Dọn về nhà được hai ngày mọi chuyện đều quay lại quỹ đạo như ban đầu. Chỉ là mỗi lần đối mặt với Lâm tiểu nhân đó đều cẩn trọng hơn mắc công chọc giận anh ta.
Giờ ra chơi Phương Ly một mình ngồi trên chiếc xích đu sau trường.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, mặt trời ấm áp chiếu rọi, cỏ cây xanh tốt trong nắng sớm dạt dào. Cô đưa tay lên cao hơn đỉnh đầu, một mắt nheo mắt lại nhìn từng tia nắng vàng nhạt lọt vào tán cây rồi xuyên qua kẽ tay, trong lòng chợt thanh thản đến lạ kì, đôi môi anh đào vô thức nở nụ cười rạng rỡ.
– Chúng ta trốn học đi!
Một giọng nói vang lên từ phía sau làm hỏng mất nhã hứng của cô.
– Thủ khoa như anh mà cũng trốn học? – Cô không cần quay đầu lại cũng biết là ai
Giang Tuấn bước đến trước mặt, vươn tay búng trán cô một cái, khóe miệng cong lên
– Làm gì có quy định thủ khoa không được trốn học? Vui mà. Lâu lâu trốn học một chút cũng chẳng ảnh hưởng. Em chưa trốn học bao giờ à?
– Ừ chưa. – Cô thú thật
– Đời học sinh không một lần trốn học thì còn gì là thú vị.
Giang Tuấn không cho cô cơ hội phản kháng mà trực tiếp kéo cô đến chỗ căn teen phụ của trường.
Không tính là trốn học, vì tiết sau của lớp cô được nghỉ.
Phương Ly đã nghe nhiều về nơi này, bình thường ít người lui tới, thường dành riêng cho những thành phần trốn học tụm năm tụm bảy với nhau. Không ngờ có ngày cô – một học sinh không phải giỏi nhưng ngoan hiền cũng đặt chân đến đây.
Nhiều người gặp Giang Tuấn liền mừng rỡ.
– Giang thiếu gia, lại trốn học à? – HS1
– Ừ.
– Còn rủ cả bạn gái nữa à. – HS2
– Gần đèn thì sáng mà. – Giang Tuấn nhìn họ nói
Phương Ly:”…”
Sai rồi sai rồi, đây rõ ràng là gần mực thì đen mà!
– Khi nãy thấy em thảnh thơi như vậy chắc là hội trưởng đó không làm khó em nữa chứ gì? – Vừa ngồi xuống ghế Giang Tuấn liền hỏi
– À…cái đó…Tôi nghe người trong hội học sinh nói hôm trước họp xong anh xin ở lại cùng hội trưởng trong phòng, đúng không?
– Ừ, thì sao. – Giang Tuấn gật đầu xác nhận
– Vậy…hai người đã nói gì? Anh có mắng anh ấy để trút giận cho tôi như đã nói không? – Phương Ly e dè cất tiếng hỏi
– À…anh chỉ rủ cậu ấy chơi cờ vua thôi! – Giang Tuấn đảo mắt nói
– Hả, chơi…chơi cờ vua???
– Phải, bọn anh thỉnh thoảng vẫn chơi cùng với nhau, chỉ là không ai biết. – Giang Tuấn thản nhiên dõng dạc đáp
Phương Ly thở phào nhẹ nhõm, làm cô lo muốn chết, cô thật không muốn chuốc thêm thù oán với tên tiểu nhân đó chút nào.
Nhưng mà…rủ nhau cùng chơi cờ vua ở trường. Xem ra quan hệ giữa hai người con trai này rất tốt.
– Mấy ngày nay anh suy nghĩ kĩ rồi, lần trước anh tự dưng giới thiệu em là bạn gái anh trước mặt mọi người là anh không đúng…tất cả đều là lỗi của anh. – Giang Tuấn chuyển đề tài, hạ giọng thấp hết cỡ vẻ mặt ăn năn
Phương Ly không nói gì chỉ cầm ly nước lên uống một hơi, rồi lại ngây người ra.
Đây không phải là Giang Tuấn ngày thường. Có khi nào anh lại đang dự tính cái gì?
– Để bày tỏ thành ý anh cho em một cơ hội trả thù nhé!
– Thôi không cần đâu, chỉ cần anh đính chính lại với mọi người là được. – Cô nhấn mạnh từng chữ
Giang Tuấn không trả lời đứng dậy bước vào quán mua thứ gì đó rồi quay lại đặt ngay trước mặt cô. Cái này là dự tính dành cho cô vào mấy ngày trước nhưng do lúc đó thấy cô tâm trạng không tốt nên để đến tận bây giờ.
Phương Ly ngẩng người nhìn cái thứ đang lăn lốc trên bàn.
Bút lông ‼!
– Cái này dùng để làm gì? – Phương Ly cầm lên tay rồi ngơ ngác hỏi anh
– Chúng ta chơi trò chơi nhé. Chơi xù xì cốc đầu thì xưa quá, thôi thì ai thua bị quẹt mực. Từ đây ra nhà vệ sinh hơi xa một chút, ai thua để nguyên cái mặt mèo đó xem như hình phạt.
Hình như có gì đó không đúng.
– Lúc nãy anh nói cho tôi một cơ hội trả thù vậy lẽ ra anh phải ngồi yên cho tôi quẹt mới phải chứ. – Phương Ly ra sức phân tích
Giang Tuấn phì cười, chân mày cong lên, đôi mắt chớp chớp, chưa gì đã sắp lộ tẩy rồi.
– Em thông minh đấy, nhưng như vậy thì còn gì vui nữa. Anh chơi trò này dở lắm, đảm bảo em sẽ thắng.
Anh nói xong còn cầm bút lên xoay xoay mấy cái, vẻ mặt thách thức cô
– Vậy…chơi thử cũng được.
Thế nhưng chơi rồi mới biết, trải qua bao nhiêu lần trong quá khứ hóa ra cô vẫn không rút được kinh nghiệm.
Quả nhiên, anh ngày nào không bày trò trêu chọc cô ngày đó chịu không nổi.
– Anh có gian lận hay không vậy, lần nào cũng thắng. – Phương Ly xị mặt xuống
– Vậy thì em cũng gian lận đi, chỉ sợ em có gian lận cũng không thắng nổi.
Cô không hiểu dường như anh đi guốc trong bụng cô hay sao ấy, cô ra gì anh cũng biết, đành phải ngồi yên ngoan ngoãn cho anh “vẽ rồng vẽ rắn” gì đó trên mặt.
Được một hồi dù không có gương cô cũng cảm nhận được gương mặt mình lúc này xứng với hai từ “yêu quái”.
– Thôi tôi không chơi nữa đâu! – Phương Ly xụ mặt xuống, lắc đầu ngầy nguậy
– Thua cuộc bỏ chạy, thù con chưa báo nữa mà. – Giang Tuấn cười đắc ý
Thế nào gọi là trả thù, như vầy là tự mình hại mình đúng hơn.
– Cho em đi cũng được, nhưng ngồi yên để anh chụp một tấm làm kỉ niệm nhé. – Giang Tuấn lấy điện thoại trong túi ra giơ cao
Khi cô hét to tên anh anh mới chịu dừng hành động của mình lại, con người này vẫn chưa khi nào thôi ý định mang cô ra đùa cợt, vậy mà cô ngu ngốc đi tin lời anh, trách ai được đây.
– Trông em như vậy vẫn rất là đẹp sao lại không chụp chứ.
Đẹp gì chứ, nhất định là đang mỉa mai cô rồi.
– Anh thấy đẹp thì tự vẽ vào mặt mình rồi chụp đi, tôi phải đi rửa mặt.
Phương Ly phản bác xong rồi chạy chạy như bay không hề ngoái đầu lại thêm lần nào, không hay cặp mắt của người phía sau dõi theo dáng vẻ đó đến khi mất hút, kèm theo tiếng cười ngặt nghẽo
– Chúc em thượng lộ bình an nhé.
Giang Tuấn lại xoay cây bút lông trên tay. Cũng lâu lắm rồi anh mới cười vui vẻ đến như vậy, người con gái này có gì đó làm anh cứ thích chọc thế không biết.
Thật kì lạ là ở bên cô lúc nào anh cũng có thể cười vui vẻ, với lại khi nhìn thấy khuôn mặt tức giận của cô lại càng thú vị hơn. Mấy ai có thể mang lại cho anh cảm giác này.
Nhưng mà cô bé này suy nghĩ cũng đơn thuần thật. Chơi cờ vua chính là…ai thắng thì người đó làm vua.
…………………
Lúc Phương Ly đi ngang qua bãi đất trống sau trường cũng là lúc bắt gặp cả một đoàn người học thể dục, họ cứ tròn mắt, bụm miệng cười rồi chỉ chỉ chỏ chỏ rồi vào một cô gái hai tay ôm lấy mặt mày đen thui lảo đảo bước.
Xấu hổ đến mức nếu có để đào đường ngầm đi cô cũng đào. Nhà vệ sinh sao tự dưng hôm nay lại xa đến vậy không biết.
Cô cứ thế mà tiến về phía trước cho đến khi đụng phải một bóng người cao lớn.
– Phương Ly.
Nghe giọng nói quen thuộc nên cô gỡ hai bàn tay đang che kín mặt mình ra ngước mắt nhìn lên.
Là Minh Khải, anh vẫn còn nhận ra cô sao, thật là cảm động quá đi mất!!!
– Tại sao em lại bị như vầy?
Thái độ của Minh Khải chuyển biến rất nhanh chóng và rõ rệt, ban đầu là hốt hoảng khó tin, sau đó là không nhịn được bật cười sằng sặc.
Phương Ly khóc ròng trong bụng, sao ông trời lại để anh thấy cô trông cái tình huống thảm hại này chứ.
– Em chơi xù xì thua Giang Tuấn, cho nên… – Phương Ly ảm đạm nói
Nghe đến tên Giang Tuấn nụ cười của anh lập tức bị thu lại.
– Cậu ấy trêu chọc em như vậy sao? Thật quá đáng quá mà. Để anh đi tìm cậu ấy.
Minh Khải định đi đã bị cô cản lại
– Không đâu, anh ấy đã hỏi ý kiến em rồi mới chơi đấy chứ! Tất cả là tại em chơi dở thôi. – Tự nhiên nhớ đến cô bất giác lại nở một nụ cười, hàm răng trắng tinh nổi bật trên gương mặt đen đúa (t/g: nghĩ tới thấy sợ quá)
“Xem ra hai người trông rất hạnh phúc.”
Đó là những điều Minh Khải muốn nói nhưng không bật ra được đành giữ lại trong lòng. Anh cười lại với cô, nhưng nụ cười của anh lại chứa đựng phiền muộn được giấu kín.
Từ khi nào quan hệ giữa cô và Giang Tuấn lại tốt đẹp như thế.
– Thôi em đi rửa mặt đây.
– Có cần anh giúp em không? Cái này dùng khăn giấy ướt lau cũng hết đấy.
– Không tiện đâu, với em rửa nhanh lắm, tạm biệt anh. – Phương Ly tươi cười vẫy tay
Minh Khải lưu luyến hướng theo bóng lưng cô xa dần, môi anh hơi mấp máy cực nhỏ chỉ để bản thân nghe thấy
“Có phải là anh lại bị em từ chối nữa không?”
Hồi đầu anh còn tưởng là do Giang Tuấn một mình bày trò rồi kéo cô vào, bây giờ thì xem ra thì không giống như vậy, có khi nào từ giả lại hóa thành thật.
Minh Khải lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn rồi ấn nút send
– [Tối nay đi bar không?]
Một phút sau anh nhận được tin nhắn phản hồi lại
– [Ai đang giữ điện thoại của Dương Minh Khải thì mau chóng trả lại cho cậu ấy đi, nếu không tôi sẽ không để yên đâu.]
– [Là tôi! Cậu đang nói cái gì thế?]
– [Nếu là cậu tại sao lại đòi đi bar?]
– [Thế cậu có đi không? Không đi tôi rủ người khác.]
– [Được rồi, tối nay gặp. 8h. Tôi muốn xem cậu bày trò gì?]
…………………
Bar Heaven
– Tôi hỏi thật cậu có biết uống không, không uống được thì đừng uống. – Lâm Hạo chống tay lên cằm lên tiếng nhắc nhở Minh Khải vì thấy tình hình có vẻ không ổn
Minh Khải cầm ly rượu uống một hơi, khẽ nhăn mặt, lắc đầu qua lại.
Chơi với nhau bao nhiêu năm Lâm Hạo biết người bạn này cơ bản là không biết uống rượu, những chỗ ăn chơi thế này cũng là lần đầu tiên tới. Rốt cuộc điều gì đã khiến một thiếu gia ngoan hiền tự dưng chạy đến đây.
– Cậu có chuyện gì buồn sao? Là chuyện nhà? – Lâm Hạo quan tâm hỏi han
– Cậu có tin trên đời này có những chuyện ban đầu thì ghét nhau, sau đó lại yêu nhau không? – Minh Khải uống không quen nên chưa được bao nhiêu giọng đã thay đổi
Chân mày Lâm Hạo nhíu chặt lại chỉ vì một chữ trong câu nói trên
– Ba cái chuyện tình cảm đừng bao giờ hỏi tôi.
– Không hỏi cũng được. Vậy cậu giúp tôi theo đuổi con gái nhé!
– Cái gì? Ai?
Trong đầu Lâm Hạo nhanh chóng xuất hiện gương mặt một người, rồi lại nhanh chóng xuất hiện dấu X to đùng màu đỏ chói.
Bỏ đi, cô ta không phải con gái!
Minh Khải không trả lời úp ngược ly rượu trống không rồi quay sang nói với bartender
– Cho tôi một ly nữa.
– Của quý khách đây ạ. – Bartender đưa ra một ly khác
Minh Khải mỉm cười, tay lắc lư ly rượu, giọng dứt khoát dõng dạc
– Phương Ly, cậu giúp tôi theo đuổi cô ấy nhé!
Vẻ mặt Lâm Hạo tối còn hơn đêm ba mươi. Lại thêm một người bên cạnh lải nhải cái tên đó trước mặt anh. Chẳng lẽ cả vũ trụ này đều xoay quanh cô ta.
Vì ai mà tối nay anh phải ngồi đây nghe những chuyện không đâu. Giờ còn gì nữa, theo đuổi.
– Quên chuyện hoang đường đó đi! – Lâm Hạo hừ nhạt một cái
– Cậu nói tôi nghe xem, sao cô ấy thích Giang Tuấn hơn tôi. – Minh Khải vẫn tiếp tục than vãn – Có phải là tôi không tốt không? Tôi chưa từng trêu chọc hay làm cô ấy tức giận vì bất kì điều gì mà.
– Cậu thôi ngay cái việc hỏi tôi những câu liên quan đến cô ta đi! – Lâm Hạo mất hết kiên nhẫn gắt lên
– Thế cậu giúp mình theo đuổi cô ấy đi mình sẽ không hỏi nữa, giúp mình đi. Trong số bạn bè mình cậu là thông minh nhất. – Minh Khải có men say la lớn lại
Mặt Lâm Hạo đen như đít nồi. Thông minh thì liên quan quái gì đến chuyện này.
– Được rồi, đứng dậy đi, tôi đưa cậu về nhà. – Cho đến khi nhìn thấy Minh Khải gục tới gục lui thì Lâm Hạo không chịu đựng nổi nữa.
– Tôi không thể về nhà, không thể để…mẹ tôi thấy, đưa tôi về nhà cậu đi.
– Cô ta ở đang ở nhà tôi, cậu muốn gặp cô ta trong bộ dạng này à? – Lâm Hạo kì thực không muốn giấu
– Ai? – Minh Khải ngẩng gương mặt say đỏ lên
– Cái con người mà nãy giờ cậu gọi tên đấy rồi nhờ tôi giúp theo đuổi đấy!
– Thế thì…càng tốt chứ sao. Mình muốn gặp em ấy, muốn lắm. Cậu mà không đưa mình đi mình sẽ không chơi với cậu nữa. – Minh Khải trong cơn say đến không biết trời đất không còn khả năng suy nghĩ
– Không hối hận? – Lâm Hạo xác nhận lại với kẻ đang sắp gục ngã trên bàn
– Ừ, có gì…phải hối…hận, mình không biết…hối hận là gì đâu. – Minh Khải gật đầu lèm bèm
“Là cậu tự nói đấy nhé Dương Minh Khải, không phải tôi ép cậu. Có chuyện gì đừng đổ cho tôi.” – Lâm Hạo nở nụ cười có cũng như không