Chương 15-1: Có ma hay không?
Ngăn kéo cuối cùng chẳng có gì cả, cặp trống không, Diệp Linh vẫn còn cố giũ giũ thêm mấy cái, mắt trợn ngược lên “sao lại không có”.
Rồi cô ta quay sang quát Phương Ly
– Nói, mày đã giấu nó ở chỗ nào khác rồi?
Phương Ly tức tối cãi lại
– Cậu lạ thật đấy, cặp tôi cũng đưa xét rồi, không có rồi còn quát tôi.
Miệng Diệp Linh không ngừng lẩm bẩm ”Không thể nào, không thể nào”, gương mặt thì trông rất khó coi.
– Xem ra bạn Phương Ly không lấy dây chuyền của em rồi. – Ngọc Mai bình thản nhìn cô giáo nói
– Nhưng Ngọc Mai, rõ ràng là mình nhìn thấy Phương Ly… – Diệp Linh sợ hãi giải thích
– Cậu không cho rằng là mình nhìn nhầm hay sao? – Ánh mắt Ngọc Mai bây giờ thật sự rất nghiêm nghị, khiến mọi người xung quanh đều nể sợ
– Mình…mình…không thể nhìn nhầm đâu. – Diệp Linh run run
Ngọc Mai cười nhẹ nói tiếp
– Để công bằng sao không xét cặp của những người còn lại, dù sao cặp của bạn Phương Ly cũng không tìm được gì, em thì rất mong có thể tìm lại được trang sức bị mất thưa cô.
– Cô cho rằng ý kiến của em Ngọc Mai rất đúng, chi bằng chúng ta cùng xét cặp của mấy bạn còn lại đi.
Ngọc Mai lúc này nhìn về phía Diệp Linh khẽ nhếch môi cười, Phương Ly thầm nghĩ, cô bạn này đang giúp cô sao?
Sau một hồi cô giáo lục hết cặp của các học sinh trong lớp đều không có, đến chiếc cặp cuối cùng, chẳng ai khác ngoài cặp của nhân chứng Diệp Linh.
Ở ngăn kéo phía ngoài đột nhiên cô giáo lôi ra được một chiếc hộp bên trong là sợi dây chuyền bạch kim bên trên có gắn đá quý rất đẹp.
Trên chiếc hộp còn có đề tên “Triệu Ngọc Mai”. Tất cả học sinh khác trong lớp đều ngỡ ngàng.
– Cái này.. tại sao lại trong cặp em…em em không biết. – Diệp Linh hốt hoảng
– Thưa cô cái này đúng là của em. – Ngọc Mai lãnh đạm trả lời
– Diệp Linh, em giải thích chuyện này với cô thế nào đây. – Cô giáo tức giận
Ở dưới lớp bây giờ không nhằm vào Phương Ly nữa mà nhìn về phía Diệp Linh xì xầm.
– Bây giờ cô sẽ dẫn em lên ban giám hiệu để họ xử lý việc này.
Diệp Linh lúc này quá hoảng loạn nhìn về phía Ngọc Mai la to
– Triệu Ngọc Mai, rõ ràng bảo là hợp tác với mình đổ cho Phương Ly lấy dây chuyền của cậu, còn bảo mình canh cửa trước giờ thể dục, sao cậu lại….
Cả lớp trố mắt nhìn sau câu nói hớ vừa rồi của thủ phạm.
– Mình…mình..- Diệp Linh lấy tay che miệng lại
Ngọc Mai rất ung dung bình tĩnh
– Tôi chưa bao giờ hợp tác gì đó với cậu cả, tôi và Phương Ly không thù không oán, lý nào lại cùng cậu vu oan cậu ấy. Nói chuyện phải có logic một chút, còn không thì cứ đưa bằng chứng ra đây.
Diệp Linh uất ức không nói nên lời nữa.
– Chuyện này để nói sau đi, giờ Diệp Linh theo cô lên ban giám hiệu, các em ở lại lớp tự học nhé.
Cô giáo nói rồi cầm tay Diệp Linh đi ra khỏi lớp mặc cho mọi người còn lại xôn xao.
…………………….
Một lát sau giờ ra về Phương Ly mới có cơ hội nói chuyện với Ngọc Mai
– Có phải muốn hỏi chuyện khi nãy là thế nào không? – Ngọc Mai nhìn cô nói
– Phải. – Phương Ly gật đầu, sao cô cứ linh cảm lời Diệp Linh là đúng, tức ban đầu cả hai thật sự có hợp tác với nhau vu oan cho cô, nhưng cuối cùng Ngọc Mai lại không làm vậy, trở ngược lại giúp cô.
Ngọc Mai khoanh tay trước ngực, nói rõ ràng rành mạch
– Lúc trong nhà vệ sinh tôi nghe Phương Du có bàn với Diệp Linh về cậu, bảo là vu oan được một lần rồi thì chẳng ngại làm lần hai, tôi bảo tôi chướng mắt cậu hay để tôi giúp một tay, họ liền đồng ý. Thật ra người tôi thấy chướng mắt là bọn đó.
– Cậu, vậy ra tất cả đều là do cậu giúp tôi. – Phương Ly nhẹ cười mừng rỡ
– Cũng không hẳn, là trước đó có người nhờ tôi theo dõi bọn họ rồi giúp cậu. – Ngọc Mai thú thật
– Hả, là ai? – Phương Ly thấy bất ngờ
– Không thể nói, người đó không cho tôi nói. – Ngọc Mai mặt lạnh nói
– Vậy à.
Phương Ly thầm nghĩ sao lại có người muốn giúp mình như vậy, trường này gần hết mọi người đều ghét bỏ cô. Tự nhiên ba chữ “Dương Minh Khải” xẹt qua trong đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp vô cùng, môi vô thức kéo dãn thành nụ cười.
Nhất định là anh ấy.
Cô vừa ngẩng mặt lên định nói lời cảm ơn thì Ngọc Mai đã đi xa khuất.
Phương Ly thở dài, cô bạn này thật lạnh lùng quá mà.
…………………….
Vừa đi học về đến thì phát hiện trong nhà có một người lạ, là một chị chắc hơn cô hai, ba tuổi.
– Em chắc là Phương Ly. – Chị gái nhìn cô hỏi
– Dạ đúng là em, chị là…
– Chị tên Cầm, là giúp việc của của thiếu gia.
– Em chào chị, em có nghe chị Gia Mỹ nhắc đến. – Phương Ly gật đầu vui vẻ
– Em lên phòng thiếu gia đi, cậu ấy bảo em vừa về thì lên gặp cậu ấy ngay đấy.
Hả? Nghe gặp mặt tên đó, chân cô hết muốn đi rồi.
« Cốc, cốc, cốc »
– Vào đi.
– Ông chủ, anh gọi tôi.
Lâm Hạo lúc này ngồi trên ghế xoay sắc mặt tối đen, chỉ chăm chăm nhìn cô cứ như thế, không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn và nhìn. Sao cô thấy có chút gì đó không ổn ở đây.
10s sau, 30s sau vẫn như vậy, Phương Ly đột nhiên thấy ớn lạnh trong người.
– Ông chủ, anh cho gọi tôi có gì không?
Lâm Hạo cười nhạt một cái
– Ông chủ, không phải là Lâm tiểu nhân à?
– Hả? Sao anh biết?Á…- Biết mình nói hớ Phương Ly lấy tay che miệng lại
Lâm Hạo vẻ mặt hắc ám nhấn mạnh từng chữ từng chữ mà Ân Ân sáng nay trên xe đã nói
– «Anh hai, anh đuổi Lâm tiểu nhân đi giúp chị được không? Lúc chị ngủ em nghe chị nói Lâm tiểu nhân anh biến khỏi cuộc đời tôi đi »
Phương Ly đờ đẫn hết mấy giây. Ân Ân này, em sao lại bán đứng chị.
– Trẻ con nó đùa ấy mà, đùa thôi. – Cô phẩy tay cười giả lả cho qua chuyện
Lâm Hạo không có hứng để truy cứu, anh mở ngăn tủ lấy thứ gì đó đưa về phía cô, lạnh giọng nói
– Học thuộc cái này.
Phương Ly đưa hai tay ra nhận lấy, là một quyển sách à không là quyển truyện cổ tích, mắt cô sáng rực.
– Cái này tôi biết, là lần anh trốn học nằm trong phòng y tế đọc nè.
Đang nói ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt anh đang lạnh lùng liếc cô. Gì chứ, cô đã nói gì sai đâu.
– Học thuộc đi rồi kể cho Ân Ân nó nghe, con bé đêm nào cũng phải nghe chuyện cổ tích mới ngủ được, nhưng nó lại không thích ai nhìn sách để đọc. – Lâm Hạo chậm rãi nói tiếp
– Đọc truyện là nghề của tôi, anh yên tâm đi. – Phương Ly vỗ ngực khẳng định một cách chắc chắn
Mà khoan đã, thế lần đó Lâm Hạo này nằm trong phòng y tế đọc truyện là để kể lại cho em gái mình nghe sao? Dù tính tình rất đáng ghét nhưng không thể không công nhận anh ta đúng là người anh tốt.
– Tôi muốn hỏi anh thêm một câu nữa. – Phương Ly hơi do dự nói
– Nói đi.
– Sao anh tin tôi quá vậy, anh biết tôi bị Phương Gia đuổi đi vì lý do gì mà. Nhà anh lại giàu như vậy, không sợ tôi có âm mưu, vào đây bắt cóc em gái anh hay cưỡm tài sản bỏ trốn à.
– Không – Lâm Hạo khẳng định chắc nịch
– Hả? Tại sao?
Phương Ly trong lòng mừng rỡ vì không ngờ người xa lạ này lại tin tưởng cô như vậy, nào ngờ…
– Cô ngốc như vậy căn bản không thể làm được những chuyện đó.
– Anh…
“Phương Ly em phải nhịn” lời nói của chị Gia Mỹ cứ vang lên trong đầu cô, cô đành hít thật sâu cố gắng đè nén cơn tức.
Cạch – Cửa phòng mở ra, một bóng dáng bé nhỏ đáng yêu bước vào
– Anh hai, chị hai, Ân Ân mới đi học về. – Con bé khoanh tay cúi chào
“Anh hai, chị hai”… nghe sao cứ giống cô và tên tiểu nhân này có chuyện gì mờ ám ấy.
– Ân Ân hay em gọi chị bằng tên đi. – Phương Ly gợi ý
– Nhưng trước giờ Ân Ân vẫn gọi chị bằng chị hai mà. – Con bé ngước đôi mắt long lanh nhìn cô
– Thì bây giờ đổi đi.
Con bé lắc đầu qua lại không chịu.
Lâm Hạo thấy vậy lớn tiếng cất giọng
– Ân Ân gọi cô ta bằng chị… – Anh đang nói thì dừng lại quay sang nhìn cô – Cô tên gì?
Phương Ly dậm dậm chân tại chỗ. Tên này có phải người không? Qua giờ đã hỏi tên cô năm lần rồi, cô tự hỏi tên mình khó nhớ vậy sao, hai chữ chứ có phải bốn chữ trở lên đâu, còn rất đẹp nữa ‼
– Lần cuối, tên tôi là Phương Ly, anh không nhớ thì lấy giấy ghi lại dùm đi.
– Không cần ghi. – Giọng anh lạnh lẽo
– Vậy là anh nhớ rồi phải không?
– Không nhớ tôi sẽ hỏi lại.
– Anh….- Cô sôi máu
“Hừ, có mỗi cái tên thôi mà cũng không nhớ, ra đường làm sao mà cua gái.” – Phương Ly lầm bầm – “Lần sau hỏi lại tôi sẽ bảo tên của tôi là Mỹ Nhân”
– Ân Ân gọi là chị Ly Ly, nếu không cô ta sẽ không ở đây nữa. – Lâm Hạo nghiêm giọng nói với con bé
– Á, vậy Ân Ân gọi, chị Ly Ly. Vậy chị không đi nữa nhé. – Ân Ân bàn tay bé xíu nắm chặt cánh tay cô
– Ừ, Ân Ân ngoan. – Phương Ly sờ cái má phúng phính của con bé
Hai người này có đúng là anh em không vậy trời, một người thì như thiên sứ, người còn lại thì như ác quỷ.
…………………
Sau khi ăn cơm trưa xong cô xuống bếp cùng chị Cầm dọn rửa
– Em thấy ở đây thế nào, có tốt không? – Chị hỏi
– Được chị, bé Ân Ân rất dễ thương, còn “người khác” thì….hahaa
Hình như chị Cầm cũng hiểu, cả hai cười phá lên.
– Mà chị ơi, em có chuyện muốn hỏi. – Phương Ly nói
– Ừ, em hỏi đi.
– Bé Ân Ân có chị gái không chị? Sao con bé cứ gọi em là chị hai mãi.
Đột nhiên sắc mặt chị Cầm trắng bệt, tay chân run rẩy, cái chén đang rửa trên tay cũng suýt rơi xuống bồn nước.
– Chị bị sao vậy? – Phương Ly thấy lạ, nghiêng đầu hỏi
Chị Cầm nhìn sang xung quanh một lượt để chắc chắc không có ai quanh đây rồi kéo tay cô lại gần, tắt vòi nước, thều thào vào tai cô
– Có chuyện này chị giấu trong lòng lâu lắm rồi, nhưng em phải giữ kín giúp chị.
Cô không khỏi tò mò nên liền gật đầu đồng ý. Chị Cầm kéo cô đứng sát lại thêm một chút
– Em có tin trên đời này có MA không?
– MA?? Ý…ý chị là gì?
– Suỵt. Chị cho là Ân Ân nó có thể thấy ma đấy.
– HẢ? – Phương Ly vừa la to thì bị chị Cầm bịt miệng lại
– Suỵt, đã bảo em nhỏ tiếng thôi.
Hít một hơi để lấy can đảm chị Cầm nói tiếp
– Bé Ân không có chị hai, nhưng nó suốt ngày cứ bảo mình có chị, nhiều đêm chị ngủ với nó nhưng thỉnh thoảng sáng dậy nó lại hỏi chị là chị hai của em đâu, tối qua chị em đọc truyện và hát cho em nghe, nhưng sáng ngủ dậy thì chị biến đâu mất tiêu rồi. Mỗi lần nghe nó nói vậy chị sợ đến mức bủn rủn tay chân. Cho…cho nên chị nghĩ có thể nó nhìn thấy…cái đó đó, chuyện này chị không dám nói ai biết hết.
– Chị, chị đừng làm em sợ mà. – Phương Ly mếu máo, nói thật thì cô sợ ma, rất sợ là đằng khác.
Chị Cầm còn chưa nói tới những người giúp việc trước đây ngoại trừ không chịu được tính khí của thiếu gia thì đa số là do thấy bé Ân Ân có biểu hiện kì quái nên mới xin nghỉ.
Chị Cầm kể tiếp
– Lần nó khiến chị suýt nghỉ việc chính là nó đem bức tranh nó vẽ gia đình khoe với chị, những người khác đều được vẽ bình thường nhưng đến người nó gọi bằng chị hai thì…thì…
– Thì…sao hả chị…- Phương Ly căng thẳng nuốt nước bọt một cái
Chị Cầm thở mạnh
– Người đó…người đó KHÔNG CÓ GƯƠNG MẶT!!!
– AAAAA…
– Các người làm gì vậy? – Tiếng nói lạnh như băng từ xa truyền tới
– Thiếu gia chào cậu. – Chị Cầm cất tiếng la lớn khi thấy Lâm Hạo bước xuống rồi quay sang nháy mắt với Phương Ly – Thôi chị không kể nữa, chị đi dọn dẹp nơi khác đây.
– Làm gì mờ ám à? – Thấy sắc mặt cô vừa khó coi, vừa run rẩy Lâm Hạo hỏi
– Anh ơi trong nhà này có “cái đó” không? – Phương Ly ấp úng hỏi
– Cái đó là cái gì? – Lâm Hạo nheo mắt
– Ờ…thì..thì là cái đó đó….có thể bay…- Giọng cô ngắt quãng
– Máy bay?
– Không, có một chữ thôi.
– Tôi không có thời gian chơi đuổi hình bắt chữ với cô đâu. Rốt cuộc cô muốn hỏi cái gì?
– Cái đó….tôi…- Cô lắp bắp không nói nên lời
– Thuốc chữa thần kinh, không có! – Lâm Hạo mất kiên nhẫn phun thẳng một câu, lấy cốc nước rồi nhanh chóng lên phòng
– Anh…
Cô gọi theo nhưng anh đã mất hút. Kì này thì xong rồi, hợp đồng cũng kí luôn rồi, làm sao chạy đây.
Ai đó nói cô biết, rốt cuộc có ma không?
– Em bàn gần cuối đang gục mặt xuống bàn, đứng dậy cho tôi!
Thầy giáo đang giảng bài đột nhiên dừng lại la lên. Một lần nữa Phương Ly lại thu hút sự chú ý của cả lớp về phía mình.
– Lớp học không phải nơi để ngủ, mời em ra ngoài. – Thầy Trương nghiêm khắc nói
Phương Ly ngồi bật dậy dụi dụi mắt rồi lủi thủi bước đi trong tiếng xì xầm của mọi người.
“Chắc nó thức khuya đi chơi với trai.” – HS1
“Mới câu được anh nào rồi.” – HS2
Nhưng sự thật có phải thế đâu, mà là do kể từ khi nghe câu chuyện ma của chị Cầm mấy hôm nay đêm nào cô cũng có cảm giác rợn người. Cộng thêm cái ngôi biệt thự đó rất kì lạ, không khí vô cùng lạnh lẽo, âm u, lại không có bất kì thiết bị phát hình, phát thanh nào, cứ như cách biệt với thế giới bên ngoài vậy.
Sau khi bé Ân Ân ngủ say thì rất lâu sau cô mới chợp mắt được, cứ nhắm mắt lại là câu nói “chị hai Ân Ân là ma đấy”,”chị hai Ân Ân không có gương mặt” lại lảng vảng trong đầu.
Không được, tối nay phải hỏi tên Lâm Hạo đó cho ra lẽ “Nhà này có ma không?” nếu như tình trạng này còn kéo dài có ngày chưa gặp ma cô đã biến thành ma luôn không chừng.
Tít tít – Tiếng chuông tin nhắn reo lên
Phương Ly giật bắn người. Người ta nói ban ngày đừng nhắc đến ma, nếu không ma sẽ xuất hiện.
– [Hôm nay tài xế có việc, chỉ hôm nay thôi, học xong cô đi đón Ân Ân đi.] – Lâm Hạo nhắn
– [Còn anh?]
– [Có việc về nhà trễ.]
– [Thế mấy giờ anh về?]
Không có một tin nhắn nào được gửi tới nữa. Cái con người này, bất lịch sự vừa thôi chứ, cô chỉ vô tình nhắn một câu quan tâm nhưng xem ra hoàn toàn không cần thiết.
……………………
Ra về Phương Ly đi bộ một quãng đường khá dài mới tới được trường của Ân Ân, con bé vừa nhìn thấy đã chạy tới ôm cô mừng rỡ, còn kể rất nhiều điều về trường học, bạn bè, cô giáo.
Haizz, đáng yêu từ trong ra ngoài thế này chẳng có điểm nào giống tên tiểu nhân đó cả.
Khi cả hai đang nắm tay nhau thì Phương Ly để ý thấy phía sau có một chiếc xe hơi đi với tốc độ rất chậm, chậm như rùa bò, cứ như là đang cố tình theo hai người bọn cô.
– Ân Ân em có thấy chiếc xe phía sau đang đi theo mình không? – Phương Ly lén nhìn lại quay sang nói nhỏ với con bé
– Chắc nó hết xăng nên đi chậm đó chị. – Ân Ân nhanh chóng trả lời
Thật ra nếu hết xăng thì nó sẽ dừng lại chứ chẳng chạy được đâu!!!
Còn đây…cố tình…nhất định là cố tình!
Một cô gái cùng một đứa trẻ nắm tay nhau đi trên một đoạn đường khá vắng, lại có một chiếc xe theo dõi từ phía sau, hừm, tình huống này…lẽ nào là bắt cóc.
Thời buổi này báo đài cũng hay đưa tin bọn bắt cóc xuất hiện nhan nhản ở khắp mọi nơi. Chúng lộng hành thật, còn ghê gớm đến mức điều tra trước nhà Ân Ân thuộc loại rất giàu có cơ đấy.
Cũng may phía trước xa xa có đồn công an.
– Ân Ân, chị đếm 1,2,3 chị em mình cùng nhau chạy nha. – Phương Ly nói
– Dạ được, chúng ta thi chạy đi, hi. – Ân Ân không hiểu gì, chỉ nghĩ là đang chơi trò chơi
_1,2,3
Rồi cô dắt tay Ân Ân cắm đầu cắm đầu cắm cổ chạy. Quan trọng là chiếc xe thấy vậy cũng chạy nhanh hơn, chẳng lẽ suy nghĩ của cô là đúng? Chết rồi!
Chiếc xe Audi đen bóng chạy vụt qua mặt cô một đoạn thì đột nhiên dừng lại, cửa kính bên hông từ từ mở ra, một khuôn mặt nam tính xuất hiện khiến cô không nói thành lời
– Này, hai người làm gì mà chạy dữ vậy?
Phương Ly lúc này mới dừng lại. Giang Tuấn bước xuống, đảo mắt nhìn một lượt rồi cười nửa miệng
– Phương Ly, con gái em à? Giống em thật đó.
– Anh đùa kiểu gì vậy? – Phương Ly nhăn nhó
– Giỡn chút thôi, cô bé đáng yêu này là ai đây? – Giang Tuấn chỉ vào Ân Ân
– Là người nhà của ông chủ tôi.
– Cô bé tên em là gì vậy? – Giang Tuấn nhìn Ân Ân cười tươi hỏi
– Em là Ân Ân ạ.
– Tên em đẹp quá, anh là Giang Tuấn, anh là bạn của chị em.
– Anh là bạn chị Ly Ly ạ. – Ân Ân tròn xoe mắt nhìn anh
– Ừ, mà em thấy anh trông thế nào?
– Hì, anh rất đẹp trai.
– Em gái còn nhỏ vậy mà đã có cái nhìn thật sâu sắc rồi, anh phục em luôn đấy. – Giang Tuấn nói xong đưa tay véo má Ân Ân một cái
Phương Ly giật mình, thế này mà gọi là sâu sắc sao, dùng dao giết cô đi thì hơn, đành rằng anh rất đẹp trai, nhưng có cần đem con nít ra để khẳng định điều đó không?
Rồi Giang Tuấn lại quay sang hỏi Phương Ly
– Tại sao khi nãy đang đi lại chạy?
– Ờ thì…tôi nghĩ…là bị bọn bắt cóc theo đuôi. – Phương Ly hơi cúi mặt xuống vì thấy ngượng
Mà giờ nghĩ lại thì có ai đời bắt cóc mà đi Audi không trời!!!
– Bắt cóc, ở đâu? – Giang Tuấn nhìn dáo dác xung quanh rồi nói – Thời buổi này con gái ra đường cũng nên cẩn thận một chút
Cô không nói gì thật chậm đưa ngón trỏ chỉ vào người anh.
Giang Tuấn đứng hình hết mấy giây rồi cười một tràng không dứt.
Từ khi quen cô, anh đã được gán cho biết bao nhiêu biệt danh từ trên trời rơi xuống, đầu tiên là biến thái, không bình thường rồi lại bắt cóc. Trời ạ…
Môi anh cong lên bật thành nụ cười chói lóa
– Em nhìn lại mình đi, anh bắt cóc em làm gì, tống tiền, em có tiền không? Tống tình, còn hàng trăm cô gái xếp hàng dài chờ anh dắt đi chơi kìa.
Giang Tuấn hiểu sai ý cô rồi, cô tưởng là có kẻ muốn bắt cóc Ân Ân cơ, mà thôi để anh nghĩ thế này cũng được.
– Thế anh đi mà kiếm hàng trăm cô gái đó, theo tôi làm gì?
Giang Tuấn không tin vào điều mình vừa nghe thấy, trước giờ chưa từng có ai nói anh kiểu này.
Anh chuyển mục tiêu cúi người nói với Ân Ân
– Cô bé này em dễ thương lắm, phía trước có một tiệm kem, anh muốn mời em, chúng ta cùng đi nhé!
– Anh đang dụ dỗ con nít đó hả? – Phương Ly liếc anh
– Dụ người lớn không được thì phải quay sang con nít chứ. – Giang Tuấn cười nửa miệng rồi đưa tay mở sẵn cửa xe – Thôi được rồi lên xe đi.
Phương Ly sững người giây lát rồi nói
– Thôi, chúng tôi phải về đây.
– Ăn kem đi chị, lâu rồi Ân Ân không có ăn kem, ăn một tí thôi rồi chúng ta về, há chị. – Ân Ân ra sức lay lay cánh tay cô
– Ân Ân, để lần sau đi, giờ chúng ta phải về nhà. – Phương Ly nói
Lòng tốt bị từ chối thẳng thừng, Giang Tuấn cảm thấy có chút mất mặt. Ra là không phải cố tình giận dỗi để gây sự chú ý với anh như những cô gái trước đây từng bị anh trêu chọc mà là giận thật.
– Lên đi, anh sẽ đãi kem rồi đưa cả hai chị em về tận nhà. Không tính một đồng nào cả. – Giang Tuấn vẫn không bỏ cuộc
– Tiền không phải vấn đề. Chúng tôi đi bộ về là được.
Phương Ly nghĩ rất kĩ rồi. Cô mới vào làm có mấy ngày Lâm Hạo đã tin tưởng giao cô đón Ân Ân thì cô phải làm đến nơi đến chốn.
Vả lại tối qua vừa kể Ân Ân nghe chuyện cô bé quàng khăn đỏ không đi một mạch đến nhà bà mà nghe lời chó sói kết quả bị sói ăn thịt. Con bé nghe xong liền sợ hãi hứa sẽ không bao giờ đi với người lạ, vậy mà mới có một đêm lại thành ra thế đấy. Haizz.
– Anh cũng về nhà đi, đừng theo chúng tôi nữa. – Cô quay đầu lại cau mày nói với Giang Tuấn
– Tạm biệt anh đẹp trai. – Ân Ân ngậm ngùi vẫy tay
Phương Ly ngớ người, sao con bé này cứ anh đẹp trai hoài vậy.
Nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ đến khi xa khuất Giang Tuấn khẽ lắc đầu
“Hey, giận thật rồi. Lần trước đùa giỡn quá trớn, bị giận cũng đúng thôi. Nhưng sao cô bé Ân Ân đó trông lại quen đến vậy nhỉ?”
…………………
Đến giờ ăn cơm tối cô vào phòng gọi Ân Ân xuống ăn nhưng vừa mở cửa ra liền hốt hoảng vì trong phòng lại chẳng có ai, thật kì lạ, con bé từ chiều đến giờ vẫn ở đây chơi một mình mà.
Những lời chị Cầm nói như cái máy phát tự động hiện lên trong đầu, Phương Ly hoảng hồn, rón rén từng bước vừa đi vừa gọi tên Ân Ân.
Trong phòng vẫn hoàn im ắng, chiếc rèm cửa sổ màu hồng bay phất phơ theo làn gió thổi vào, bên ngoài cây cối rung lắc, lá trên cành va chạm vào nhau tạo thành âm thanh xào xạc xào xạc càng khiến cô lạnh người hơn.
Tự dưng lại nhớ đến ngày trước có lần Hiểu Lam dụ dỗ cô xem phim kinh dị, đại loại nội dung là kể về một ngôi nhà mỗi lần đến đêm trăng tròn sẽ “nuốt chửng” người ta vào trong đó.
Hôm nay trùng hợp…cũng là đêm trăng tròn đấy…
– AAAAAAAA…MA…CÓ MA.
Phương Ly hét toáng lên, mặt cô tái xanh không còn một hột máu, quá sợ hãi nên ngồi bẹp luôn xuống mặt đất bởi vì có thứ gì đó dưới giường thò ra nắm lấy chặt chân cô.
Thứ đó còn không chịu buông tha, chui ra ngồi chồm hổm trước mặt cô.
– Chị, là Ân Ân, không phải ma, chị không cần sợ đâu.
Ân Ân nói xong nhẹ nhàng lấy tay xoa xoa đầu cô như cách cô thường dùng an ủi nó.
Cái cảnh tượng này có gì đó không đúng, phải rồi, ai đời một người lớn mười sáu tuổi lại để một đứa trẻ sáu tuổi dỗ dành bảo đừng sợ chứ!!!
– Chị đâu có sợ, chị đang đùa với em thôi. – Phương Ly cố hết sức nặn nụ cười
– Không sao em biết chị sợ nên chị mới la to như vậy, em sẽ bảo vệ cho chị mà. – Con bé một tay vỗ ngực, một tay nắm chặt lấy tay cô
Phương Ly đến một con bé sáu tuổi còn biết mày đang nói dối, mày thật thất bại.
– Nhưng sao em lại chui xuống dưới đó vậy? – Cô hỏi
– Bóng nhựa của em bị rớt, em chui xuống lấy. – Con bé nói, tay giơ cao quả bóng tròn nhỏ màu vàng
Có lấy bóng em cũng đâu cần dọa chị như vậy chứ Ân Ân.
– Ân Ân em xuống rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi. – Lâm Hạo đứng ở trước cửa chứng kiến cảnh này từ bao giờ
Con bé nghe xong thì chạy ngay xuống nhà dưới, căn phòng chỉ còn lại hai người.
Phương Ly lần đầu không dám nhìn anh, lần thứ hai quay lại thì thấy Lâm Hạo đang đứng đó khoanh tay nhếch miệng cười, cả người tựa vào bức tường phía sau, tư thế trông nhàn nhã thoải mái vô cùng.
– Mất mặt. – Lâm Hạo lạnh lùng phun ra hai chữ
– Chắc anh thấy buồn cười lắm, thế thì cứ cười tiếp đi. Mặt tôi còn đây, mất thì anh đâu có thấy được tôi mà nói chuyện. – Phương Ly chống chế yếu ớt rồi gượng người đứng dậy
Đột nhiên nhớ ra điều quan trọng cô dùng hết sức lực đi hết trước mặt anh hít một hơi thật sâu rồi nói
– Cho tôi hỏi nhà này có ma không?
– Có! – Lâm Hạo trả lời ngay tức khắc
– HẢ. NHÀ NÀY THẬT SỰ CÓ MA?
– Ừ, nó đang ở trước mặt tôi.
– Trước…trước mặt..
Hừ, tên này ý nói cô là ma đây mà, người ta đang hỏi đàng hoàng tử tế mà lại thế đấy.
– Tôi hỏi thật chị hai mà Ân Ân hay nói có phải là ma không?
RẦM
Phương Ly giật mình vì tiếng sập cửa rồi đưa tay vuốt ngực, cô chưa gặp ma nhưng đã bị hù đến mức tim sắp rớt rồi.
Lâm Hạo ánh mắt đen thẫm trừng trừng, xung quanh dường như tỏa ra luồng sát khí cực lớn, như muốn cô ghi khắc vào đầu từng câu từng chữ sau đây anh sẽ nói
– Tôi không muốn nghe chuyện này lần thứ hai, nếu có lần sau tôi sẽ không tha cho cô đâu.
Toàn thân Phương Ly run lên, đến thở không không dám.
Hai bàn tay Lâm Hạo nắm chặt lại rồi quay lưng bỏ ra ngoài, không quên đá cửa thêm cái nữa thật mạnh.
RẦM
Cô thực không hiểu. Không muốn nghe cái gì lần thứ hai. Còn nữa, chuyện này có gì đâu mà giận đến mức đó.
Quan trọng hơn là…nhà này không có ma, đúng không?