– Thưa mẹ con mới về.
Giang Tuấn đi học về thấy mẹ mình đang ngồi trong phòng khách thì cúi chào một tiếng, giọng nói một màu nhàn nhạt của anh khiến bà vừa nghe đã nhận ra ý tứ trong đó.
Bước chân của anh dừng lại, nhìn bà khá lâu. Lúc định mở miệng thì bà đã lên tiếng trước
– Con đừng qua lại với con bé Phương Ly đó nữa, nó vốn không phải thứ tốt lành gì! – Giang phu nhân nói chắc chắn như đinh đóng cột
– Mẹ…con thật sự không hiểu vì sao mẹ lại có thành kiến với cô ấy như vậy? Vì cô ấy làm giúp việc sao?
– Con lầm rồi, mẹ chưa từng coi thường xuất thân của ai bao giờ cả! – Giang phu nhân đặt mạnh ly trà xuống bàn, sắc mặt lập tức biến đổi
– Vậy thì tại sao chứ?
– Con thật sự không biết hay là đang giả vờ không biết. – Bà nhìn chằm chằm vào anh, thái độ tức giận
– Con là thật sự không biết, Phương Ly, cô ấy có điểm nào không tốt?
– Con bé đó ở nhà người ta gần mười năm vẫn có thể vô ơn lấy trộm đồ đạc, chưa kể còn hàng tá tin đồn như nó khiến Minh Khải bạn con hủy hôn ước rồi lại cặp kè người giàu có nào đó, được người ta dùng siêu xe đưa đón, sau còn chưa thỏa mãn cố ý tiếp cận con. Mới quen nó mấy tháng con lại ra sức bênh vực nó như vậy, còn nói dối mẹ, có phải nó cho con uống thuốc gì hay không? – Bà nói xong phải đưa tay vuốt ngực cho hạ hỏa
– Phương Ly cô ấy không như mẹ đã nghĩ đâu. Còn những tin đồn đó tất cả đều là giả. – Anh lớn tiếng bênh vực cô
– Không có lửa làm sao có khói. – Giang phu nhân kiên quyết buông một câu
Giang Tuấn bất mãn trước cái nhìn mẹ mình
– Phương Ly vốn không như thế. Hoàn cảnh của cô ấy rất đáng thương, bao năm nay một mình vươn lên ở cái thành phố không người thân thích này, vừa đi học vừa làm giúp việc kiếm tiền chăm sóc cho người mẹ nuôi sống đời sống thực vật và thậm chí cả những người từng bán cô ấy đi nữa.
Giang phu nhân đứng bật dậy gằng giọng tức giận
– Con tỉnh táo lại đi, còn đầy ra đó những người đáng thương hơn nó nhưng họ chọn cách sống trong sạch chứ không sa ngã hư đốn như vậy.
– Mẹ, con rất tôn trọng mẹ, yêu quý mẹ, từ nhỏ đến lớn là mẹ chăm sóc con, con cũng chưa từng cãi lời mẹ, nhưng hôm nay xin mẹ cho con làm chủ chuyện này. Rồi con sẽ chứng minh cho mẹ thấy Phương Ly tuyệt đối không như mẹ nghĩ.
– Từ năm mười sáu tuổi mẹ đã gia nhập làng giải trí, có dạng người nào mà mẹ chưa gặp qua. Con bé đó ngoài mặt ngoan hiền nhưng thực chất là một kẻ giả dối, nó chỉ muốn lợi dụng con để bay lên cành cây làm phượng hoàng chứ chẳng yêu thương gì con hết. – Bà quả quyết từng chữ một
Bầu không khí quá bức bách, rõ là cả hai không cùng tiếng nói chung.
Giang Tuấn chợt nhớ ra chuyện quan trọng nên lấy ngay điện thoại trong túi ra đưa đến trước mặt bà.
– Chẳng phải từng mẹ bảo thông qua âm nhạc có thể giúp ta hiểu được một người.
– Con có ý gì? – Bà nhàn nhạt hỏi, không quan tâm lắm
– Đây là con lén thu âm lúc Phương Ly tập hát để đi thi, cô ấy rất có năng khiếu âm nhạc, chỉ là hôm ấy có việc đột xuất xảy đến nên không thi được.
Anh ấn nút “Play” nhưng tiếng nhạc còn chưa phát ra Giang phu nhân đã tức tối thẳng tay gạt mạnh chiếc điện thoại rơi xuống đất tạo thành tiếng động lớn.
Màn hình tắt ngấm.
– Con đừng tốn công phí sức nữa, con bé đó tài giỏi đến mấy cũng không thể giỏi hơn Nhã Đình được, và ngày nào còn mẹ nó đừng hòng dòm ngó đến Giang gia này. – Lửa giận trong bà bừng lên mạnh mẽ
Giang Tuấn cố hít thở sâu giữ cho mình bình tĩnh
– Coi như con xin mẹ, đừng tìm đến cô ấy nữa. Nói dối mẹ chính là con, dựng chuyện qua mắt mẹ cũng là con, cô ấy hoàn toàn vô tội trong tất cả mọi chuyện.
Giang phu nhân uất ức nhìn theo bóng lưng Giang Tuấn, thật không ngờ đứa con trai bà nuôi nấng dạy dỗ dành hết tình thương suốt gần ấy năm dù không phải con ruột lại có ngày vì con bé không ra gì đó mà ban đầu là nói dối, giờ lại tỏ thái độ với bà.
Thật là khiến bà tức chết. Còn con bé đó…cứ chờ mà xem.
……………………..
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của anh Minh Khải. Ban đầu Phương Ly còn nghĩ buổi tiệc này lớn như vậy, cô đến liệu có tốt không? Nhưng sau đó Lâm tiểu nhân đã dọa sẽ cắt bớt lương cô nếu cô không có mặt. Nghĩ mãi vẫn không hiểu sao anh ta lại như thế.
Phấn khởi nhất là chị Gia Mỹ, từ đầu giờ chiều đã kéo vào phòng để trổ tài trang điểm và chọn váy áo.
Đúng giờ, cả bốn người lên chiếc siêu xe Lamborghini để di chuyển đến bữa tiệc.
Người đến dự tiệc lúc này đã khá đông, bên trong cổng là quang cảnh nhộn nhịp khách khứa qua lại.
Cửa xe từ từ mở ra, chị Gia Mỹ và anh Huy khoác tay nhau sải từng bước về phía trước, cô đi theo phía sau, Lâm Hạo thì bảo thấy hơi mệt nên muốn ngồi lại trong xe lát nữa ra.
Do váy hơi rườm rà nên cô cứ vừa nâng vừa đi, vừa một lúc ngẩng đầu lên thì hai anh chị ấy biến đâu mất tiêu, thế là phải tự vào một mình.
– Chà, công chúa ở đâu ra thế này? – Lăng Thiếu Dương nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới đánh giá
– Nãy giờ mình cứ ngó đông ngó tây, còn tưởng là cậu không đến! – Ngọc Mai vừa thấy bóng dáng cô đã chạy ngay đến – Hôm nay cậu đẹp giống như nàng tiên cá vậy!
Phương Ly lúc này diện lên người chiếc váy dạ hội màu xanh nước biển tôn lên dáng người mảnh mai của cô. Mái tóc uốn xoăn, một nửa búi lên, nửa còn lại thì thả ra, trên cổ đeo sợi dây chuyền kim cương hình bông hoa đính đá xanh saphire. Dưới chân là đôi giày pha lê xanh. Gương mặt được trang điểm tinh tế, toát lên vẻ đẹp thuần khiết như loài hoa bách hợp.
– Em nói anh mới thấy giống thật đấy! – Thiếu Dương gật gù
– Hai người đừng có nói quá lên nữa, ngại muốn chết. – Phương Ly nhẹ lắc đầu
– Có thì mới nói chứ, biết đâu lát nữa cậu nhận được nụ hôn của hoàng tử không chừng. Rồi cậu sẽ từ bỏ biển xanh về bên anh ấy.
Ngọc Mai phán vui một câu làm hai gò má cô ửng hồng.
Chợt Phương Du thấy đông vui nên từ xa đi tới, vẫn cất giọng khinh miệt như xưa
– Chà em vịt bầu tưởng mình là thiên nga đây rồi. Lâu quá không gặp, không biết các mùi quê mùa trên người đã giảm đi chút nào chưa.
– Không khiến cô phải lo, Phương tiểu thư, ngược lại cô nên lo cho bản thân mình thì tốt hơn. – Phương Ly thản nhiên đáp
– Nhà mới của em quả nhiên đối đãi với người ăn kẻ ở rất tốt, cho quần áo mặc lại còn được đến những nơi sang trọng thế này nữa. Ráng mà tận hưởng đi nhé! – Phương Du liếc mắt một lươt trên người cô rồi cố ý nhấn mạnh chữ kẻ ăn người ở
– Tất nhiên rồi, ở hiền gặp lành mà!
Cô không quan tâm đến cô ta nữa mà nhanh chân tiến vào dự tiệc, đôi co với hạng người này thật phí thời gian.
– Anh chướng mắt con nhỏ Phương Du này lâu rồi, xưa chê anh không gia thế bằng nhà Minh Khải, lại lấy lí do rằng trông anh ngốc ngốc nên không chịu lập hôn ước. – Thiếu Dương quay sang nói với Ngọc Mai
– Em thấy người ta nói đâu sai. – Ngọc Mai bình thản cười
– Thế sao em lại quen anh? – Thiếu Dương giật mình
– Vì anh ngốc.
– “…”
– Được. Anh ngốc là do anh chưa thể hiện, thế hôm nay anh sẽ thể hiện cho em thấy sự thông minh của anh. – Thiếu Dương đưa tay hất tóc về phía sau rất cool
– Ý anh là sao?
– Trong vòng một phút Phương Du đó sẽ phải “bốc hơi” khỏi đây.
– Anh nhắm mình có làm được không đó?! – Ngọc Mai tỏ thái độ nghi ngờ
– Em mở mắt to ra xem bạn trai em biểu diễn nè!
Thiếu Dương đắc ý nói xong liền tủm tỉm cười, đi lại bàn lấy một ly rượu vang đỏ, bước đến cạnh Phương Du càng lúc càng gần và…biểu diễn cú trượt tay đầy nghệ thuật.
– Trời ơi! Bộ váy đắt tiền của tôi.
Phương Du hét toáng lên khi bị nước đổ ướt người. Lại là nước màu đỏ trong khi bộ váy yêu quý của cô ta lại là màu trắng, giờ trông loang lổ chẳng ra hình thù gì cả.
– Anh, làm cái gì thế? – Ả giận dữ trừng mắt sang Lăng Thiếu Dương
– Làm gì đâu, tôi bị đổ mồ hôi tay nên chiếc ly bị trượt ấy mà!
– Không cần biết, anh mau đền cho tôi!
Xoa xoa cằm ra vẻ ngẫm nghĩ một lát, Lăng Thiếu Dương hết sức nhã nhặn nói
– Đền, tất nhiên là phải đền. Nhà tôi mở bệnh viện, cô muốn loại áo nào?
– Anh nói gì? – Phương Du không để ý tới thể diện, tức giận quát lên
– Mà tôi thấy cô hợp nhất với áo trắng kẻ sọc đen thẳng đứng đấy Phương tiểu thư. Để xem nào, đơn giản mà cá tính, diện lên người cô là hết sẩy luôn, người ta gọi là gì ấy nhỉ. Phải rồi high – fashion.
Xung quanh rộ lên tràng cười khúc khích, người nghiêm túc như Ngọc Mai cũng không thể nhịn cười được.
Phương Du căm hờn, cái tên này dám bảo ả mặc áo TÙ NHÂN sao?
– Lăng Thiếu Dương đúng không? Tôi sẽ nhớ anh. – Phương Du nghiến răng
– Nhớ thì đến bệnh viện Khánh Dương gặp anh tôi để xin thông tin liên lạc của của tôi nhé!
– Anh…
– À, khoa thần kinh. – Thiếu Dương vẫy vẫy tay – Để tôi bảo anh tôi khám miễn phí cho cô luôn. Anh tôi rất thích giúp những người bệnh mà không biết bản thân mình có bệnh đấy.
Phương Du giẫm mạnh giày cao gót giận dữ bỏ đi trong khi Lăng Thiếu Dương và Ngọc Mai đứng đó cười nắc nẻ.
– Thấy bạn trai em thông minh chưa. – Thiếu Dương vỗ ngực đầy tự hào
– Cũng có chút. – Ngọc Mai chợt lo lắng – Nhưng chúng ta làm như vậy có phải gọi là gây chuyện làm mất vui trong sinh nhật Minh Khải không?
– Mặc kệ đi, tiệc chưa bắt đầu mà, với lần trước đi tắm biển anh mượn cái quần cậu ta không cho, xem như anh trả lại.
– Ngọc Mai:”…”
Trước thời khắc bắt đầu bữa tiệc, khách mời cũng đến gần đông đủ, ông Dương Minh Thành chủ tịch tập đoàn Dương Thị lên phát biểu đôi lời. Sau đó là một tràng pháo tay vang lên giòn giã.
– Chúng ta hãy cũng nâng ly chúc mừng và chào đón nhân vật chính của bữa tiệc nào.
Sau tiếng giới thiệu ấy, Minh Khải từ phía trong bước ra, rồi đứng trên bục cùng chiếc bánh kem năm tầng.
Hôm nay trông anh phong độ hơn thường ngày rất nhiều. Vẻ đẹp trai của anh làm biết bao cô gái đến dự tiệc phải ngây ngất, ước gì mình được làm dâu nhà họ Dương.
“Nào mọi người cạn ly”
“Cạn ly”
Sau màn nâng ly là màn cắt bánh kem, rất nhiều máy ảnh hướng về phía sân khấu, đèn flash nháy liên lục.
Tiếp đó anh Minh Khải phải cùng ba mình đi đến tiếp rượu những vị khách quý trong bữa tiệc, bởi vì anh tương lai là người tiếp quản của Dương thị, trách nhiệm rất nặng nề. Chào hỏi để biết và hiểu nhau thêm sẽ rất có lợi cho làm ăn sau này. Thương trường như chiến trường, anh phải bắt đầu học hỏi từ bây giờ.
Thôi thì kết thân là việc của họ còn ăn là việc của cô, tiệc lớn thế này đến đây không ăn thì còn làm gì. Bàn bufflet hôm nay lại được trang trí đầy món ngon và hấp dẫn.
Chính bản thân Phương Ly cũng không biết gương mặt ngây thơ đáng yêu khi nhìn thấy cũng như thưởng thức những món ăn xa hoa ở đây thu hút sự chú ý của người khác phái đến vậy.
Có nhiều người ngắm nhìn cô từ đằng xa nhưng đồng thời cũng không ít chàng trai đến mời cô cùng khiêu vũ một bản, hay thậm chí là đi dạo, uống rượu vang nhưng tất cả đều bị cô từ chối…chỉ vì đồ ăn.
Có vài người tối sầm mặt vì nghĩ rằng bản thân chẳng bằng những món ăn ngon trên tay cô, hoặc là thấy cô kì lạ vì họ đều là những công tử giới thượng lưu quý tộc thế mà cô lại không để ý đến. Hay là cô là hoa đã có chủ rồi?
Giang Tuấn từ xa cầm ly rượu vang trên tay mà ngẩng người nhìn bóng dáng bé nhỏ tay cầm dĩa đồ ăn đang ngước mắt lên những vì sao trên trời.
Khi bạn đã để ý một ai đó thì mỗi hành động cử chỉ của người ấy, dù là bình thường đơn giản nhất, trong mắt bạn chúng cũng thật đặc biệt.
Phương Ly chăm chú ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh, đôi môi anh đào cong lên thành nụ cười nhẹ. Nụ cười thật trong sáng ngây thơ, lại lay động lòng người, khiến anh cũng bất giác mà theo cô nhìn lên bầu trời trên cao đó.
Nào ngờ một lúc khi đưa mắt nhìn xuống thì phát hiện một tên thanh niên không biết từ đâu chui ra phá hỏng cảnh đẹp. Mặc cho Phương Ly né tránh, hắn cứ cố tình sấn tới đụng chạm và lôi kéo cô.
Giang Tuấn tiến nhanh đến, đôi mắt âm u sắc lạnh, đen sẫm như hồ nước, sâu không thấy đáy.
– Vị thiếu gia này, tôi đã nói là tôi không muốn nhảy với anh rồi mà! – Phương Ly bực mình gạt tay hắn ra rồi thu về
Trong bữa tiệc toàn người lịch sự ở đâu ra một tên cưỡng ép con gái thế này không biết. Nhưng cô vì không muốn làm phá hỏng bầu không khí đang vui vẻ trong sinh nhật của anh Minh Khải nên vẫn cố nín nhịn, không la to hay phản ứng thái quá.
– Một điệu thôi, anh chỉ muốn làm quen với em. Đứng một mình chán lắm. – Tên đó vẫn mặt dày giở giọng miệng lưỡi
– Xin lỗi, nhưng bạn gái của tôi không có đi một mình và cô ấy chỉ nhảy với một mình tôi.
Giọng nói cứng rắn vang đến phía sau khiến tên thanh niên ban đầu giật mình sau đó tức điên. Nhưng hắn chưa kịp phản ứng gì thì Giang Tuấn đã kéo tay cô đi bỏ lại gương mặt hắn ngơ ngác đến thê thảm.
Phương Ly bị lôi đi một đoạn mới sực tỉnh, hoảng hốt thất thần phát hiện bàn tay đang nằm gọn trong bàn tay Giang Tuấn. Cảm giác anh mang đến ấm áp vô cùng khiến cho cô có muốn buông cũng không đành.
Nhưng rồi khi cô đủ quyết tâm rút tay mình ra khỏi tay anh thì anh lại nhanh tay siết chặt hơn, nhất quyết không buông.
– Nhảy với anh một điệu nhé!
Cô định mở miệng từ chối thì Giang Tuấn đã đoán trước nên chặn lại
– Tên đó vẫn đang nhìn đấy, em cũng đâu muốn anh và hắn xảy ra xung đột làm hỏng buổi tiệc sinh nhật của Minh Khải đúng không?
Thật không ngờ…anh lại rõ suy nghĩ của cô như vật, biết đem cả đem anh Minh Khải ra buộc cô chấp nhận.
Tư thế nhảy của anh cứ như đang muốn ôm cô vậy khiến người cô gần như tựa sát vào người anh. Mùi cơ thể quẩn quanh bên hơi thở cô, không biết là mùi hương gì nhưng rất dễ chịu.
Phương Ly cắn môi để cố giữ cho mình vẻ mặt thản nhiên, lãnh đạm, giống như những thứ thuộc về anh đều không khiến cô quan tâm.
– Điệu nhảy kết thúc rồi, anh có thể…buông em ra được rồi đấy. – Đầu cô vẫn cúi thấp như từ nãy đến giờ, nói mà không nhìn anh
Làm sao bây giờ, anh thật không nỡ bỏ tay, nếu như bây giờ để cô đi không biết lần sau phải dùng lý do gì để cô chịu đứng cùng anh thế này.
Lẽ nào anh không nhận ra cô đang cố giữ khoảng cách với anh. Tại sao chỉ bằng vài câu nói của mẹ anh cả hai dù đang đứng cạnh nhau lại trở nên xa lạ đến vậy?
Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến vài sợi tóc mái phất phơ, cô phải ngẩng lên để vén chúng, vô tình lại để lộ ra đôi gò má ửng hồng dưới ánh đèn. Môi anh khẽ cười vì chợt nhận ra rằng dù cô có cố gắng diễn màn lạnh lùng đến đâu cũng không thể ngăn được phản ứng tự nhiên của cơ thể.
Giang Tuấn không kìm lòng được cúi xuống, gương mặt thanh tú từ từ ghé sát rồi nghiêng đầu đưa môi mình chạm nhẹ vào gò má của cô.
Phương Ly lúng túng vùng mạnh khỏi vòng tay anh để lấy tay đặt lên má.
Sao giống như những gì Ngọc Mai phán lúc nãy thế!
– Anh…anh…tại sao anh lại làm vậy?
– Chẳng tại sao cả, cũng giống như em tự nhiên lại đỏ mặt thôi! – Giang Tuấn nhún vai thản nhiên nói lại khiến mặt cô đã đỏ càng thêm đỏ
– Anh…lỡ có người để ý rồi nói lại với mẹ anh thì thế nào? – Trong cơn bối rối kinh ngạc cô không nhận thức được mình tiếp theo đã nói gì – Còn nữa, Lâm Hạo từng bảo chỉ có ếch mới hôn em thôi. Cho nên…tóm lại…anh đừng như vậy nữa.
Nói xong Phương Ly vụt chạy. Giang Tuấn gọi cô lại nhưng thoáng cái cô đã khuất trong đám đông. Sau đó… gương mặt anh tối sầm lại, hai bàn tay anh nắm chặt, nghe được cả tiếng răng rắc của khớp tay.
Tại sao…đang vui vẻ lại nhắc đến tên cậu ta?
Tại sao…cô lại ghi nhớ trong đầu từng lời cậu ta nói như vậy?
Một cảm giác kỳ lạ chợt loé lên.
Không thể nào có chuyện đó được!
Phương Ly rời khỏi vòng tay của Giang Tuấn thì cứ hướng về phía trước mà chạy. Biệt thự Dương gia quá sức quá rộng lớn. Đến lúc dừng lại để xem xét xung quanh thì phát hiện mình đang ở sân sau.
Nơi này vẫn có ánh sáng nhàn nhạt bao phủ, và đặc biệt tĩnh lặng cách biệt với cái thế giới ồn ào náo nhiệt xa hoa ngoài kia.
Phía trước có một khoảng sân trống, trên nó là một bãi cỏ xanh biếc, phía góc cuối đằng xa kia hình như là một chiếc xích đu màu trắng.
Phương Ly thích xích đu đến nỗi vừa nhìn thấy thì không suy nghĩ được thêm gì nhiều, nhanh cởi đôi giày cao gót vướng víu, chân trần đạp lên thảm cỏ mát lạnh mà chạy.
Nhưng rồi cả người cô khựng lại.
Có một chàng trai đang ngồi ở đó, do bộ vest trùng màu khiến bóng dáng như hoà trong sắc đen tĩnh lặng của màn đêm. Thảo nào từ xa không nhận ra.
Gương mặt tuấn tú lạnh lùng chẳng thể hiện cảm xúc gì, cả người không nhúc nhích như có thể ngồi mãi như vậy, đôi mắt hướng nhìn xa xăm vào khoảng vô định, gió đêm thổi tung mái tóc đen như ngọc trai, ánh sao nhạt nhòa trên bầu trời chiếu xuống lại càng tăng thêm vẻ cô độc.
Không hiểu sao.
Cô muốn chạm vào anh quá.
Rốt cuộc lý trí đã ngăn cô lại.
Anh cũng giống như Giang Tuấn, đều là những ngôi sao xa nhất trên bầu trời đêm, hoàn hảo và không dành cho cô.
Còn anh, giây phút có bóng người tiến tới gần, tự dưng cảm thấy trướcmắt như có thứ ánh sáng lấp lánh nhảy múa. Cô gái đó, thật giống như nàng tiên cá mang theo ánh sáng đến cứu anh, một kẻ đang vùng vẫy giữa biển khơi tăm tối.
Nhưng chỉ sau vài giây anh đã đập tan cái ý nghĩ điên rồ này trong đầu. Lúc nãy mới uống có chút rượu mà đã…
– Sao cô/anh lại ở đây? – Không hẹn mà gặp cả hai cùng đồng thanh
– Cô nói trước đi.
– Anh nói trước đi.
– Vậy thôi cô khỏi nói cũng được, tôi không có hứng muốn biết. – Lâm Hạo nhạt giọng
– Vậy thôi anh khỏi nói cũng được, tôi cũng không có hứng muốn biết. – Phương Ly mím môi không chịu thua
– Lạc đường à? – Lâm Hạo cong môi cười nhạt (t/g: ai vừa bảo không có hứng thú muốn biết thế?)
– Tôi á, còn lâu nhé, anh làm như tôi là trẻ lên ba vậy. – Mặc dù sự thật đúng như vậy cô vẫn mạnh miệng
– Phải rồi, cô đâu phải lên ba, cô mới lên năm thôi!
– Anh…
Rồi đôi mắt trong veo của cô dán chặt vào chiếc xích đu, khóe miệng lại thở dài khe khẽ luyến tiếc giống như một đứa trẻ thích một món đồ chơi trong cửa hàng mà mẹ không chịu mua cho.
– Muốn ngồi à? Thế thì đến đây. – Lâm Hạo nhận ra, chậm rãi mở miệng, lời nói ngắn gọn, không thiếu không thừa
– Hả?
Tia ngạc nhiên lộ rõ trong mắt, Phương Ly thận trọng quan sát xem anh nói thật hay giỡn, khi thấy anh nhích người qua nhường chỗ cho mình thì mới tin là thật.
Cô bất ngờ là vì ngày trước chỉ đi cạnh thôi mà đã “Tránh xa tôi ra một chút”, sao hôm nay lại…
– Nhanh lên, sắp bắt đầu rồi, đừng có đứng áng tầm nhìn của tôi! – Anh thúc giục
Phương Ly không hiểu lắm nhưng vẫn đến ngồi, xích đu hơi chật nên cô cố gắng ép mình lại, ngồi thẳng để người không đụng vào anh.
Lâm Hạo hơi nhíu mày nhìn cái dáng vẻ khép nép của cô trong bộ lễ phục xanh biếc dịu dàng, không khỏi có suy nghĩ cô gái này xem anh là sói à? Cái thái độ gì thế kia?
_Bụp Bụp Bụp
Ngay sau đó là một màn pháo hoa bất ngờ được bắn lên không trung làm bầu trời tối đen tràn ngập ánh sáng rực rỡ đủ màu nhảy múa vô cùng sinh động.
– WOAAA. Đẹp quá!
Cô ngây ngất reo lên, trên những gương mặt tràn ngập hân hoan vui mừng, còn đưa tay với lên trời cao như muốn nắm bắt khoảnh khắc tuyệt diệu ấy, làn gió đêm thổi vào kẽ tay mát rười rượi.
Nhưng chỉ chốc lát Phương Ly bắt đầu thấy lạnh, phải dùng hai bàn tay liên tục xoa xoa cánh tay, người không ngừng run lên.
– Bình thường anh giải trí bằng cách nào? – Cô hít thở sâu một hơi rồi dùng ngón tay chạm nhẹ vào người bên cạnh
– Cô muốn biết chuyện đó làm gì? – Anh hỏi ngược lại và không thèm nhìn cô
– Anh có khi nào xem phim không?
– Không!
– Thế có đọc truyện không?
– Không!
– Anh hai anh có khi nào kể chuyện anh ấy hẹn hò cho anh nghe không?
– Không!
– Thảo nào anh không biết, khi ngồi cạnh một gái mà gió đêm làm cô ấy cảm thấy lạnh thì anh phải galang cởi áo khoác cho người ta mượn chứ! – Giọng điệu cô như đang hờn dỗi
Lâm Hạo đưa mắt nhìn sang, đôi mắt sáng sâu thẳm, lạnh tanh nói
– Cô mới thiếu kiến thức đấy, đó chỉ là cách thông thường.
– Hả, thế còn cách không thông thường?
Không có âm thanh nào đáp trả, không khí bị ngưng động. Con ngươi sáng rực như ánh sáng của pháo hoa trên kia dán chặt khuôn mặt bị gió làm trắng bệch của cô.
Không gian thế này, cảnh sắc đẹp đẽ thế này, cô sợ linh cảm của mình thành sự thật nên bối rối quay mặt đi. Rồi lại chợt nghĩ, trước giờ mình đã bị hố bao nhiêu lần rồi, anh chẳng có ý gì với cô đâu, đừng tự làm trò cười nữa.
Cô vội vàng quay mặt lại, đôi môi như dâu tây chín mộng từ từ hé ra, đánh trống lãng
– Cách không thông thường chắc là đắp mền hả?
– “…” – Im lặng lần 1
– Nếu không thì chắc là dùng lò sưởi rồi.
– “…” – Im lặng lần 2
– Thôi tôi biết rồi, tìm nơi khác ấm hơn là xong chứ gì?
– “…” – Đối phương vẫn im lặng
– Ờ, cái đống pháo hoa này chắc tốn nhiều tiền lắm nhỉ, với tiền lương mỗi tháng anh trả cho tôi thì bao nhiêu tháng bao nhiêu ngày mới đủ đốt như từ nãy đến giờ. – Đỉnh cao của đánh trống lãng
Chính vào khoảnh khắc đó.
Một hồi pháo hoa nữa được bắn lên.
Gương mặt anh tiến sát lại, đôi môi nóng hừng hực chạm nhẹ vào môi cô.
Mắt cô mở to, cả người cô run rẩy, bờ môi cũng run không kém.
Bây giờ đã rất khuya, đầu óc có phần mụ mị nhưng cô vẫn biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng chuyện này có phải quá hoang đường rồi không???
Chẳng phải câu cửa miệng của ai đó là “Chỉ có ếch mới muốn hôn cô”, thế giờ anh ta đang từ bỏ quyền làm người đấy à?
Hai bàn tay cô luống cuống đẩy anh ra thì bị anh giữ chặt, sau đó cả người còn bị ép ngã ra sau, lưng chạm phải thành xích đu rồi không còn đường lui nữa.
Anh cứ thế hôn cô, nhưng nụ hôn không cuồng nhiệt, không cướp đoạt mà chỉ từng chút, từng chút một chiếm lấy vị ngọt đôi môi anh đào như nhấm nháp một ly rượu vang. Mà môi cô vừa mềm mại vừa giống như một ly rượu thơm ngọt, mân mê một hồi vẫn không muốn rời ra.
Đầu óc Phương Ly giờ chỉ còn một khoảng không trống rỗng, sức lực chống trả cũng không còn, cuối cùng chỉ đành buông xuôi. Đôi mi xinh đẹp tựa như tấm rèm nhẹ kéo xuống.
Hoa tử đinh hương trong vườn vẫn tỏa hương thơm ngát, tiếng pháo hoa trên kia vẫn ngân vang từng hồi, giống như nụ hôn, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Nhiệt độ trên môi anh dường như truyền cả sang cô làm cái lạnh sớm đã biến đâu mất.
Cho đến khi tiếng pháo hoa không còn nữa, màn đêm tĩnh mịch vây quanh, khu vườn lại vang lên “phịch” rất to, cảm giác hơi thở được giải phóng khiến cô giật mình mở mắt ra.
Kẻ vừa cưỡng hôn cô…đã ngã xuống ngất xỉu ngay trên nền cỏ ‼!
Chuyện gì đang diễn ra thế này???
Phương Ly nhào đến bên cạnh anh, luýnh quýnh tuôn một tràng
– Này, anh tỉnh lại đi, sao anh ta có thể bắt nạt tôi xong rồi xỉu như vậy chứ?
– Muốn biến tôi từ nạn nhân thành hung thủ luôn hả?
– Dù tôi chưa hôn ai bao giờ nhưng tôi đã xem phim và đọc truyện rồi, làm gì có chuyện hôn có thể làm con người ta xỉu chứ?
– Hay anh vốn không phải người, là máy móc phát nhiệt bị hết pin nên mới thế! (t/g: em lạy chị)
– Này…lỡ người khác hỏi tới thì tôi biết phải giải thích thế nào?
– Tôi còn chưa ăn vạ mà anh đã…
Minh Khải từ đâu chạy tới, rất nhanh, giống như…anh đứng cách nơi này không hề xa. Nhưng lúc này đây cô không còn tâm trí nghĩ thêm về chuyện đó.
Minh Khải ngồi xuống, đưa tay đặt lên trán Lâm Hạo rồi phán đoán
– Cậu ấy bị sốt rồi, chắc là do vài ngày trước dầm mưa nên mới thế.
– Anh ấy bị sốt sao? Vậy mà em cứ tưởng…- Phương Ly ngớ người
– Em tưởng cái gì?
– Dạ, không, không. Vậy chúng ta có cần đưa anh ấy đi bệnh viện không anh?
Cô lúc này mới nhớ ra từ hôm dầm mưa đến giờ trông anh không khỏe lắm, bị sốt, thảo nào lúc anh hôn cô người anh nóng như cái lò sưởi vậy. Nụ hôn khi nãy đúng là làm cô mất đi lý trí phán đoán rồi.
– Chúng ta đưa cậu ấy vào nhà anh nghỉ ngơi đi. Để anh gọi bác sĩ tới đây cũng được.
– Dạ.
Ngôi biệt thự này lúc trước bị bắt cóc cô đã đến rồi, Lâm Hạo được cho nằm ở căn phòng kế bên cạnh phòng cô nằm lần trước.
– Lát nữa bác sĩ sẽ tới, giờ anh phải ra tiếp khách. Có gì em cứ nhờ chị Linh. – Minh Khải chỉ tay về phía chị giúp việc đang đứng cúi mình
– Em biết rồi mà, anh cứ đi đi. – Phương Ly gật đầu nhanh rồi lại chăm chú vào người đang sốt mê man trên giường
Trước khi bước ra khỏi phòng, Minh Khải ngoái đầu lại nhìn cô một lần.
Vừa rồi anh đã định bảo cô đi cùng với anh nhưng anh biết, nhất định cô sẽ không đồng ý, cô đang lo cho cậu ấy như vậy mà.
Thôi thì đợi đến sáng mai hẵn đem chuyện đó nói với cô.
Hai mắt anh nhắm chặt, nơi ngực trái nhói đau.
……………….
Nằm xuống giường chưa bao lâu khuôn mặt của Lâm Hạo chuyển sang đỏ ửng, những giọt mồ hôi bắt đầu úa ra, chảy từ mặt xuống cổ.
Phương Ly nhanh tay áo vest trên người anh, cẩn thận nâng chiếc gối lên một tí để anh gối cao đầu cho thoải mái rồi quay sang nói với chị Linh
– Chị ơi, phiền chị lấy giúp em khăn với nước.
– Vâng, xin cô chờ một chút.
Thật ra chị Linh ban đầu nghĩ việc chăm sóc cho vị thiếu gia nằm trên giường đó là của chị, nhưng khi thấy cô bé hốt hoảng và tự làm thì chị thôi không giành nữa.
Chị đoán chắc hai người là bạn trai bạn gái của nhau nên cô bé muốn chăm sóc bạn trai được chu đáo hơn. Tuổi trẻ thật là đáng yêu.
– Cô Phương, khăn với nước đến rồi đây!
Phương Ly nhanh chóng đón lấy rồi đặt lên bàn. Cô nhúng chiếc khăn vào nước rồi vắt và đắp lên trán cho anh, sau đó dùng chiếc khăn còn lại nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán xuống mặt và cổ.
Còn phần ngực…
– Chị ơi, chị lau giúp em nhé! – Phương Ly quay sang nói với chị Linh bằng giọng rất nhỏ nhẹ, gương mặt thoáng đỏ lên
Thấy cô ngại ngùng e thẹn chị giúp việc chỉ biết cười, trong lòng không hiểu là người yêu của nhau thì có gì mà phải ngại chứ.
– Đừng đi…đừng đi…
Những âm thanh đứt đoạn trong mơ của Lâm Hạo lại mang đến cảm giác kì lạ khó tả trong cô. Là ai đừng đi vậy?
– Mẹ…mẹ…mẹ ơi.
Hóa ra anh đang gọi mẹ mình. Nghe nói mẹ anh đã mất trong một tai nạn giao thông lúc anh học cấp hai, vì mất máu quá nhiều nên không thể qua khỏi. Thật là tội nghiệp quá. Chắc là anh nhớ mẹ mình nhiều lắm.
Anh đưa tay nắm lấy bàn tay cô, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm nhưng vẫn cố nắm thật chặt không để vuột mất…môi mấp máy như muốn nói thêm điều gì đó.
– Thôi coi như tôi thay thế mẹ anh, muốn nắm thì nắm đi.
Tiếng gọi càng lúc càng tha thiết, không hiểu sao một hồi cô đột nhiên muốn khóc. Bình thường rõ ghét anh như vậy, nhưng thấy anh nằm thế này cô còn ghét hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại thì hôm ấy nếu không phải vì cô anh sẽ không dầm mưa, bản thân cũng không ra nông nổi này.
“Lâm tiểu nhân này, anh không được để xảy ra chuyện đấy. Mau khỏe bệnh để mà móc họng tôi đây này.”
Chờ một lúc bác sĩ đến khám bệnh cho Lâm Hạo. Phương Ly tranh thủ lúc đó mượn điện thoại gọi cho anh Huy và chị Gia Mỹ, xem ra đêm nay phải ở lại biệt thự Dương gia rồi.
Bên ngoài cửa sổ, trời bất chợt đổ cơn mưa.
Sao lòng cô bất an quá!