mang em quay lại./
Cơn giận dữ bùng nổ, Giang Tuấn túm lấy cổ áo Lạc Anh rồi dùng sức ném thẳng xuống đất, cả người ả đập xuống sàn nhà.
– Loại người đê tiện như cô sống trên đời này làm gì hả, nói mau họ ở đâu? – Giang Tuấn gào thét, lời nói lạnh lùng tàn nhẫn
– Cho dù em làm gì cũng là vì yêu anh thôi – Lạc Anh nói trong nước mắt
– Yêu cái đó mà cô gọi là yêu! Đợi tôi tìm ra họ rồi sẽ xử lý cô sau. – Anh đầy khinh bỉ nói
Giang Tuấn hận không thể bóp chết Vương Lạc Anh. Nhưng bây giờ quan trọng nhất là Phương Ly.
– Tôi sẽ tìm người tra số điện thoại này xem ở đâu, thêm một chút nữa là có thể tìm được họ rồi. – Giang Tuấn gấp gáp nói
– Ừ.
…………
Mặt trời yếu ớt chiếu từng tia sáng nhỏ xuyên qua kẽ lá chiếu vào nhà kho vừa tối vừa cũ, đầy bụi bặm, mùi ẩm mốc bốc lên ở khắp nơi, đất cát vươn vãi khắp nền nhà.
Đã bao lâu trôi qua cô không biết, chỉ biết kể từ khi bị bắt đến nay tất cả cứ như một cơn ác mộng cực kì khủng khiếp nhất.
Lạc Anh cùng Phương Minh Vũ kẻ trùng tên với anh cô là những con người tàn độc, đem tất cả hận trù trút hết lên người cô, từng bước dày vò cô.
Cô cũng không nhớ mình phải chịu bao nhiêu trận đòn, hứng bao nhiêu cơn thịnh nộ của Lạc Anh.
Cô nhớ có một lần trên người đầy thương tích, Lạc Anh xông vào cầm chai thuốc sát trùng xông vào đổ từ từ trên những vết thương đó, cười thỏa mãn, ả sỉ nhục cô như một con thú, càng nhìn cô lăn lộn ả càng khoái chí.
Giây phút đó đau đớn cùng cực là thế nhưng cô không hề van xin ả tha mạng, ả tức giận đá cô hai phát rồi tiếp tục ra ngoài. Bởi vì cô biết bản tính của Lạc Anh, không bao giờ là đủ với cô ta.
Cô ta yêu một cách mù quáng bất chấp tất cả, còn bảo thứ cô ta muốn thấy nhất là cô muốn sống không được, muốn chết không xong, từ từ bị dày vò cho đến chết, cả thể xác lẫn tinh thần nên lý nào sẽ tha cho cô dễ dàng vậy được.
Tại sao trên đời lại có người con gái độc ác kinh tởm như thế chứ.
Chị Nhã Đình cũng phải chịu nhưng ít hơn cô, vì người Lạc Anh hận nhất trên đời còn ai khác ngoại trừ cô.
– Phương Ly nếu thoát ra khỏi đây em sẽ làm gì? – Nhã Đình bên cạnh thều thào
– Em…em chỉ cần được như trước đây thôi… – Hai hàng nước mắt cô lăn dài
– Chị, nếu như chị có thể thoát ra khỏi đây, chị sẽ cố hết sức đi tìm người mà chị muốn gặp nhất. – Nhã Đình tựa như đang cười…trong màn nước mắt mờ ảo hiện ra bóng hình một người, không…là hai người
– Người chị muốn gặp? – Phương Ly mấp máy môi
Nhã Đình gật nhẹ đầu, nước mắt chực rơi, đúng là cho đến giờ phút gặp nguy hiểm, giờ phút cận kề cái chết, con người ta mới biết người mình yêu thật sự là ai, người mình nhung nhớ nhất là ai, người mình muốn gặp nhất là ai.
Bây giờ hối hận về những gì mình đã làm trước kia liệu có còn kịp không?
– Vậy em mong chị sẽ tìm được người đó!
– Cảm ơn em. Còn nữa nếu rời khỏi đây được…chúng ta…kết nghĩa chị em nhé. – Nhã Đình nhìn về phía cô, lại nói – Chúng ta đã cũng cùng trải qua bao nhiêu chuyện, lại còn hoạn nạn có nhau.
Phương Ly khẽ cười, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc lại thấy ấm áp trong lòng. Thật không ngờ sự việc này lại khiến cả hai thân càng thêm thân.
– Chị là thần tượng của em, em cũng luôn xem chị như một người chị gái thân thiết.
– Thế chúng ta quyết định như vậy nhé!
– Dạ!
– Phương Ly em yên tâm, anh Giang Tuấn nhất định sẽ đến cứu chúng ta mà.
Rồi cả hai không ngừng cầu nguyện. Anh Giang Tuấn, hy vọng anh đừng để mắc bẫy của Lạc Anh nhé.
Cánh cửa đang đóng kín vì một cú đá mà bật tung ra, luồn ánh sáng chói lọi làm nhòe mất tầm nhìn, nhưng bóng dáng cao lớn đáng kinh tởm ấy thì chẳng đâu xa lạ.
Hai cô gái đồng loạt hoảng hốt, rồi lại run bần bật vì linh cảm được điều gì đó sắp sửa xảy ra, một điều gì đó rất khủng khiếp.
Phương Minh Vũ, nhanh như cắt tiến đến gần Nhã Đình, chưa đợi cô hét lên một tiếng đã lôi từ trong người ra một ống kim tiêm nhanh đâm thẳng vào cánh tay của cô, thứ chất lỏng trong suốt nhanh chóng chạy thẳng vào mạch máu hòa tan vào cơ thể.
– Anh…Anh tiêm thuốc gì cho chị ấy vậy hả? – Phương Ly hoảng loạn hét lên
Nhã Đình cả người dần mềm nhũn ra, đầu óc mơ hồ, mất hết ý thức rồi ngất lịm đi, ngã khuỵu xuống đất quay mặt vào trong.
– Nó phiền phức quá, anh chỉ cho nó ngủ một lát thôi.
– Có thật…chỉ là thuốc ngủ không? – Phương Ly lo sợ cho sự an nguy của chị Nhã Đình
– Yên tâm, anh chỉ không muốn có người chứng kiến mà làm phiền chúng ta vui vẻ thôi! – Phương Minh Vũ nói xong bật cười nham nhở sấn tới cô, đôi mắt thích thú lướt qua gương mặt xinh đẹp hoảng loạn.
– Không được… tôi không cho phép anh chạm vào tôi! – Phương Ly thét lên một tiếng, sợ hãi co người lại, nỗi sợ hãi dần xâm chiếm toàn bộ lí trí
– Em nghĩ mình có quyền đó à, đợi chúng ta xong việc rồi cho thằng bạn trai của em đến nhìn thấy cảnh này, chắc là vui lắm đây, anh gọi nó rồi.
Hóa ra hắn ta làm vậy muốn trả thù anh ấy.
Tên Vũ tiến sát lại, thô bạo đè cô xuống, dùng bàn tay dơ bẩn chạm vào người cô, cô không chịu được há miệng cắn mạnh vào tay hắn, may lại trúng chỗ đau lần trước chị Nhã Đình đã gây ra, hắn thét lên một tiếng rồi vung tay còn lại tát thẳng vào mặt cô khiến cô ngã lăn ra đất.
Thân thể cô đau đớn, đầu óc quay cuồng mắt khó khăn lắm mở ra được nhưng lại chẳng thể thoát khỏi đây bởi vì cả người cô đều đau, đầy rẫy những dấu tích và vết thương do bị hành hạ bao nhiêu ngày, lẽ nào đây là ý trời.
Phương Minh Vũ như con thú dữ tiếp tục lao đến gì chặt hai tay cô trên nền đất, định dùng vũ lực cưỡng ép cô dù cô có ra sức phản kháng thế nào. Hai chân cô liên tục giẫy giụa chà sát xuống nền đất đến độ da rách ra chảy cả máu, thân thể không ngừng kháng cự.
Lúc này vừa đau đớn vừa nhục nhã cô chỉ muốn chết đi cho xong…
– Đừng mà…- Cô thống thiết van xin, từng giọt nước mắt sợ hãi tuyệt vọng úa ra không ngừng, cả người như đang cứng dần
– Em ngoan ngoãn sẽ tốt hơn cho em đấy. – Hắn nở nụ cười đáng kinh tởm
Phương Ly cắn môi đến bật máu, lắc đầu liên tục.
Thấy cô bất phục đến thế này hắn ta cũng lắc đầu.
– Anh thực không hiểu anh có gì không so được với tên đó. Em theo anh đi, anh hứa sẽ không bạc đãi em đâu.
– Đừng mà…bỏ tôi ra…
Hắn nói rồi cúi mặt xuống định hôn cô….cô liên tục gào, giãy giụa điên cuồng, cố né tránh… cô kinh tởm, cô buồn nôn, cô sợ hãi gã đồi bại này, lại càng sợ sau khi hắn đạt được mục đích Lâm Hạo đến thấy cô bị hắn chiếm đoạt.
Cô không muốn, không muốn…
Nếu như thế cô thà chết đi còn hơn.
Nếu bạn bị lạc vào một nơi vô cùng tối tăm tuyệt vọng đột nhiên nhìn thấy phía trước có ánh sáng thì bạn hy vọng người đứng nơi ánh sáng đó chờ bạn…là ai…