Mục lục
Em là thế giới của anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy hôm nay là những ngày hạnh phúc nhất của cô kể từ khi gặp anh, anh nói chuyện không phải là quá nhiều, nhưng sự lạnh lùng đã không còn hiện hữu trong mỗi ánh mắt lời nói dành cho cô nữa.

Buổi tối trước khi Ân Ân đi ngủ cả hai còn cùng nằm trên một chiếc giường kể chuyện cổ tích cho con bé nghe, đợi khi cô và Ân Ân ngủ say anh mới tắt đèn đóng cửa rồi về phòng.

Con bé rất vui khi thấy cô và anh hòa thuận như vậy.

Có lần cô chỉ mới ngủ chưa say giấc chợt cảm nhận được anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán mình trước khi rời đi. Nụ hôn đó chất chứa biết bao nhiêu là tình cảm trái tim cô đều cảm nhận được, có lúc cô còn nghĩ bản thân mình nằm mơ, một giấc mơ mà cô không muốn tỉnh lại.

Tình yêu là thứ xuất phát từ tận sâu trong tâm hồn con người, chỉ cần cô yêu anh bằng cả tấm lòng và chờ đợi thì đến ngày nào đó mọi thứ sẽ trở lại giống như ban đầu của nó, đúng không?

– Em thay đồ đi, chúng ta cùng dẫn Ân Ân đi trung tâm thương mại. – Lâm Hạo mở cửa phòng nói với cô

– Anh chờ em một lát, em xuống ngay.

Ân Ân lớn hơn một chút rồi, những bộ đồ cũ cũng hết mặc vừa, hứa với nó đi siêu thị mua quần áo từ ba ngày trước hôm nay mới đi được.

Cùng lúc đó cô lại nhận được tin nhắn của Giang Tuấn.

– [Có tiện không? Bây giờ anh muốn gặp em một lát]

– [Xin lỗi hôm nay em có chút việc.] – Phương Ly cắn nhẹ môi rồi nhắn lại

– [Em đừng ngại có cả Nhã Đình nữa, ba chúng ta đi chung]

– [Thật sự hôm nay không được, xin lỗi anh, anh hẹn với chị Nhã Đình khi khác giúp em.] – Phương Ly có chút khó xử

Cô không biết được Giang Tuấn muốn gặp cô đến thế nào, nhưng không khí ở trường quá bức bách, anh muốn cùng cô đi dạo một chút. Anh thậm chí còn hẹn cả Nhã Đình, vậy mà kết cục lại như thế.

Đã mấy ngày qua tuy không phải cô trốn tránh Giang Tuấn nhưng ở trường hai người rất ít nói chuyện với nhau, mỗi khi gặp nhau rất không thoải mái, rất khó xử.

Cô cũng không phải là cố tình từ chối lời đề nghị của anh mà thật ra là vì cô đã hứa với Ân Ân mấy ngày trước, không thể nuốt lời với con nít được.

Bình thường ra ngoài cô ăn mặt rất đơn giản. Nhưng từ khi quen Lâm Hạo bản thân cũng có chút thay đổi. Con gái mà ai chẳng chú trọng bề ngoài, ai chẳng muốn mình thật xinh đẹp. Nhất là đi cạnh một bạch mã hoàng tử đẹp trai, đẹp trai đến mức lấn át hết cả cô.

Mười phút sau, Phương Ly bước xuống nhà xúng xính trong bộ váy dài xanh biển, mái tóc xõa ra còn có thêm chiếc kẹp nơ xinh xắn ở trên, môi cũng thoa thêm một chút son.

Đôi môi không giấu nổi niềm hạnh phúc hé lộ một nụ cười tươi.

Người trong nhà hết thảy đều nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, đến Ân Ân mà còn nhận ra.

Lâm Hạo ngẩng người nhìn cô một lát, bật cười, rồi đột nhiên gọi tên cô

– Phương Ly.

– Chuyện…chuyện gì? – Cô vẫn đang trong tâm trạng ngại ngùng không dám nhìn thẳng anh

– Hôm nay….

Trong lòng cô có chút mong chờ, nếu không nói được “hôm nay em đẹp lắm” thì chí ít cũng là một câu tương tự chứ nhỉ.

Nào ngờ…

Đời thực mãi mãi không bao giờ được như ngôn tình.

– Hôm nay em sao thế, mang nhầm giày rồi kìa!

– “…”

Hôm nay anh sao thế? Rốt cuộc là muốn em đi hay muốn em ở nhà???

………………..

Trung tâm thương mại này cô chưa từng đặt chân tới, nghe nói quần áo trong đây đắt lắm, toàn là hàng hiệu.

– Trước khi mua quần áo chúng ta mua sắm ít đồ trước. Em với Ân Ân muốn mua gì cứ chọn đi. – Lâm Hạo nói

– À, em chọn thế ai trả tiền?

Phương Ly thận trọng hỏi lại, nhớ đến lần đầu tiên cùng anh đi siêu thị thật là…

“Cô chọn thì cô trả tiền, không được nữa thì đi mua sổ xố đi.”

“Cô làm con ngốc chưa đủ, muốn làm thêm con rùa.”

“Trông cô bình thường cũng giống nạn nhân của nạn đói rồi.”

“Trong nhà vệ sinh có cái gì vui quá vậy?”

Ám ảnh, hết sức ám ảnh!!! Cả đời cũng không thôi ám ảnh ‼!

Khi ấy có đánh chết cũng không nghĩ có ngày mình lại trở thành bạn gái của một kẻ như thế.

– Em muốn trả thì tùy.

– Em đâu có ngu.

– Đúng rồi, em chỉ ngốc thôi. – Lâm Hạo lẩm bẩm

Nói vậy thôi chứ cô không muốn mang tiến là “đào mỏ” cô chỉ mua ít đồ cần thiết rồi về

– WOA…nơi này rộng thật đấy.

Phương Ly hồ hởi kéo tay Ân Ân chạy khắp nơi, luôn miệng reo vang

“Đúng là con nít”- Lâm Hạo phía sau không khỏi phì cười, ai không biết còn tưởng anh đang hành nghề giữ trẻ nữa, không phải một mà là hai đứa.

Nhưng từ khi nào sự lạc quan yêu đời pha lẫn tính khí trẻ con đó của cô lại tác động đến anh nhiều như vậy.

Nếu không có cô, nếu như cô không xuất hiện thì có lẽ…

……………

Một chiếc xe BWM sang trọng dừng lại trước cửa chính của khu trung tâm thương mại. Người tài xế bước xuống xe và nhẹ nhàng mở cửa cho cậu chủ của mình cùng một cô gái bước ra.

Chàng trai có vẻ ngoài lịch lãm, ngũ quan tuấn tú khiến người khác không thể rời mắt. Tuy cô gái ăn mặc có vẻ hơi kín đáo không nhìn thấy rõ mặt nhưng nhìn vóc dáng người ta cũng đoán được là một mỹ nhân.

Cả hai trông thật xứng đôi cùng nhau tiến vào dưới ánh nhìn của biết bao nhiêu người.

– Giang Tuấn, anh hình như có chút không vui. – Nhã Đình ngước mắt lên hỏi

– Em nghĩ quá nhiều rồi. – Giang Tuấn nhạt giọng đáp

– Hôm nay Phương Ly bận thì chúng ta có thể hẹn ngày khác mà. – Nhã Đình không nhìn anh nữa mà nhìn xuống đất

Lẽ ra câu tiếp theo của cô là “Anh không cần miễn cưỡng bản thân đi với em, nhìn thấy anh như vậy em còn tâm trạng để mua sắm gì nữa chứ”

– Đừng nói nữa, chúng ta vào đó dạo đi. – Giang Tuấn cất bước về phía trước

Nhã Đình thở dài một cái, nỗi đau trong lòng Giang Tuấn cô có thể hiểu nhưng lại không cách nào chia sẻ cùng anh.

Nhưng mà nói đi nói lại anh không thấy mình vô tâm sao, lần nào đi cùng cô mà tâm trí lại luôn để ở nơi người con gái khác.

Cả dọc đường đi đến đây cũng vậy, anh cứ ngồi trong xe lơ đễnh nhìn ra ngoài chẳng nói với cô lấy một câu.

Mà thôi, cô có thể làm gì khác được nữa bây giờ.

Với lại không hiểu sao…

Hôm nay trong lòng cô lại rối ren biết bao cảm xúc hỗn độn.

Cứ như là…sắp có chuyện gì đó rất quan trọng xảy ra thì phải.

Một chuyện có thể khiến mọi thứ trước mắt cô một lần nữa xoay chuyển…

……………

Sau khi đi mua ít đồ cần dùng trong nhà cũng như bánh kẹo cho Ân Ân cả ba nhanh chóng đi đến cửa hàng quần áo.

Chọn xong quần áo cho Ân Ân Lâm Hạo lại nhận được cuộc gọi, sau khi cúp máy anh quay sang nhìn cô

– Em chọn ba bộ quần áo giống nhau cho cả ba chúng ta đi!

Phương Ly không cần đến một giây xử lý thông tin liền vội miệng

– Không phải là đang chơi bóng, chúng ta cũng không phải sinh ba, mặc đồ giống nhau làm gì?

– “…”

– Anh Huy và chị Gia Mỹ nhờ chúng ta mua thêm đồ gia đình để họ mặc cùng với Ân Ân. – Từ khi quen cô anh thấy mình càng lúc càng kiên nhẫn hơn

Đồ gia đình…

Cô đối với ba chữ đó lại thấy ngượng ngịu xen lẫn niềm hạnh phúc khó tả.

Cuối cùng cũng chọn được áo sơ mi trắng, ở trên có hình trái tim màu hồng, Lâm Hạo thì mang quần Jean dài còn cô cùng Ân Ân là quần Jean short ngắn.

“Roẹt…”

Rèm cửa mở ra, Phương Ly và Ân Ân xuất hiện khi đã thay xong cái gọi là quần áo gia đình.

Lâm Hạo nhìn không chớp mắt, một luồng gió nhẹ nhàng ấm áp thổi qua rồi vây lấy cả trái tim anh.

Xung quanh nơi này giống như đang ngập tràn trong thứ ánh sáng rực rỡ.

Nụ cười của cô, mềm mại rạng ngời, giống như đóa hoa bách hợp nở rộ, tươi đẹp thuần khiết

Anh bước đến, một bàn tay vươn ra nắm lấy tay cô, tay còn lại nắm lấy tay Ân Ân.

Thời khắc này…

Giống như có được cả thế giới vậy…

Hóa ra…

Hương vị hạnh phúc…

Chỉ đơn giản thế thôi…

Vậy mà trước đây…

Anh lại luôn tìm mọi cách để chối bỏ nó…

Còn bây giờ…

Sẽ không ai có thể mang nó rời khỏi anh nữa…

Không một ai…

Kể cả…

Đôi mắt chứa đầy niềm vui và hạnh phúc

Đột nhiên xen lẫn bất an…

……………

Vì Ân Ân cứ cố sức nài nỉ cuối cùng quyết định mặc thế này về đến nhà luôn, đỡ mất công thay ra.

Đang bận nghĩ là lỡ gặp người quen thì phải giải thích thế nào thì tiếng Ân Ân lại vang lên

– Khi nãy chị bán quần áo cứ nghĩ anh chị là ba mẹ của Ân Ân, còn nói em đẹp giống y như chị hai, lớn lên sẽ là một mỹ nữ. Anh hai, anh có thấy như vậy không?

– Tất nhiên là…sau này em lớn lên cũng sẽ đẹp giống như chị của em rồi! – Giống như một phản xạ, Lâm Hạo buộc miệng

Nụ cười trên môi Phương Ly chợt biến đổi

Những lời vừa rồi của anh là đang khen cô hay là…

Phải rồi, bé Ân còn nhỏ đã mang vẻ đẹp như tiểu thiên thần như thế thì chị hai của nó nhất định cũng…

Nhưng tại sao ai cũng bảo Ân Ân giống cô, đến Ân Ân cũng nhận nhầm cô là chị nó. Cô chưa từng nghĩ có khi nào thật sự chị nó và cô có nhiều nét quá giống nhau nên anh mới…

Đột nhiên cảm thấy mình rất muốn gặp chị của con bé.

Chỉ cần nhìn dáng vẻ cô gái đó từ xa cũng được, như vậy có thể giải đáp hết tất cả nghi vấn trong lòng cô.

Nhưng biển người bao la, biết đi đâu để mà tìm một cô gái chỉ tồn tại qua lời kể của người khác đây?

– Á…

Từng ngón tay đang nắm chặt túi xách của Phương Ly trở nên cứng đờ…

Đúng là ý trời…

Có những người ta không hề muốn gặp, nhưng rốt cuộc vẫn chạm mặt nhau…

Người phụ nữ đứng cách cả ba mấy bước chân mặc chiếc váy đen, áo khoác ngoài màu trắng, ưu nhã mà cao quý.

– Ân Ân, người lớn nói chuyện, em bịt hai tai lại cho anh!

Lâm Hạo vừa cất lên một câu là con bé ngoan ngoãn làm theo ngay.

Bà ban đầu nhìn chằm chằm gương mặt của hai người lớn một trẻ nhỏ, sau đó nhíu mày di chuyển xuống trang phục của cả ba rồi nhếch mép, ánh mắt lạnh lùng khinh miệt

– Thật không ngờ, có những người đúng là ngoài dự đoán, con trai tôi, thiếu gia Dương gia, giờ lại là….đến những minh tinh có nhan sắc của làng giải trí cũng không có loại “năng lực” này đâu.

Phương Ly im lặng cúi mặt, thoạt nhìn chẳng khác một con búp bê.

Nếu như là người nào đó nói câu này, cô nhất định sẽ thản nhiên mỉm cười đáp trả lại, nhưng tại sao cứ hễ mỗi lần chạm mặt Giang phu nhân, dường như có một sức mạnh nào đó biến cô thành người khác

Đôt nhiên có bàn tay to lớn của Lâm Hạo vươn ra nắm chặt tay cô giữ lại, bàn tay ấy ấm áp đến mức cô không ngờ đến được.

– Còn phu nhân thì không ngoài dự đoán, những lời phát ra từ miệng của bà chẳng có gì là hay ho cả! – Anh lên giọng như ăn miếng trả miếng, ánh mắt nhìn bà như thế nhìn thấy kẻ thù xuất hiện trong lãnh thổ của mình

– Cậu….

Giang phu nhân cố kìm nén cơn giận trong lòng ngực, mỗi lần nhìn thấy thằng nhóc này là khiến bà nhớ đến những chuyện cả đời bà hận không thể quên

– Thế tốt nhất là quen nhau đi, để cho thế giới này trong sạch hơn một chút, đều là kẻ ăn cắp thật là trời sinh một đôi! – Bà nghiến răng khinh miệt

Phương Ly kinh ngạc ngẩng đầu nhìn một lượt hai người.

Ai đó có thể nói cô biết, rốt cuộc là chuyện gì thế?

Ăn cắp…là sao?

Trong lúc cô vẫn loay hoay nghĩ thì Lâm Hạo với gương mặt hết sức lạnh lùng một tay kéo tay cô, một tay kéo tay Ân Ân cất bước đi thẳng nhưng vẫn không quên bỏ lại một câu

– Dành thời gian mà về nói với con trai của bà, từ giờ đừng bám theo bạn gái của tôi nữa nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu.

………………

Lúc chuẩn bị về thì phát hiện phía trước có đám đông đang bu lại, cả ba cũng tò mò đứng lại xem.

Thì ra là cuộc thi ca hát dành cho gia đình, họ dựng một sân khấu nhỏ, phần thưởng rất đa dạng từ gấu bông, xe đồ chơi… Trên sân khấu đang là một gia đình ba người, bé trai cũng cỡ tuổi Ân Ân vậy.

– A! Thích quá! Anh chị, chúng ta cũng lên đó hát đi. – Ân Ân chỉ tay lên sân khấu kéo cô tiến về phía trước

Cô kéo tay con bé lại lùi lại, lén nhìn qua Lâm Hạo. Kể từ khi cô gái đó rời đi anh chẳng còn tha thiết gì với âm nhạc, nếu không cây đàn đã không nằm trong kho đóng bụi lâu như thế. Muốn anh hát là chuyện bất khả thi rồi.

Mọi thứ đều phải cần thời gian, không thể nóng vội.

– Ân Ân thôi chúng ta về. Chị nhớ là lúc đi chị chưa tắt bếp nồi canh.

– “…”

Nếu như quên tắt bếp thì bây giờ có về cũng để làm gì?

– Em đừng đánh trống lãng nữa, lên chúng ta lên đó hát xong rồi về.

Phương Ly ngơ ngẩng một hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh được, anh vừa nói gì?

Anh muốn hát, anh sẽ không vì chuyện xưa mà ghét bỏ âm nhạc nữa sao?

– Chúng ta đang mặc áo gia đình, lên sân khấu chắc không ai nghi ngờ nhỉ. – Đôi mắt lạnh lẽo ngày nào của anh lại tràn ngập ấm áp, anh không muốn để những vướng bận trong lòng ảnh hưởng đến anh và cô nữa

– Ừ. – Phương Ly gật đầu tắp lự, cô rất muốn được nghe giọng hát của anh, rất muốn

Lâm Hạo nắm tay cô rất chặt, cả ba vui vẻ cùng nhau lên sân khấu hệt như một gia đình thật sự.

Lúc trước cô cứ nghĩ, khoảng cách giữa cô và anh mãi mãi là cô ngồi đó nhìn anh ấy chơi bóng rổ, một mình cô độc trong màn đêm. Chẳng ngờ có ngày được anh đối xử dịu dàng còn cùng nhau đứng chung cất tiếng hát.

Bất giác cô cứ nhìn sang anh, chỉ một nụ cười của anh cũng khiến cả thế giới xung quanh cô trở nên ấp áp, cảm giác hạnh phúc ùa đến như một khúc ca ngân vang trong lòng.

Ông trời ơi, cô thật sự không muốn tỉnh dậy khỏi giấc mơ này đâu!

***************

Sau đi dạo quanh trung tâm một hồi Nhã Đình thấy gương mặc u sầu của Giang Tuấn nên cũng chẳng có lòng dạ nào đi tiếp, hơn nữa cô lại bị chóng mặt sắc mặt xanh xao nên anh cũng muốn đưa cô về nghỉ ngơi.

– Trông em không khỏe lắm, hay anh đưa em tới bệnh viện.

– Không cần, em về nhà nằm một lát là khỏe thôi. – Nhã Đình lắc đầu nhẹ

Sắp đến cửa đôi chân của cả hai đột nhiên khựng lại khi nghe giọng hát rất quen thuộc phát ra từ sân khấu nhỏ phía bên phải.

Nhã Đình như chết trân nhìn về phía đó.

Nhãn quan của cô đều tập trung vào chàng trai đứng trên sân khấu phía cao kia. Anh cất tiếng hát tuyệt vời, tay trái nắm lấy tay đứa em gái bé bỏng của cô, còn tay phải…

Không thể là thật, nhất định đây chỉ là giấc mơ, do cô quá thương nhớ họ…

Nhưng tại sao trong giấc mơ đó lại có cả Phương Ly…

Thật là hoang đường biết mấy…

Người con gái đang đứng hát trên đó lẽ ra là cô mới phải…

Là cô…

Không thể nào là người khác…

Là Phương Ly lại càng không thể…

Chỉ cho đến khi quay mặt đi hít một hơi thật sâu và quay lại vẫn là cảnh tượng ấy thì cô mới biết rằng…

Những lời bà thầy bói ấy nói đều đúng cả…

Người cô luôn muốn tìm thật ra lúc nào cũng ở rất gần…rất gần.. chỉ là thiếu một chút nên không thể gặp.

Ngày hôm nay…cuối cùng cũng chạm mặt nhau.

– Thế này là thế nào?

– Người đó chính là hội trưởng của anh, bé gái đó là em gái cậu ta, không, phải nói là em gái người yêu cũ của cậu ta, còn Phương Ly giúp việc cho nhà đó. Bọn họ…tình cảm thế nào thì em thấy rồi đó.

– Làm hội trưởng của trường anh thì ắt hẳn là giàu có lắm. – Nhã Đình trong lòng run rẩy

– Lâm thị của cậu ấy có thể sánh ngang với Giang Thành nhà anh. Nhưng điều đó không quan trọng vì Phương Ly vốn không để tâm đến.

Lại thêm một hồi sét đánh ngang tai

Lẽ nào…lần trước bà thầy bói đó nói cô bỏ qua cơ hội trở thành phượng hoàng rồi thứ mà cô vứt bỏ chính là báu vật là đang nói tói…

Giang Tuấn nhìn viễn cảnh trên kia mà tự cười giễu cho bản thân mình, anh đoán không sai cô bảo bận là bận đi với tên đó, còn cùng nhau mặc đồ gia đình, cười hát vui vẻ, đầm ấm hạnh phúc.

Trái tim cô có một chút nào là dành cho anh không? Anh đứng ở nơi này đau đớn vì cô cô cũng chẳng hề hay biết.

Những thứ hắn ta có thể làm cho cô anh cũng làm được, còn làm tốt hơn như thế.

Thậm chí nếu có ngày cô bị bỏ rơi vì cô gái đó hay vì nguyên nhân nào khác anh cũng tuyệt nhiên không chế giễu cô lấy nửa lời, ngược lại sẽ không ngần ngại tha thứ cho quyết định sai lầm của cô, chạy đến bên cô và cho cô tất cả những gì mà cô muốn, không để cô rời khỏi anh phút giây nào nữa.

Nhưng nói đi nói lại, tại sao không điều tra được manh mối gì liên quan đến…

Là do hắn ta đã xóa sạch sự tồn tại của người từng phản bội hắn hay

là thân phận cô gái đó có gì đặc biệt…

– Sao mọi chuyện lại thành thế này? – Nhã Đình mấp máy môi

– Em mới nói gì?

Giang Tuấn hỏi nhưng đáp lại lời anh chỉ là sự im lặng cùng vẻ run rẩy của Nhã Đình.

Chân Nhã Đình khuỵu xuống không có sức, mặt tái đi. Giang Tuấn hốt hoảng vội vã dìu cô ra xe đến bệnh viện.

Trên thế giới này duyên phận là thứ nghiệt ngã nhất. Lưu Nhã Đình cô bị số phận đánh bại thật rồi.

Trên sân khấu Lâm Hạo, Ân Ân cùng Phương Ly hoàn thành xong màn biểu diễn, ở dưới mọi người vỗ tay rầm rộ, nhiều lời tán dương dành cho gia đình nhan sắc cùng giọng ca đều đạt chuẩn này.

Trong lúc Phương Ly đang bận nghĩ xem có đạt được quà cho Ân Ân không thì Lâm Hạo đột nhiên xoay người qua dùng hai tay giữ chặt lấy mặt cô rồi nhanh như chớp đặt vào nơi gò má ửng hồng một nụ hôn.

_Chụt

Cô tròn mắt ếch nhìn anh, chẳng kịp phản ứng gì cả, bất động, trời ạ, đây là nơi công cộng đấy, phía dưới còn rất nhiều người, xấu hổ chết đi được, cô không muốn nổi tiếng đâu.

– Ân Ân cũng muốn. – Con bé thấy thế liền đòi anh

Lâm Hạo cũng cúi xuống hôn má Ân Ân một cái, ở dưới càng vỗ tay nồng nhiệt như thủy triều dâng hơn.

Kết quả, dĩ nhiên là đoạt giải cao nhất, tình cảm gia đình dạt dào thế mà~!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK