Phương Ly căng thẳng nuốt nước bọt chỉ dám len lén nhìn, người kia nét mặt tuy không lộ chút cảm xúc nào nhưng ánh mắt đen lại sâu hoắm đang chăm chăm hướng về phía cô.
Hình như cô hơi quá trớn rồi!
– À, thật ra người tôi vừa nói cũng không đến mức xấu như vậy, anh ấy cũng có nhiều ưu điểm lắm, thí dụ như đẹp trai này, nhà cũng có tiền nữa…- Phương Ly vội vã chữa cháy
– Em nói gì thế, người có điều kiện như vậy thì cái quái gì phải đi làm lưu manh?!
Tề Hạo vừa nói xong câu đó chợt cảm giác sóng lưng lạnh buốt dù bây giờ đã gần giữa trưa, trời đang nắng chang chang.
– Tề Hạo…- Cái tên chầm chậm được cất lên, thanh âm sắt bén vô cùng
– Giám…giám đốc.
Tề Hạo quay phắt người lại nhìn gương mặt thanh tú đẹp đẽ như thần Mặt Trời, giật mình mở to mắt không hiểu vì sao giám đốc lại đại giá quang lâm ở trường quay tận bên Pháp này và còn đứng sau lưng lúc nào mà anh chẳng hay biết gì cả.
Nhưng thứ khiến anh kinh hoảng hơn là ánh mắt anh ấy đang nhìn.
Âm u sắc lạnh, lạnh đến nỗi bắn ra những tảng băng nhọn!!!
– Cậu…vào nghề được bao lâu rồi?
– Sao ạ?!
Giọng điệu nhẹ nhàng đến ớn lạnh khiến Tề Hạo sững sờ, tự hỏi bản thân đã làm gì sai phật ý giám đốc?
Rõ ràng không có mà, mỗi lần chạm mặt đều lễ phép cúi đầu chào hỏi, từ lúc quay phim đến giờ cũng không để xảy ra bất kì scandal nào.
Danh tiếng và địa vị của Tề Hạo trong làng giải trí phải nói là cao vô cùng, đến mức có thể tự tin kiêu ngạo khi đứng trước các nhà đầu tư, sản xuất thậm chí là nhiều nhân vật tên tuổi khác. Nhưng người con trai trước mặt này là một trong số ít những ngoại lệ. Anh ấy là người mà mọi minh tinh tuyệt đối không thể đắc tội nếu không muốn bị ‘’phong sát’’, tiền đồ trước mắt đi tong giống như Lưu Lệ Tinh trước kia đã từng.
– Giám đốc, tôi không hiểu ý anh lắm! – Tề Hạo nở nụ cười sáng lạng thật ra là cố ép mình cười – Nhưng tôi vào nghề đến nay đã được 5 năm.
– 5 năm? Vậy thì phải cố gắng nhiều hơn, đừng để mất tập trung khi đang diễn giống lúc nãy nữa, nếu không…- Lấp lửng vế sau nghe như sẽ có chuyện không hay xảy ra
Tề Hạo trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là nói đến chuyện này, Lâm tổng thật kĩ tính, cuộc đời anh chưa từng thấy giám đốc nào trăm công nghìn việc không lo lại bỏ công đến tận phim trường lo chuyện diễn xuất của diễn viên. Có lẽ là vì xem trọng anh và bộ phim này. (anh tưởng bở ^^)
– Giám đốc yên tâm, tôi sẽ diễn thật tốt, cảm nhận tốt nhân vật, nhất định không…
Lâm Hạo cắt ngang, nhìn kẻ trước mặt chằm chằm, đôi mắt như chứa tia lốc xoáy nuốt chửng anh ta
– Nếu muốn diễn tốt thì thời gian rảnh nên nghiên cứu kịch bản chứ không phải đứng nói những ‘’chuyện không đâu’’ ‘’làm phiền’’ diễn viên khác!
Ngưng vài giây, khoé môi lạnh lùng lại có chút gì đó dịu hẳn xuống.
– Nghe bảo cảnh sát thành phố cậu đều quen, sau này nếu như có chuyện tôi sẽ nhờ cậu giúp nhé!
Tề Hạo đờ mặt ra, khóe môi giần giật.
Những người làm trong ngành giải trí đều rất nhạy cảm, từ câu đầu tiên của người trước mặt anh đã nhận ra có điều gì đó vô cùng không ổn nhưng lại không dám tin đó là thật.
Tề Hạo theo quán tính quay đầu len lén nhìn về phía người con gái phía sau lưng, khẽ nuốt nước bọt một cái
Không lý nào…
Một người vô cùng kiệm lời như giám đốc lại bỏ qua thân phận tôn quý, giữa trưa trời nắng đứng nói chuyện với anh…
Mục đích cuối cùng là…
Đang cảnh cáo anh không được lại gần cô bé diễn viên mới này sao???
………….
Chiếc xe Lincoln thân dài chạy trên đường phố Paris, mặc dù điều hòa không mở nhưng vẫn khiến người ngồi trong xe cảm thấy lạnh vô cùng.
– Em thân với hắn lắm à? – Câu đầu tiên Lâm Hạo nói với cô từ lúc bước lên xe, giọng điệu nhàn nhạt như không quan tâm nhưng thực ra trong lòng lại tràn đầy khó chịu
– Tôi thân với rất nhiều người, anh muốn nói ai! – Phương Ly lơ đễnh chống cằm nhìn ra cửa sổ
– Anh là có ý tốt muốn nhắc nhở em, ‘’danh tiếng’’ hắn ta trong giới thế nào ai ai đều biết, tránh xa ra một chút.
Phương Ly mím môi nhả từng chữ
– Nhưng người ta chỉ có tiếng chứ không có miếng, đâu giống anh!
Lâm Hạo vì câu nói đó của cô mà tay lái cứng đờ một hồi.
Được, anh không muốn trước mặt Lạc Lạc mà tranh cãi với cô.
Chuyện cô nghĩ Lưu Nhã Đình mang thai, để lúc thích hợp anh sẽ giải thích.
– Bây giờ phải đến thăm ông nội anh thật à? – Rất lâu sau Phương Ly mới cất lời
– Không phải khi nãy anh đã nói rồi sao? Bác sĩ cho phép ông xuất viện về nhà để suy nghĩ việc chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật, nhưng mọi thứ vẫn chưa có gì là chắc chắn là ông sẽ đồng ý. – Giọng nói của anh đầy phiền muộn
– Sao anh không nói sớm, đột ngột thế này, tôi chưa chuẩn bị gì cả!
Phương Ly đưa mắt nhìn xuống người mình một lượt, khẽ thở dài.
Vừa đóng phim xong là anh kéo tay cô đi luôn, đến đồ cũng chưa kịp thay. Mặc dù đã chuẩn bị trước tinh thần gặp chủ tịch Lâm từ cách đây mấy ngày nhưng vẫn có cảm giác hồi hộp xen lẫn lo âu, trong đó lại có cả sự xao xuyến mong đợi, cứ như con dâu sắp về ra mắt nhà chồng vậy!
Khoan đã Phương Ly, mày đang nghĩ cái quái gì thế này!
– Diễn xuất của em anh đã thấy qua, không cần phải chuẩn bị, nhưng chuyện khiến anh lo lắng nhất… – Lâm Hạo quay đầu sang, dịu dàng nhìn cục bông nhỏ được cô ôm chặt trên tay, đôi mắt đen lại dấy lên tia hy vọng
Phương Ly sực ngớ người!
Phải rồi, sao cô lại quên mất thằng bé, con trai cô chính là người đóng vai trò quan trọng nhất quyết định sự thành hay bại của chuyến đi sang đất Pháp xa xôi này.
– Lạc Lạc, mẹ nói con nghe, bây giờ chú sẽ dẫn mẹ và con đến gặp một người. – Phương Ly hít nhẹ một hơi rồi nói
– Là ai vậy mẹ? – Thằng bé ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh như các vì sao
– Là ông nội của chú, ông rất muốn được gặp con và trò chuyện cùng con!
– Ông nội của chú tiểu nhân hả mẹ! Hì, Lạc Lạc cũng rất muốn gặp ông.
Chú tiểu nhân!!!
Lâm Hạo nhíu mày, đánh ánh mắt đầy ẩn ý về phía cô.
Chưa bao giờ anh khó chịu về việc thằng bé gọi mình bằng cái tên đó, ngược lại còn cảm thấy nó rất đáng yêu, gợi cho anh rất nhiều hồi ức hạnh phúc. Nhưng nếu trước mặt ông mà Lạc Lạc cất lên ba chữ này thì khác nào đem mọi công sức của anh và mẹ nó đổ hết xuống biển.
Phương Ly hít một hơi dài, trong lòng rối bời, là ông trời trêu chọc sao. Suốt sáu năm qua có nằm mơ cô cũng chưa bao giờ cô nghĩ mình là sẽ có ngày đi nói với con trai những lời này.
Nhưng thuyền đã ra đến giữa biển, không thể quay lại được nữa rồi…
Chỉ một lần này thôi, sẽ không có lần sau nữa…
– Lạc Lạc, chúng ta sẽ chơi trò gia đình với nhau nhé! – Nét mặt Phương Ly nhanh chóng quay về vẻ điềm nhiên dịu dàng
– Chơi trò gia đình, là sao hả mẹ?!
– Thì…mẹ vẫn là mẹ của con, nhưng con…con…- Tự dưng Phương Ly khựng lại, ngập ngừng xấu hổ, quay mặt sang một bên để tránh ánh mắt của người ngồi cạnh – Lát nữa con hãy gọi chú tiểu nhân của con là ba nhé, nhất là trước mặt ông của chú, không được quên đấy!
– Vậy bây giờ Lạc Lạc là con của mẹ và chú tiểu nhân?! – Thằng bé hồ hởi
– Ừ, nhưng con đừng gọi bằng chú tiểu nhân nữa! – Phương Ly đỏ mặt khẽ gật đầu xác nhận
Thằng bé phản ứng nhanh nhạy, với trí thông minh trời cho, nghiêng đầu lại nhìn người đang lái xe, hô thật to
– Ba tiểu nhân!
– Hai người lớn: ‘’…’’ (tụt hết cảm xúc!^^)
– Lạc Lạc, phải gọi là ba, bỏ hai chữ ‘’tiểu nhân’’ đi. – Cả hai không hẹn mà cùng cất tiếng, cùng ngẩng đầu nhìn nhau rồi cùng quay đi để đối phương không nhìn thấy biểu cảm sau đó chẳng thuộc kiểu gì của mình
– Ba!
Cặp mắt Lâm Hạo lộ rõ sự hoảng hốt thất thần dường như không dám tin.
Bên tai không ngừng vẳng lại âm thanh non nớt thân thương đó.
Tiếng gọi của thằng bé khiến anh có cảm giác…
Sợi dây số mệnh sau sáu năm lại buộc chặt anh và cô lần nữa…
Mà lần này là sự gắn kết lâu dài không ai chia cắt được…
Ngày hôm đó, ánh nắng rực rỡ lạ kỳ.
Phút giây nghe thằng bé gọi mình là ba anh chợt cảm thấy như một cơn gió biển ấm áp vừa thổi qua xua tan đi sự giá lạnh trong lòng anh bấy lâu nay.
Mặc kệ trước kia, mặc kệ sau này.
Anh chỉ biết hiện tại bản thân cực kì hạnh phúc.
Hạnh phúc đến nỗi có thể đem tất cả mọi thứ mình có ra để đánh đổi.
Nhưng mà…
Hạnh phúc này có thể kéo dài bao lâu…
Khi nó giống như bong bóng xà phòng hư ảo chờn vờn trong không khí…
Rất đẹp…
Nhưng chỉ cần đưa tay ra bắt lấy…
Dù thật nhẹ nhàng…
Thì nó vẫn sẽ vỡ tan…
……………………………..
Có nằm mơ Phương Ly cũng không ngờ nơi mình dừng chân là một tòa lâu đài tráng lệ với kiến trúc kiểu Pháp được xây dựng sát bên một hồ nước, trông như dập dềnh giữa hồ, bên ngoài có tường bao, hai khu vườn nằm hai bên lối vào lâu đài, cảnh sắc tuyệt mỹ xung quanh góp phần tô điểm thêm cho vẻ đẹp của nó.
Bước chân vào bên trong cánh cửa lớn, thế giới hiện ra càng khiến Phương Ly kinh ngạc hơn.
Lan can cầu thang cuốn bằng gỗ được trạm trổ những đường nét hoa văn hết sức tinh xảo, phức tạp, trên những bậc thang đều có lót thảm đỏ mang lại cảm giác hoàng gia quý tộc.
Đèn chùm lớn được treo trên trần nhà cao, chúng làm từ những hạt pha lê trong suốt, lấp lánh, nhiều hạt với kích thước khác nhau kết hợp lại, vừa giúp soi sáng mọi thứ, vừa làm cho căn biệt thự thêm phần sang trọng.
Mãi lo ngắm kiến trúc xa hoa đến lúc nhìn lại Phương Ly giật mình khi phát hiện hai bên đã có rất nhiều người đứng trang nghiêm đón chào ‘’gia đình ba người” bọn cô.
Không biết hiệu lệnh cất lên từ đâu, cả đám nghiêng người hô to đầy khí thế
– Chào mừng nhị thiếu gia đã về!
Rồi họ ngẩng mặt lên, hoảng hốt ngỡ ngàng nhưng không dám thể hiện ra ngoài.
Nhị thiếu gia đĩnh đạc đường hoàng của họ lần này không hề trở về một mình như mọi khi mà đi cùng với một cô gái xinh đẹp tao nhã và một đứa trẻ cỡ năm sáu tuổi với gương mặt giống cô ấy như đúc!
Hơn nữa nhị thiếu gia và cô gái đó mỗi người đứng một bên nắm lấy bàn tay của thằng bé, nhìn cỡ nào cũng giống gia đình ấm áp.
Họ muốn nghĩ trong sáng nhưng ai cho họ được trong sáng đây ‼!
Nhưng chẳng phải thiếu gia chỉ mới hai tư tuổi, thế nào mà lại có con lớn thể này mà trên dưới Lâm gia không một ai biết!
Cuối cùng một chút hy vọng le lói rằng đây có thể và vợ con một người bạn của thiếu gia đến chơi cũng không còn nữa, khi thằng bé sau một hồi ngẩng ngơ nhìn mọi thứ xung quanh sáng lấp lánh như một thiên đường thì quay sang cười rạng rỡ
– Ba ơi! Nhà của ba đẹp quá! Còn đẹp hơn nhà của bà xinh đẹp nữa! Có thật là Lạc Lạc có thể ở đây không?
Phương Ly không lấy làm lạ. Bà xinh đẹp mà thằng bé nói chính là Giang phu nhân.
– Tất nhiên được, chỉ cần Lạc Lạc muốn, con ở bao lâu cũng được! – Lâm Hạo nhẹ nhàng đáp lại – Con cứ xem nhà của c…à nhà của ba là nhà của con!
Phương Ly nghe vậy cố kìm nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
– Woa! Ba là tuyệt nhất! – Lạc Lạc sung sướng như muốn nhảy cẫng lên
Đám người làm nữ thất thiểu cúi đầu, hô lên
– Kính chào tiểu thiếu gia! Kính chào nhị thiếu phu nhân!
Phương Ly ngượng chín mặt không dám nhìn ai trong khi Lạc Lạc vì vẫn vô tư với nụ cười rạng rỡ trên môi không ngớt.
Vì nó không như cô, nào biết người ta đang chào nó!!!
Sau màn chào hỏi đầy khoa trương lẫn ồn ào, Lâm Hạo dắt hai mẹ con cô qua dãy hành lang yên tĩnh, qua từng gian phòng, cuối cùng dừng chân ở trước một cánh cửa lớn
Bước qua cánh cửa này thì có thể gặp được ông rồi!
Không biết ông sẽ dùng thái độ nào để mà đối với cô, bình tĩnh chấp nhận hay là mắng nhiếc thậm tệ vì cho rằng cô là đứa con gái chẳng ra gì.
Nghĩ lại thì vế thứ hai có khả năng cao hơn rất nhiều.
Lâm gia là gia tộc lớn, Phương Ly cô, một người giúp việc nhỏ bé sáu năm trước chỉ gặp ông đúng một lần, chưa được chính thức cưới hỏi mà giờ lại dẫn theo con trai năm tuổi đến gặp ông.
Nhưng tất cả đều là do cô đã lựa chọn, là số phận an bày, nếu thế thì, vở kịch này dù thế nào cô cũng chỉ còn cách diễn đến cùng.
Và cũng có thể, nó sẽ vai diễn lớn nhất trong cuộc đời làm diễn viên của cô.